Arthur nhìn chăm chú
vào Đặc Lý Ti đang đứng cách đó không xa, trong mắt ánh lên tia phức
tạp. Khoảng thời gian sau vẫn có mấy đoàn người tới ám sát, nhưng đều bị Đặc Lý Ti dễ dàng bỏ lại nên dọc đường khá là thuận lợi.
Tới Camelot là lúc trời vừa rạng sáng.
Sắc trời còn chưa sáng hẳn nhưng đại sảnh giáo đường nơi có phiến đá cắm
thanh kiếm đã đầy ắp người. Bọn thị vệ trong cung dù vẻ mặt đằng đằng
sát khí nhưng vẫn không cản được mấy người hiếu kỳ muốn thử, nhưng thanh kiếm kia vẫn chẳng có chút xê dịch nào.
Lâm Linh ôm Tiểu Hắc
Miêu, lo lắng tìm kiếm bóng dáng Khải trong biển người, nếu đoán không
sai thì chắc hẳn bọn họ cũng bị đuổi giết đi? Mong bọn họ bình an tới
được nơi này!
“Meo meo!” Nàng đang phiền loạn trong lòng thì chợt nghe một tiếng kêu quen thuộc, lập tức mừng rỡ. Nàng nhìn về hướng
tiếng kêu phát ra thì thấy dưới một tán cây hòe có một thiếu niên tóc
vàng đang cố dùng móng vuốt bám lấy thân cây, mà cái người đang cố kéo
hắn ra, không phải là —
“Khải!!” Nàng hưng phấn chạy đến, rốt cuộc cũng tìm ra được người quen, thật là xúc động muốn khóc quá!
“Tiểu Linh! Cô cuối cùng cũng tới!” Khải vừa ngẩng đầu thấy nàng thì cũng
kích động vô cùng, nhưng tay vẫn đang cố kiềm hãm cái tên phiền toái
kia, bất đắc dĩ phải buông một tay ra bắt chuyện với nàng.
“Thật
tốt quá, thật tốt quá, các cậu cũng cũng tới đây an toàn!” Lâm Linh
buông Tiểu Hắc Miêu, giúp hắn giữ lại cơ thể Arthur có trí óc mèo.
“Trên đường có kẻ nào ám sát các ngươi không?” Tiểu Hắc Miêu bất đắc dĩ nhìn thoáng qua cái thân thể kia.
“Sao ngươi biết? Trên đường quả thật có không ít người không ngừng đuổi giết chúng ta a.” Khải lập tức kêu khổ,“Hơn nữa còn phải mang theo tên này
làm ta suýt nữa thì mất cả mạng. Di? Chẳng lẽ hai người cũng bị ám sát?”
“Ừ, nhưng may là có……” Lâm Linh xoay người chỉ tay vào Đặc Lý Ti đang đứng
cách đó không xa,“May là có người kia giúp chúng tôi.”
“Nhất định là tên công tước Joseph phái người đến giết chúng ta, không cho chúng
ta rút kiếm!” Khải thúc giục nói,“Được rồi, gương Medusa đâu? Nhanh đưa
Arthur về lại thân thể đi.”
Lâm Linh nhìn Arthur một cái, móc
cái hộp từ trong ngực ra, trong lòng hơi phiền muộn. Một khi đã mở cái
hộp này ra, khoảng cách của nàng và Arthur lại tiếp tục xa. Nghĩ vậy,
nàng không nhịn được ôm lấy Tiểu Hắc Miêu, làm như không nhìn thấy vẻ
mặt kinh ngạc của hắn, cọ cọ lên đầu hắn, coi như đây là lần tiếp xúc
thân mật cuối cùng đi!
Cái hộp chậm rãi mở ra, nàng sờ nên cái mỏ của con chim, con mắt phải của con chim dần dần mở ra……
Tạm biệt, mèo con Arthur……
Một đạo ánh sáng trắng lóe lên, đôi mắt con chim một lần nữa lại đóng lại.
