Lúc này trong hoàng cung Camelot đang tiệc tùng đèn đuốc sáng, ăn uống linh đình, bóng người lượn lờ như điệp.
Vách tường hai bên màu đỏ thẫm, trên bàn ăn trơn nhẵn ưu nhã đặt một chiếc
chén nến được điêu khắc vô cùng tinh xảo, ánh nến sáng ngời nhảy nhót
trên ngân nến, thỉnh thoảng bắn ra một ít ngân quang, hoa lệ mà ấm áp.
Sáo, thụ cầm, lục huyền cầm, trống, kèn tây, đàn vi-ô-lông,tiếng của đủ
loại nhạc khí và giọng nói của đám nam nữ quý tộc hòa với nhau một cách
hài hòa.
Lâm Linh len lén đưa mắt đánh giá vị hắc y kỵ sĩ ngồi ở
phía bên phải, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng đưa tay bắt lấy ly rượu thủy tinh, rượu trong chén đo đỏ thần bí mà lại vô cùng mị hoặc, thật giống như
hắn vậy. Mặc dù mọi người không nhìn rõ được dung mạo của hắn, nhưng bất tri bất giác lại bị khí chất thần bí của hắn hấp dẫn, các vị tiểu thư
phu nhân ngồi các bàn xung quanh thi thoảng cũng len lén liếc hắn, nhỏ
giọng bình luận rốt cuộc vị kỵ sĩ này là quý tộc phương nào?
“Tiểu Linh, sao cô lại không ăn ?” Một giọng nói ôn nhu như gió xuân truyền
đến từ bên trái Lâm Linh, khóe miệng nàng co rúm một chút, sao nàng lại
có thể quên bên cạnh còn có một lão biến thái cần được xử lý chứ.
“Hầu tước đại nhân, ta và ngài hình như không có thân quen như thế, làm ơn
đừng làm phiền tới ta nữa.” Nàng tức giận bắn cho hắn một ánh mắt xem
thường, nhích sang phía bên phải.
Nói thật, nhân khí của tên hầu
tước này cũng không kém, đại loại thì cũng có thể hoan nghênh. Hắn khác
với vị kỵ sĩ lãnh khốc kia, khi thấy các phu nhân đưa mắt ẩn tình thì
hầu tước vẫn mỉm cười gật đầu đáp lễ lại. Được đáp lễ nên các phu nhân
ai cũng che miệng cười khẽ, đuôi lông mày thể hiện rõ sự vui mừng.
Tiệc tối của giới thượng lưu thường cũng là nơi mà những nữ nữ quý tộc kết
bạn đi tìm ý trung nhân, nhất là khi quốc vương lại là người chủ trì bữa tiệc này, lại càng tụ tập đông đảo những công tử con nhà thế gia, kể cả không ít những vị vương tử của vương quốc England. Nếu bỏ qua vị kỵ sĩ
thần bí kia và tên hầu tước High Timor hoa lệ xa xỉ này thì tâm điểm sự
chú ý chính là tổ hợp ba người soái ca kia.
Lâm Linh giương mắt
nhìn lên thì thấy Arthur đang nhỏ giọng nhẹ nhàng nói chuyện cùng với
một vị tiểu thư quý tộc, trên khuôn mặt vị tiểu thư kia lộ ra vẻ ngượng
ngùng, ánh mắt hưng phấn, chăm chú dán mắt lên người Arthur không rời đi nửa giây. Nàng đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực, cái tên kia có sức
hấp dẫn lớn vậy sao? Cho dù lớn lên có anh tuấn thế nào, cho dù sau này
có trở thành quốc vương như thế nào, cho dù…..dù sao lúc đầu hắn cũng
chỉ là một cục kẹo đường!
“Tiểu linh…… Cô đang làm cái gì vậy?”
Giọng nói nghi hoặc của Gawain kéo nàng từ trong những suy nghĩ miên man trở về, nàng cúi đầu nhìn, trên trán toát ra một giọt mồ hôi lạnh, thịt nướng trong dĩa không biết từ khi nào đã bị dao ăn của nàng băm đến nhừ tử……
Lâm Linh thu hồi lại dao của mình, cười cười nhìn vẻ mặt ngạc
nhiên của các quan khách ngồi cùng bàn,“Ha ha…… ăn như vầy mùi vị rất
thơm.” Vừa nói nàng vừa chứng mình lời mình là thật, tiếp tục nặng nề
đâm thêm vài nhát vào trong dĩa của mình!
Nhưng hình như lần này
lỡ dùng tay quá sức, “vút” một tiếng, cái đĩa kia bay lên trời, sau đó
thẳng tắp rơi xuống…… Mắt thấy mình đang ở dưới cái dĩa, Lâm Linh chưa
kịp nghĩ gì đã đọc chú ngữ, cái dĩa kia lập tức đổi hướng……
Hoàn
hảo hoàn hảo…… Trong lòng Lâm Linh âm thầm kêu may mắn, những nàng chưa
kịp thở phào thì bỗng nghe thấy một tiếng “bang” truyền đến từ phía bên
trái, sau đó là tiếng hét nhỏ của hầu tước Gawain, Lâm Linh kinh hồn
táng đảm quay đầu thì thấy một dạng cực kỳ thảm thương đập vào mắt nàng.
