Ai bảo trâu già kéo xe chậm, khi mà người ta muốn phi nhanh, uy lực này cũng khó mà
tả nổi. Sức mạnh cực lớn, người người trên phố đều kinh hãi ngã ngồi
xuống đất, không dám cử động, cửa hàng hai bên đường sợ tới mức nhẹ
nhàng mà đóng chặt cửa lại, người bán hàng trên phố khẽ khàng nín thở,
co người trốn trong sạp hàng run rẩy, người qua đường nhũn chân, nhắm
mắt, ngất đi. Đỗ Tử Bân đang cúi đầu đi về phía trước cũng nghe thấy
tiếng bước chân rất mạnh phía sau, hắn quay đầu lại, Kì Sơ Thính nũng
nịu hét lớn một tiếng, đột nhiên nhào vào lồng ngực hắn, ôm chặt lấy
thắt lưng hắn, “Đỗ đại nhân, bản quan…sợ.”
Đỗ Tử Bân bị con trâu đang phi ầm ầm và Kì
Sơ Thính trong lồng ngực làm cho hoàn toàn tỉnh rượu, hắn vội vàng đẩy
tay Kì Sơ Thính ra, “Kì đại nhân, đừng như vậy, trên phố mọi người đang
nhìn đấy!”
“Không,
không, bản quan không dám.” Lực tay của Kì Sơ Thính mạnh khó tả nổi, ôm
chặt lấy thắt lưng hắn, mặc hắn kéo thế nào cũng không ra được, nàng ta
còn run rẩy mấy cái biểu lộ sự sợ hãi.
Con trâu
lồng vẫn đúng theo tốc độ một trăm yard mà chạy tới hướng đằng này. Ánh
mắt Vân Ánh Lục vẫn nhìn theo hướng bụi đất mù mịt, “Nó…nó chạy thẳng
tới chỗ chúng ta sao?”
Tần Luận cười khổ: “Dường như đúng vậy.”
Cô quay đầu
lại, nhìn Tần Luận, bộ y phục màu đỏ dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ, trước mắt cô tối sầm, bên tai vang lên bài hát nổi tiếng “Đấu bò Tây
Ban Nha*”, trong đầu là hình ảnh ở giữa quảng trường trống trải, đấu sĩ
mặc một bộ y phục màu vàng, trong tay cầm một tấm vải đỏ, hai mắt cảnh
giác nhìn con bò tót có cặp sừng lớn đang điên cuồng lao tới, vừa vẫy
tấm vải đỏ, vừa từ từ lui về phía sau. Con bò tót gầm lên, lao về phía
trước, sau đó nhanh chóng tấn công.
*Nguyên văn “西班牙斗牛曲”, phiên âm Hán việt là “Tây Ban Nha đấu ngưu khúc”, mình tìm thì có link bài bát trên
youtube và youku, mà toàn là tiếng Trung, chả biết nó tên chính xác là
gì nữa.
Cô đột nhiên rùng mình một cái, chậm rãi xoay người, không chú ý tới xích mích vừa
rồi, muốn gọi Đỗ Tử Bân hỗ trợ, nhưng lại nhìn thấy đôi nam nữ kia đang
đứng ở đầu đường ôm chặt lấy nhau, bèn thôi.
“Tần công tử, anh có… chút võ công nào không?” Cô cũng không quay đầu lại hỏi.
“Không có!” Trên đầu Tần Luận mồ hôi tuôn như mưa, suy nghĩ một lát, cười nói với cô.
“Như vậy phía trước có sông vẫn là có đường.” Chạy trốn dù sao cũng phải có chỗ mà đi.
“Phía trước chính là sông hộ thành.”
“Tần công tử có biết bơi không?”
Tần Luận cười khổ, “Ta không biết.”
Sắc mặt Vân
Ánh Lục có chút suy sụp, con trâu kia hất tung đám bụi đất lớn như thế,
sức mạnh nhất định không nhỏ, vóc dáng cũng rất to lớn, nếu cứ chạy tới
đây như vậy…
“Tần công tử, anh cởi áo ra cho tôi.” Cô gắng bình tĩnh như thường nói.
“Không phải
là tôi muốn phi lễ anh đâu, nhanh lên!” Giọng cô nói đã bắt đầu gấp gáp, da đầu hơi run lên. Cô đã cảm nhận được bụi đất tới gần.
Tần Luận hơi do dự một chút, động tác cởi y phục rất lóng ngóng, nhưng không đưa cho cô. Vân Ánh Lục thử hỏi: “Tần công tử, anh nghĩ ra biện pháp ứng phó
rồi sao?” Tần Luận lắc đầu.
Vân Ánh Lục nhắm mắt lại, đưa tay đoạt lấy cái áo đỏ, khoác lên người, xoay người chạy tới hướng sông hộ thành.
“Ánh Lục”, Đỗ Tử Bân nhìn thấy, khẽ gọi: “Nàng đang làm gì vậy?”
Vân Ánh Lục
không trả lời, chỉ ra sức chạy. Sau lưng khi con trâu lồng lộn lao tới
gần Tần Luận, đột nhiên thay đổi phương hướng, đuổi theo bóng dáng màu
đỏ phía trước. Cơ mặt Đỗ Tử Bân căng cứng, Kì Sơ Thính cũng kinh hoàng
trừng lớn mắt.