Hai người đứng yên chờ phản ứng của Arthur, cuối cũng Khải không nhịn được
bước lên lay hắn vài cái, kêu to vài tiếng tên của hắn.
Đôi mắt Arthur hơi mở, khôi phục thần sắc “người lạ chớ gần” thường ngày :“Khải ca ca, ta không sao.”
“A, Arthur, thật tốt quá! Ngươi thật sự trở lại rồi!” Khải kích động ôm hắn vào lòng,“Thật sự là quá tốt!! Đệ đệ của ta!”
“Ca ca……” Mặt Arthur hơi đỏ lên vì xấu hổ, bị nam nhân ôm vào lòng như vậy, thật mất mặt. Nhưng, kệ lần này đi, chỉ một lần thôi.
“Rốt cuộc
cũng khôi phục được rồi.” Trong lòng Lâm Linh như vừa gỡ xuống được một
tảng đá lớn, chuyện nàng hứa với Mặc Lâm cuối cùng cũng xong ! Cho dù
thế nào thì nàng cũng đã đưa Arthur tới nơi này!
Arthur vất vả
giãy giụa ra khỏi người Khải, sửa sang mái tóc rối loạn, nhìn chuôi kiếm cắm trên phiến đá, màu tím trong đôi mắt sắc lên như lưỡi đao gió:“Ta
đi rút kiếm.”
Bọn họ chưa kịp đi tới phiến đá thì mọi người xung quanh chợt đứng hết cả lên, giáo chủ đại nhân cùng công tước Joseph bước vào!
Công tước Joseph nhìn lướt qua mọi người, mở miệng nói:“Hỡi những vị kỵ sĩ
dũng cảm của England ta, kì hạn một tháng đã hết, nhưng vẫn chưa có ai
có thể rút được thanh kiếm chi mệnh này. Cho nên ta tuyên bố, từ giờ trở đi không cho phép bất cứ ai lên rút thanh kiếm này nữa, đây là ý chỉ
của Thượng Đế !”
“Cái gì, rõ ràng là còn một ngày mà!”
“Đúng vậy, sao đột nhiên lại kết thúc?”
“Như vậy là sao a?”
Lời nói của công tước Joseph như quăng một viên đá vào hồ nước yên tĩnh, gây ra một cơn sóng bàn luận.
Công tước Joseph mặc kệ mọi người nói như thế nào, vẫn sai lính đưa tảng đá đi.
“Chờ một chút, công tước Joseph, như thế thì thật không công bằng.” Arthur
tách đám đông bước nhanh tới trước mặt công tước Joseph và giáo chủ, mắt sáng như đuốc nhìn bọn họ,“Giả truyền ý chỉ của Thượng Đế thì sẽ bị
trách phạt đấy. Cho dù chỉ còn có một ngày thì cũng không thể qua loa
như thế được,” Hắn nhướng đôi lông mày tuyệt mỹ của mình,“Hay là ngài sợ chân mệnh thiên vương thật sự xuất hiện?”
“Arthur, ta chỉ có thể xin lỗi nói cho ngài biết, ngài tới chậm rồi.” Thái độ Joseph có chút
cường ngạnh,“Như ta đã nói mới nãy, ngài đã mất quyền rút kiếm rồi.”
Lời của hắn vừa dứt thì lập tức có chục vệ binh rút kiếm đứng chắn trước mặt Arthur.
Thái độ này của Joseph đối với Arthur cũng khiến những người kỵ sĩ ở dưới bắt đầu bất mãn.
“A, công tước Joseph , hay là ngài muốn ta phải đánh ngã hết bọn này thì
mới có quyền rút kiếm?” Arthur giương nhẹ khóe miệng, tay chậm rãi rút
kiếm ra.
Song phương cùng giương cung bạt kiếm, bầu không khí như đọng lại cứng ngắc .