Một cái dĩa hoa hoa lệ lệ rơi ngay giữa đầu của hầu tước đại nhân, nước
tương bắt đầu từ từ chảy xuống trên gương mặt tuấn mỹ của hắn, nhỏ giọt
rơi xuống bộ y phục hoa lệ……~
Hầu tước đại nhân hiển nhiên hoàn
toàn bị shock, linh hồn bé nhỏ hồi lâu còn chưa kịp trở lại. Cho đến khi Lâm Linh len lén rút khăn tay ra định lau cho hắn thì hắn đột nhiên
định thần lại, gạt phắt tay nàng ra, đột nhiên đứng dậy, không nói lời
nào chạy vụt ra khỏi đại điện.
Trong đại điện một mảnh yên tĩnh,
mọi người khó tin nhìn bóng lưng hầu tước, một số người muốn cười nhưng
vì lễ nghi nên cố gắng nhịn xuống. Mà cũng nhiều người dùng ánh mắt kỳ
quái nhìn nàng, không ngừng xì xào bàn tán
“Con nhỏ tóc đen mắt đen này là người nào thế?”
“Hình như là đi chung với Arthur điện hạ, nghe nói là chính quốc vương mời đến.”
“Thật là một đứa con gái vô giáo dục a……”
“Hầu tước đại nhân ngồi bên cạnh nàng thật là xui xẻo.”
“Ta nghi có khi nó ngồi với người nào là người đó xui xẻo……”
Những giọng nói thầm thì đứt quãng truyền vào tai Lâm Linh, khiến tay chân
nàng luống cuống không biết nên làm thế nào cho phải, ở thời đại xa lạ
này, nàng đột nhiên cảm thấy mình thật bất lực……~
“A, Thượng Đế
a, không biết trong lòng hầu tước có nghĩ quẫn mà tự sát không a.” Một
vị phu nhân khuôn mặt lo lắng nói,“Đối với một vị hầu tước đầy lòng kiêu ngạo mà nói thì việc này quả thực là quá nhục nhã.”
Tự sát? Lâm
Linh sắc mặt đại biến, sẽ không…… sẽ không yếu ớt như vậy chứ, chợt nghe cách đó không xa truyền đến tiếng Khải ho khan, nàng lặng lẽ giương mắt nhìn lên thì thấy Khải đang ranh mãnh cười, Lancelot vẫn đang duy trì
nụ cười ưu nhã, mà Arthur…… căn bản không thèm nhìn nàng.
Không
biết tại sao, có một loại cảm giác uất ức lành lạnh lan tràn khắp cả
lồng ngực, rõ ràng mình đã rất cố gắng cẩn thận, nhưng vẫn gây ra náo
động lớn như vậy.
Arthur không tức giận mới là lạ……
Nàng
vừa nghĩ, một bên thuận tay giật giật dao ăn, “rầm” một tiếng, quan
khách ngồi cùng bàn với nàng vội vàng nâng chén đĩa của mình đứng lên,
đột nhiên có cùng một hành động giống nhau biến mất dạng.
Lâm
Linh khựng tay một chút, một cỗ cảm giác ảo não không nói nên lời ập vào trong lòng, tại sao nàng lại có thể phạm lỗi lần thứ hai chứ!
Đúng lúc đó có một chiếc đĩa sạch được đặt nhẹ nhàng trước mặt nàng, nàng
quay đầu nhìn lại thì thấy cư nhiên là do vị hắc y kỵ sĩ bên cạnh đưa
qua, thầm nghĩ tên này nhìn thế mà lại tự nhiên và phong độ như vậy. Vì
thế nàng cười cười với hắn, nhỏ giọng nói,“Cám ơn ngài.”
“Không cần cám ơn.” Hắc y kỵ sĩ đọt nhiên mở miệng,“Hóa ra cô biết sử dụng ma thuật gió.”
Giọng nói của hắn trầm thấp lạnh lẽo, nó khác với loại lạnh lùng của Arthur,
đó là một loại cảm giác lạnh lẽo khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, Lâm Linh hơi kinh hãi, mới vừa rồi nghe thấy giọng nói âm trầm này rất quen thuộc, hình như mình đã nghe qua ở đâu đó rồi thì phải??
Hơn nữa hắn còn biết mình có thể sử dụng phong hệ ma pháp? Tên kỵ sĩ thần bí
này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Mang theo một bụng đầy nghi hoặc, nàng len lén đánh giá lại tên kỵ sĩ kỹ càng một lần nữa, chỉ tiếc trên
mặt hắn đã mang mặt nạ lại còn cúi đầu, hoàn toàn nhìn không ra manh mối gì.
