Có một số người, trời sinh ra đã sở hữu một loại khí chất nổi bật luôn
khiến cho người ta phải chú ý, không thể khinh nhờn. Không rõ là trùng
hợp hay nguyên nhân gì khác, Vô Song công tử lại được bố trí chỗ ngồi
bên tay phải Phương tiểu hầu gia.
Phương Quân Càn cuồng ngạo tà mị, Tiếu Khuynh Vũ thanh nhã hoa quý, hai người ở cạnh nhau tựa như nhật nguyệt hội ngộ, tuy vậy, ánh sáng không những
không bị lấn át mà ngược lại, càng tỏa sáng rực rỡ bội phần. Trong một
thoáng, không ít vị hoàng tử vương tôn huênh hoang khoác lác trở nên mờ
nhạt hẳn.
Tiếu Khuynh Vũ lại chưa từng lộ diện thân phận Hữu thừa tướng thần bí, nên
đương nhiên, sự xuất hiện của y khiến cho mọi sự chú ý đổ dồn vào đó.
Giữa yến tiệc, lão Hoàng đế Phương Gia Duệ kéo tay Thái tử, đưa đến ngồi
ngay bên tay phải Tiếu Khuynh Vũ. Hoàng đế lấy giọng trọng nể, nghiêm
mặt nói với Thái tử: “Tiếu Thừa tướng cùng Phương tiểu hầu gia đều là
nhân tài hiếm có, rường cột trọng yếu của quốc gia, con phải tích cực
thân cận mới phải.”
Thái tử Phương Giản Huệ, tuổi tròn hai mươi ba, khuôn mặt miễn cưỡng mà nói
cũng không đến nỗi khó coi, tuy vậy nhìn kỹ, ánh mắt lại vừa dài vừa
hẹp, lúc nào cũng lóe ra tia nhìn lạnh lẽo hiểm độc, môi to và dày, trên cằm râu mọc lún phún, xô lệch mất trật tự, tỏ ra thái độ của kẻ cao cao tại thượng, vênh váo tự đắc, ngạo mạn khinh người. Đối diện với hai
thiếu niên trác tuyệt phi phàm đến cả phụ hoàng cũng không giấu sự kính
nể thâm trọng, cánh mũi to bè phập phồng một tiếng “Hừ!” nhẹ, trên khuôn mặt phờ phạc của kẻ đã sớm sa vào tửu sắc lộ vẻ khỉnh khỉnh coi thường.
Tiếu Khuynh Vũ cùng Phương Quân Càn đồng thời khom người: “Bệ hạ đã khen quá lời!”
Hoàng đế tuổi sáu mươi tỏ ánh mắt nhân từ đức độ, tuyệt không nhìn ra tâm địa tàn độc nham hiểm của kẻ xưa kia đã từng thí huynh sát phụ, thật ứng
với câu ‘Đừng trông mặt mà bắt hình dong’. Nguyên nhân chính là vì vậy,
nên hết thảy quần thần đều âm thầm kinh hãi vị hoàng đế tâm địa hung ác
bất kể thân nhân, ngoan độc đáng sợ này.
Nhìn những kẻ trẻ tuổi trước mặt, Gia Duệ đế bỗng dưng không kềm được mà
than nhẹ: “Thiên hạ sớm muộn cũng là của những người trẻ tuổi các
ngươi…”
Chẳng biết tại sao, khi nghe câu nói cùng tiếng thở dài của Gia Duệ đế,
Phương Quân Càn nghĩ thầm, hoàng đế thực đã già, lẩm cẩm rồi.
Không gian có vẻ ngột ngạt, ba người vẫn chưa nói với nhau lời nào. Cho đến
khi Thái tử cáo mệt, không tiện ở lại, muốn về sớm nghỉ ngơi mà thối lui thì, không khí ấy mới thực sự loãng ra.
Phương Quân Càn gác đũa, quay sang Tiếu Khuynh Vũ nói nhỏ: “Kỳ thực, yến tiệc thiết đãi không đến nỗi tệ!”
Đôi mắt Tiếu Khuynh Vũ mỉm cười: “Hình như huynh và Thái tử quan hệ không được như ý?”
Phương tiểu hầu gia cũng không nề hà kể: “Ta cùng hắn từ nhỏ đã đối địch. Biểu hiện của hắn hôm nay coi như tạm được, dù gì chúng ta cũng không còn là trẻ nhỏ như xưa. Dù không ưa nhau, cũng biết giấu ở đáy lòng chứ không
tỏ ra mặt. Nói ra thì kỳ quái, ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, cả ta và hắn đều cảm thấy đối phương thật không thể ưa được. Ta hoài nghi là do bát
tự (1) tương khắc.” Bỗng dưng nhớ ra Vô Song công tử vốn rất giỏi tướng
số, mừng rỡ nói: “Phải rồi, Khuynh Vũ chẳng phải rất tinh thông xem quẻ
đoán mệnh sao chứ, hôm nào xem cho ta một quẻ có được không?”