Chuyện lớn đến mức này, Lâm Linh cũng không biết làm thế nào cho phải. Vốn
tưởng rằng chỉ cần hồi phục lại cơ thể cho Arthur thì mọi chuyện sẽ
thuận lợi như nước chảy mây trôi, không ngờ tới công tước Joseph lại
cứng đầu không cho Arthur rút kiếm, xem ra hắn cũng lo lắng Arthur sẽ
rút được kiếm nên mới đưa ra hạ sách này.
Nhưng bây giờ nên làm
cái gì đây? Arthur tuy không phải đánh không lại mấy tên thị vệ kia,
nhưng thông qua hình thức như vậy mới có thể rút kiếm thì cũng không hay cho lắm.
Ma pháp? Trong đầu nàng đột nhiên xẹt lại qua mấy chữ
này, lần trước bởi vì ly trà yểm bùa của hầu tước nên mới không thể sử
dụng ma pháp, nhưng giờ thì chắc công hiệu của nó cũng đã hết hoàn toàn
rồi chứ nhỉ? Nghĩ vậy, nàng liền giơ ngón tay lên chậm rãi niệm vài câu
chú ngữ, thợt thấy có một ánh sáng nhọn màu tím bao xung quanh ngón tay
mình……
Thật tốt quá! Dược hiệu đã biến mất rồi! Vậy là từ giờ trở đi nàng đã có thể tự do sử dụng ma pháp hệ gió!
Vậy giờ nàng sẽ thử một loại ma pháp khác. Mặc dù mấy lần trước luyện vẫn
chưa hoàn toàn thành công được, nhưng lần này là vì Arthur, thử một lần
xem sao.
Song phương vẫn tiếp tục giằng co, kiếm trong tay Arthur có hơi run. Lúc này, sắc trời đã dần tối nay lại càng thêm u ám hơn,
đột nhiên lúc đó có một trận cuồng phong nổi lên, đá bay cát chạy mù mịt theo tiếng rít của nó. Một loạt những tiếng “loạt xoạt” vang lên. Một
chuyện kỳ lạ xảy ra! Kiếm trên tay bọn thị vệ bị gió cuốn lên không
trung quay cuồng vài vòng, sau đó “leng keng” mấy tiếng rơi xuống.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn không tưởng kia, cho đến khi gió dừng lại hẳn mới hồi phục tinh thần lại.
“Mọi người thấy rồi chứ, nếu như không cho Arthur điện hạ rút kiếm, Thượng
Đế nhất định sẽ trách tội các ngươi. Các ngươi chắc cũng thấy sự phẫn nộ vừa rồi của Thượng Đế, đó nhất định là ý chỉ của ngài!” Lâm Linh thu
hết dũng khí bước lên phía trên, chỉ vào Arthur nói. May mà đối phương
chỉ có chục người, nhiều hơn nữa có khi nàng đã thất bại rồi. Ôi, mặc dù cảnh giới của nàng chỉ mới đạt mức sơ cấp, nhưng có thể làm cho bọn họ
sợ cứng người cũng là tốt rồi!
Ánh mắt Arthur phức tạp nhìn chằm chằm vào nàng, dần dần nở một nụ cười thản nhiên.
“A, nhìn cô gái kia kìa, tóc đen mắt đen, thật khác với chúng ta a.”
“Nghe nói bên cạnh Arthur điện hạ có một người phương Đông, hóa ra lại là – nữ hài tử.”
“Hóa ra chính là nàng……”
“Nhưng nàng nói cũng có lý lắm, có khi đó đúng là ý chỉ của Thượng Đế thật.”
“Đúng vậy, nếu không thì sao lại có một trận gió kỳ lạ cuốn đi thanh kiếm của mấy người kia chứ?”
Bọn kỵ sĩ xì xào bàn tán, đột nhiên có một giọng nói lớn vang lên:“Mau để cho Arthur điện hạ rút kiếm đi!”