Chưa tới mười phút, hầu tước Gawain rất nhanh đã quay lại
đại điện, lúc này hắn đã thay một bộ lễ phục khác màu xanh biếc, mái tóc màu rám nắng cũng đã được gội sạch sẽ, còn thoảng thoảng tản ra mùi
thơm. Các vị tiểu thư quý tộc nhất thời mắt lại sáng lên, hầu tước đại
nhân hoa lệ đã trở lại……
Nhìn hắn tư thế ưu nhã trở lại vị trí
cũ, mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh. Lâm Linh kinh ngạc nhìn
hắn, bật thốt lên, “Ngươi thật nhanh a……”
Gawain tỏ vẻ không sao
nhún vai,“Không sao, ta chỉ phải đi tắm rửa một cái, gội sạch – đầu, tha thêm dầu vừng, xoa bóp một chút, uống thêm một ly trà, thuận tiện hàn
huyên một chút với các nữ hầu chuẩn bị đồ ăn……”
Lâm Linh khóe
miệng không ngừng co quắp, ngài có phải là người hay không vậy, trong
thời gian ngắn ngủi mà lại làm được nhiều việc như vậy?
“Đúng rồi, Tiểu Linh, cái thứ nước tương này thật sự là rất khó gội nha.” Gawain như cố ý nhắc nhở nàng.
Lâm Linh sửng sốt, cúi đầu lắp bắp nhận lỗi,“Xin… Xin lỗi, ta không cố ý.”
“Ta đương nhiên biết nàng không cố ý a.” Gawain tươi cười nhìn nàng, đột
nhiên nắm tay nàng, đưa lên trên môi nhẹ nhàng hôn một cái thủ lễ, thấp
giọng nói một câu chỉ đủ cho nàng và hắn nghe thấy,“Chờ sau khi cô trở
thành một trong những món hàng trong bộ sưu tập của ta, ta sẽ hảo hảo
dạy cô.” Nói xong, hắn vươn đầu lưỡi, thừa dịp không ai chú ý lặng lẽ
liếm nhẹ lên mu bàn tay của nàng.
Sau lưng Lâm Linh bốc lên một cỗ hàn khí, vội vàng vứt bỏ tay hắn như một con đỉa, đem tay mình ra sau lưng chùi mạnh vài cái.
Ách — đúng là một tên đại biến thái!
Sau khi chấm dứt bữa tiệc, buổi vũ hội được long trọng bắt đầu.
Quốc vương vươn tay ra, nắm lấy tay vương hậu nhảy điệu nhảy đầu tiên, mọi
người cũng lập tức ồn ào đứng lên, nhanh chóng kết đôi với bạn nhảy của
mình cùng nhau khiêu vũ. Nháy mắt, trong sảnh tràn ngập âm thanh của các loại âm nhạc. Những người kỵ sĩ phong độ có bước nhảy thành thạo; Các
bộ váy của các nàng phu nhân và tiểu thư tung bay uyển chuyển như cánh
bướm.
Sau khi thấy hầu tước bị hai vị tiểu thư nào đó kéo đi, Lâm Linh thở dài nhẹ nhõm một hơi, không biết có phải do tướng mạo của bọn
họ và nàng không giống nhau hay không, cư nhiên có mấy vị thiếu niên quý tộc bước lên mời nàng cùng khiêu vũ, nàng bối rối đến nỗi hận không thể trốn xuống một cái bàn nào đó cho nhanh, nhưng ngàn vạn lần không thể
làm cái chuyện mất mặt này được!
Cách đó không xa ba người kia cũng đang được những mỹ nữ vây quanh.
“Arthur, cậu xem, có mấy người đến mời Lâm Linh cùng khiêu vũ kìa, nhìn bộ dáng
của cổ kìa, ha ha, đúng chuẩn sợ hãi.” Khải vẫn không quên thỉnh thoảng
chú ý bốn phía trò chuyện Bà Tám với các mỹ nữ chung quanh.
Chỉ có Arthur không cho là đúng hừ một tiếng,“Xinh đẹp cái gì, các nữ nhân
khác so với cô ta còn đẹp hơn, bởi vì cái đồ ngốc đó lớn lên khác với
chúng ta cho nên mấy tên nhàm chán kia mới có hứng thú với nàng thôi."
Khải liếc nhìn Arthur bằng một ánh mắt không hảo ý,“Tên nhàm chán? Di? Ngữ
khí sao lại có chút là lạ? Đúng rồi Arthur, bộ dáng của cậu trông rất
khó chịu a.”
“Những kẻ có hứng thú với đồ ngốc đó chỉ có những
tên nhàm chán không biết thưởng thức thôi.” Arthur quay đầu không thèm
nhìn Lâm Linh.
“Nhưng như vậy cũng không hay cho lắm,” Lancelot đứng lên,“Điện hạ, ta đến giúp nàng giải vây.”
“Được rồi, các ngươi đứng chờ ở đây đi,” Arthur cũng đột nhiên đứng lên,“Ta
qua đó đem cô ấy lại đây, đề phòng nàng lại gây ra rắc rối như chuyện
vừa rồi! Thật là một đồ ngốc siêu cấp phiền toái mà!”