Tiếu Khuynh Vũ ôn hòa cười: “Được thôi!” rồi chuyển giọng nghiêm túc, “Ta
thấy huynh phải cố gắng cải tạo quan hệ với Thái tử mới được. Hắn là
Thái tử, tương lai sẽ là Hoàng đế Đại Khánh, là kẻ nắm sinh mạng của
thiên hạ trong tay. Đắc tội với hắn, vạn nhất không phải chuyện tốt lành gì.”
Phương Quân Cản cười giễu cợt: “Thái tử chỉ là cái danh hão chỉ xuất thân của
hắn, chẳng liên quan gì đến tư chất hay năng lực. Khuynh Vũ, huynh biết
không, khi huynh và hắn ngồi cùng một chỗ, ta thấy huynh còn có phong
thái của Thái tử hơn hắn nhiều.”
Ánh mắt Tiếu Khuynh Vũ khẽ động, có vẻ đạm mạc mà ngưng trọng: “Những lời
này sao có thể tùy tiện mà nói loạn lên như vậy được?”. Phương Quân Càn
ghé sát y, nói: “Bổn hầu tuyệt đối tin tưởng Khuynh Vũ sẽ coi như không
hiểu mà!”. Tiếu Khuynh Vũ mân mê vòng kim tuyến, giọng nói thản nhiên
không hề tỏ ra giận dữ hay ủy khuất: “Nếu như huynh đều đặn hàng tháng
gửi tiền để ta mua trà bánh thì ta xem như chưa có nghe qua.”
Phương Quân Càn nói ngay không thèm suy nghĩ: “Vậy huynh cứ đi mà mật báo, chứ bảo ta trả tiền trà bánh, trăm triệu lần không có khả năng đó.”
Tiếu Khuynh Vũ quyết không buông tha: “Đường đường Phương tiểu hầu gia, ngày nào cũng mò tới nhà người ta ăn chầu uống chực, huynh không cảm thấy
ngượng ngùng sao?”
“Đương nhiên là không!” – Hắn lập tức phản kích, “Khuynh Vũ à, tình nghĩa của
chúng ta chẳng lẽ chẳng đáng giá bằng vài bữa ăn khuya đó? Huynh dùng
tiền tài để đong đếm tình cảm của chúng ta những lúc như vậy, thực khiến ta chạnh lòng quá…”
Khuynh Vũ công tử thật không ngờ rằng Phương tiểu hầu gia cả chuyện nhỏ cũng
tỏ ra so đo tính toán, lại càng không nghĩ hắn lấy cớ đó để dây dưa:
“Được rồi được rồi, huynh đúng, ta sai, được chưa? Ta thật không nên
dùng tiền bạc để đong đếm tình nghĩa giữa chúng ta mà...”
“Phương tiểu hầu gia cùng Vô Song công tử đúng là vừa gặp đã như cố tri, lão
phu thực đã quấy rầy nhã hứng của nhị vị, thật là thất lễ!” – Lâm Văn
Chính bưng chén rượu bước tới, khí chất cùng phong độ tỏ ra vô cùng nho
nhã, thành thục.
“Bái kiến Lâm thừa tướng.” – Cả hai đồng thời hành lễ, “Không dám! Không dám!” – Lâm Văn Chính cuống quýt đáp lễ, “Nhị vị đều là rường cột, là tinh anh của
Đại Khánh ta, văn đủ an bang, vũ đủ định quốc. Lão phu sau này chỉ mong
được nhị vị chiếu cố, nào dám nhận đại lễ như vậy?”
“Cái lão hồ ly này…” – Phương tiểu hầu gia chửi thầm trong lòng, Lâm Văn
Chính là kẻ xưa nay nổi tiếng về khoản nói năng hoa mỹ, lão gặp người
nói tiếng người, gặp quỷ nói giọng quỷ, tráo trở hai mặt, ăn nói khéo
léo thu phục lòng người, làm người đã vậy, trong chốn quan trường lại
càng đáo để hơn. ‘Lão hồ ly’, ba chữ này dùng để hình dung lão thật là
đáng giá.
Vô sự bất đăng tam bảo điện (2). Bởi vậy chẳng biết lão đến đây ngọt nhạt có mục đích gì.
Lâm Văn Chính quay lưng lại, che đi ánh mắt tò mò của chúng thần đang nhìn, thấp giọng nhỏ nhẹ: “Công tử, chuyện đêm qua… thực lòng đa tạ người!”