Tiếng hô này lập tức như một hiệu ứng Domino, không ít người cũng hưởng ứng
hô lớn theo, càng ngày càng nhiều, sắc mặt của công tước Joseph cũng
càng ngày càng khó coi. Đúng lúc hắn đang tính nói cái gì đó thì giáo
chủ đột nhiên mở miệng:“Arthur điện hạ, ngài đi rút kiếm đi!”
“Giáo chủ đại nhân……” Joseph muốn ngăn cản.
“Công tước các hạ, đây là ý chỉ của Thượng Đế, chúng ta không thể nào cãi lại được.” Vẻ mặt của giáo chủ đại nhân ngưng trọng.
Da da, toàn thắng! Lâm Linh hưng phấn nhìn Arthur đi về phía tảng đá, quay đầu lại ném cho Khải một nụ cười tươi, nhưng đúng lúc đó lại thấy Đặc
Lý Ti đang dựa vào một thân cây đằng xa, vẻ mặt bí hiểm nhìn chằm chằm
vào nàng.
Arthur bước từng bước một về phía tảng đá, đến phía
trước nó dừng chân lại. Tảng đá như ngày càng lớn hơn, và chuôi kiếm
cũng đẹp mắt hơn. Hắn cảm giác được ánh mắt mọi người vẫn đang đổ dồn về phía mình và chờ đợi.
Hắn tiến về phía trước, cầm thật chặt
chuôi kiếm, hít thật sâu một hơi chuẩn bị rút kiếm ra, chuôi kiếm trong
tay hắn tựa hồ hơi nhè nhẹ run lên .
Thật ra trong nháy mắt ấy
hắn cũng có một tia chần chờ. Nhưng nếu hắn không rút kiếm ra thì sẽ như thế nào? Vận mệnh của hắn, thật sự là do thanh kiếm này quyết định sao?
Đúng lúc đó, đột nhiên hình ảnh của phụ vương hiện ra trước mặt hắn, quốc
vương vẫn ôn nhu cười như hồi cuối cùng gặp mặt:“Arthur, con ta, chắc
chắn con chính là quốc vương England!”
Phụ vương…… Tim hắn hơi
động, dùng sức cầm chuôi kiếm rút ra ngoài. Không hoài nghi, không do
dự, không chần chờ, bởi vì, chắc chắn hắn chính là quốc vương England !
“Xoẹt” một tiếng, kiếm bị nhổ ra !
Bốn phía yên tĩnh một hồi lâu. Joseph đột nhiên run rẩy hô:“Arthur không thể làm quốc vương! Đây nhất định là – âm mưu!”
Arthur không nói câu nào, giơ cánh tay phải nắm thanh kiếm lên.
Sắc trời phía sau sặc sỡ như lửa, rực rỡ như ánh sáng ban ngày, trong phút
chốc mang cả giáo đường bao phủ trong ánh sáng màu vàng nhạt từ thanh
kiếm trên tay Arthur! Như ánh mặt trời bình minh làm cho người ta không
dám nhìn thẳng vào!
Bốn phía vẫn là một mảnh trầm tĩnh, sau đó là một loạt tiếng vang rung động từng ngóc ngách giáo đường.
“Quốc vương! Chúng ta đã tìm được quốc vương !”
“Quốc vương vạn tuế!”
Nhìn bọn kỵ sĩ đồng loạt quỳ xuống, khóe mắt Lâm Linh hơi ướt át, rốt cuộc Arthur cũng đợi được ngày này.
Thời đại của hắn giờ đã tới. Hắn sắp sửa kế thừa vương vị, hơn nữa còn trở
thành quốc vương vĩ đại nhất trong lịch sử nước Anh – Arthur vương!
Kể từ giờ England sẽ bước vào thời kỳ huy hoàng!
Giờ khắc ấy, nàng đã quên mình đang ở trong trò chơi, nàng chỉ thấy tất cả
trước mắt giống như thật, chắc chắn không phảo là ảo cảnh.