Chuyện đêm qua? Thổ lộ… Lâm Y Y?
Phương tiểu hầu gia suýt chút nữa phun ra ngụm rượu ngon vừa uống! Cố giữ bình tĩnh, làm vẻ mặt ngơ ngác ngồi yên ở đó, nhưng nhớ lại chuyện xấu hổ
tối qua, thực bất đắc dĩ…
Nét mặt Tiếu Khuynh Vũ không một gợn sóng: “Lâm thừa tướng đang nói đến chuyện gì? Khuynh Vũ thật trí nhớ không tốt lắm (Không tốt? Phương Quân Càn cười thầm: Thật khéo đùa…), những chuyện không cần nhớ thì đã quên không để lại chút gì!”
“Vậy thì quá tốt, quá tốt rồi… Việc này liên quan trọng đại tới danh dự của
tiểu nữ, ngàn vạn lần mong công tử đừng tiết lộ cho người thứ tư biết!”
Tiếu Khuynh Vũ ném sang cho kẻ đang ngồi bên cạnh – Phương Quân Càn – một
cái liếc mắt, kẻ thứ tư này đang ngồi yên ngoan ngoãn bên cạnh Lâm Văn
Chính, vẻ mặt rất chi là ngây thơ vô tội.
Nhìn biểu hiện của Phương Quân Càn, dù buồn cười vô cùng, nhưng khẩu khí
Tiếu Khuynh Vũ vẫn đứng đắn chắc nịch: “Đó là chuyện đương nhiên, Khuynh Vũ sẽ không bao giờ tiết lộ cho kẻ khác biết, mong Tả thừa tướng yên
tâm!”
Lâm Văn Chính yên tâm thật, bỏ đi với vẻ hài lòng…
“Phương tiểu hầu gia nghe xong chắc cũng hiểu, việc này quan hệ tới danh dự cả đời của Y Y, không được nói lung tung.”
Phương Quân Càn nhún vai: “Huynh nghĩ rằng ta muốn nghe chuyện của hai người
sao? Ta cũng chỉ vì vạn bất đắc dĩ, buộc phải nghe thôi!”
Thọ yến, không thể nghi ngờ đã thành công ngoài dự kiến. Bao nhiêu xa hoa
lộng lẫy đều được phô trương triệt để, hao tốn tiền của đương nhiên
không thể tưởng tượng, thấy nhiều nhất là những bài tấu chương ca tụng
công đức trời biển của Bệ hạ, lời lẽ bay bướm hoa mỹ, nhưng cái khuyết
chính là cái nào cũng na ná như cái nào, chẳng có gì mới mẻ.
Trên tấm thảm nhung thuần bạch, mỗi ly mỗi tấc đều thêu kim tuyến sáng chói
là một bức họa mẫu đơn khai mãn tượng trưng cho đại phú đại quý nhìn y
như thật, thủ pháp phóng túng khoáng đạt, ý tứ dạt dào làm tôn thêm vẻ
tuyệt mỹ của những đoàn vũ cơ y trang lộng lẫy, tung bay phiêu vũ trên
thảm, dáng người lả lướt mềm mại, thần thái phi dương, kiều diễm mị
hoặc, dung mạo xinh đẹp mỹ lệ khiến cho năm viên dạ minh châu trân bảo
vô giá đặt giữa điện tiền cũng trở nên nhạt nhòa, ảm đạm thất sắc.
Nhưng mà, dù là những vũ cơ hoa dung nguyệt mạo, dù là những điệu múa điêu
luyện tuyệt vời thì khi đã nhiều năm nhìn ngắm, nhiều lần thưởng thức
cũng phải khiến cho người ta cảm thấy uể oải biếng nhác, bội phần chán
nản.
Phương tiểu hầu gia quả là thập phần may mắn khi có Vô Song công tử ở bên cạnh bồi bạn, hai người cùng nhau đàm luận đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, không khí trở nên đầy hứng khởi, thú vị lạ thường.
Không khí náo nhiệt tại thọ yến của Gia Duệ đế lên đến đỉnh điểm khi một
thánh chỉ đại xá thiên hạ được ban ra, đồng thời báo hiệu, yến hội đã
đến hồi kết.
Yến tiệc vừa tàn, Trương tiểu bằng hữu lập tức xuất hiện: “Công tử!”. Cậu
nhỏ đang định đưa công tử lên luân y trở về tiểu lâu, bỗng nhiên Phương
Quân Càn xuất hiện, nẫng tay trên: “Đêm nay Khuynh Vũ có dự tính gì
chưa?”. Tiểu hầu gia vô cùng tự nhiên giành lấy tay đẩy luân y, tỉnh bơ
đưa Tiếu Khuynh Vũ ra bên ngoài cung điện.
Trương Tẫn Nhai bực bội vô cùng. Chăm sóc cho công tử vốn là nhiệm vụ hằng
ngày, Phương tiểu hầu gia đáng ghét này lại đang tâm nẫng bát cơm của
cậu, định để cậu làm một kẻ vô công rỗi nghề bên cạnh công tử sao?
Bởi vậy, Trương tiểu bằng hữu bất bình ra mặt, ném cho Phương Quân Càn một ánh mắt chẳng mấy thiện cảm.
Sự thiếu thiện cảm đối với Phương Quân Càn lên đến cực điểm khi hắn cùng
chiếc luân y bị vây quanh bởi một đám hồ bằng cẩu hữu (3) nói cười khả
ố!
Đám người đó rủ nhau đi hái hoa bẻ nguyệt, hắn muốn thì cứ đi một mình, hà cớ gì phải lôi kéo công tử cùng đi chứ?
Phương Quân Càn đúng là một kẻ quen ăn chơi sa đọa, nay hắn lại muốn rủ rê công tử cùng sa đọa như hắn.
Công tử nhà ta sao có thể đến những chỗ dơ bẩn như vậy? – Trương tiểu bằng hữu thật không dám tưởng tượng!!!
Phương-Quân-Càn, ngươi ngang nhiên lôi kéo, dụ dỗ, đầu độc vị công tử như trích tiên giáng thế này, không sợ bị trời phạt sao?
Sự thật chứng minh, Phương Quân Càn sợ cái gì thì sợ, tuyệt không hề sợ
trời phạt. Hắn dùng miệng lưỡi giảo hoạt lanh lẹ mà khuyến dụ, không ai
có thể chối từ, chừng nửa canh giờ sau, Tiếu Khuynh Vũ phải đầu hàng,
đồng ý cho yên thân.
Trương Tẫn Nhai chẳng thể phiền lòng, cũng chẳng thể phản đối. Cậu biết một
khi công tử đã quyết định việc gì thì không chấp nhận bất cứ sự thay đổi nào, bất chấp quyết định đó có sai lầm hay không.
Vì vậy, Trương Tẫn Nhai đành bất lực nhìn theo bóng công tử chầm chậm rời
đi theo nhóm người kia đến nơi phồn hoa đô hội, nơi trăng hoa trụy lạc
khét tiếng kinh thành…
Yên Vũ lâu!!!
---oOo---
(1): Chú thích của Phi Thiên: vì tầm rộng lớn khó mà bao quát được của môn học thuật này nên chỉ cung cấp thông tin ngắn gọn như sau: Bát tự Hà Lạc (có sách ghi là Tám chữ
Hà Lạc) là một hình thức bói toán được xây dựng trên cơ sở triết lý của
Kinh Dịch với các thuyết Can Chi, âm dương, ngũ hành,… bằng cách lập quẻ Tiên thiên với hào nguyên đường và quẻ Hậu thiên; căn cứ vào giờ, ngày, tháng, năm sinh theo âm lịch và giới tính.
Bát tự, tám chữ ấy chính là được lấy ra từ các yếu tố sau đây:
• Can, chi của năm sinh.
• Can, chi của tháng sinh.
• Can, chi của ngày sinh.
• Can, chi của giờ sinh.
Muốn lấy số Hà Lạc, trước hết phải đổi năm tháng ngày giờ sanh ra Bát tự đã, rồi đổi Bát Tự ra số Âm số Dương của Hà Đồ Lạc Thư, sau rồi lại đổi số
Âm Dương ra thành quẻ Dịch: Quẻ Dịch lại đổi thành quẻ Hà Lạc để tìm
hiểu Mệnh Vận con người. Như vậy từ Bát Tự đến số Hà Lạc, đã có 3 lần
chuyển hình. Có thể vì quá trình biến hóa này với quá trình thay đổi
hình dạng của trứng Ngài ra con Tằm, Tằm ra Nhộng và Nhộng ra Bướm…
(2): Không có việc thì chẳng cần phải đến
Nguồn gốc: ‘tam bảo’ (ba ngôi báu), tức là để chỉ phật, pháp, tăng trong phật giáo (lần lượt nghĩa là bậc tu hành đã đắc đạo, kinh sách đạo lý quý
giá, và người đang tu hành), nên ‘tam bảo điện’ là chỉ nơi cư ngụ, cất
giữ của tam bảo, là chốn thiêng liêng, khách viếng thăm chùa chiền nếu
không có việc cần thiết thì không được tùy tiện lui tới. (Chú thích của
Phi Thiên)