Trong một
cửa hàng ven đường, mấy người đàn ông cầm đại đao trong tay, nhìn chằm
chằm con trâu đang lồng lên, chân run rẩy, không người nào dám bước ra.
Vân Ánh Lục
không bó chân, nhưng cũng chỉ có một đôi chân nhỏ, huống hồ lại mặc váy
la, gắng sức thế nào cũng không chạy nhanh được. Vân Ánh Lục chạy trốn
thở hổn hển, cảm thấy tiếng chân con trâu ngay bên tai, cả người thấy
lạnh toát.
Sông hộ thành ở ngay phía trước.
Không phải trời hạn hán không mưa đã lâu, nước sông hộ thành đã cạn khá nhiều, vì sao dòng nước còn chảy xiết như vậy chứ?
Vân Ánh Lục
không dám nghĩ nhiều, nhắm mắt lại, từ bờ sông, nhún người nhảy thẳng
xuống. Cô biết bơi, nhưng chưa từng học nhảy cầu. Bờ sông này cách mặt
nước phía dưới sợ là phải hơn mười mét*, một hồi lâu, cô mới rơi xuống
mặt nước, mà trước đó, đã có một thứ gì đó rất lớn rơi xuống trước, bọt
nước bắn lên tận trời, trong chốc lát cô đã chìm xuống mặt nước. Dòng
nước cuốn trôi chiếc áo đỏ trên người cô, con trâu gặp nước, cảm xúc đã
ổn định lại, nhìn thấy chiếc áo đỏ trôi càng lúc càng xa, chậm rãi bơi
theo dòng nước, đuổi theo.
*Khoảng cách giữa cầu và mặt nước của môn nhảy cầu là 10m.
Vân Ánh Lục
hít sâu một hơi, từ dưới nước nổi lên, cái váy quấn lấy hai chân cô, cô
không dễ dàng cử động, nhưng bơi tới bờ thì cũng không thành vấn đề.
“Bõm!” Lại một cột nước lớn bắn lên.
“Ánh Lục,
Ánh Lục…” Tần Luận bị sắc nước ho, nhưng vẫn đang gắng sức tìm kiếm cô,
hai tay quơ quơ trên mặt nước. Gọi vài tiếng, hắn đột nhiên không nói gì nữa, Vân Ánh Lục dụi dụi mắt, nhìn thấy trên mặt nước sủi lên từng đợt
bọt khí, thất vọng thở dài, xoay người bơi tới hướng bọt khí. Cô duỗi
tay ra, kéo Tần Luận vừa mới bị chìm xuống lên. Rõ ràng là không biết
bơi, lại còn nhảy xuống, đây không phải là thêm phiền hay sao, khoe anh
hùng cái gì chứ.
Người rơi
xuống nước cho dù là bám được một cọng rơm, cũng sẽ sống chết mà níu
lấy. Tần Luận ra sức ôm lấy cánh tay Vân Ánh Lục, người hắn rất nặng,
sức Vân Ánh Lục lại yếu, hai người vùng vẫy trong nước, chỉ chốc lát,
Vân Ánh Lục đã cảm thấy thể lực chống đỡ hết nổi, cô ngước mắt nhìn về
phía bờ, muốn tìm xem có gặp vị hảo hán nào thấy việc nghĩa ra tay cứu
giúp hay không.
Trên bờ,
người đứng không ít, nhưng hảo hán thì không nhiều lắm, đại bộ phận là
phụ nữ và trẻ em. Đỗ Tử Bân và Kì Sơ Thính cũng ở trong số đó, hai người vẫn ôm chặt nhau. Mặt Đỗ Tử Bân đỏ bừng, Kì Sơ Thính yếu đuối khiếp sợ. Vân Ánh Lục nhắm mắt lại, cảm thấy dũng khí trong lòng biến mắt chẳng
thấy tăm hơi.
“Vân Thái
y…” Đột nhiên, một bóng người chen chúc trong đám người tới gần, trong
nháy mắt, đã như chim én liệng qua mà lao xuống mặt nước.
“Giang thị vệ…” Vân Ánh Lục kích động sắp khóc thành tiếng.
Giang Dũng
sắc mặt nghiêm trọng, cũng không nói nhiều, bơi tới, một tay kéo Tần
Luận, tay kia thì kéo Vân Ánh Lục, lôi cô lên bờ. Vân Ánh Lục chậm rãi
đứng lên, quần áo trên người cô đã ướt đẫm, đường cong cơ thể hiện ra rõ ràng, có một bà lão hảo tâm lấy từ trong giỏ ra một chiếc áo khoác
ngoài cũ choàng lên người cô.
Vân Ánh Lục
cũng chẳng để ý tới mấy thứ này, Tần Luận đã uống nhiều nước, ngất đi
rồi. Cô khẩn trương bảo đám người lùi lại phía sau, để Giang Dũng đặt
Tần Luận xuống. Cô cởi áo Tần Luận ra, lộ ra ngực trần, ra sức nhấn
xuống bụng hắn, một tia nước phun ra từ miệng Tần Luận. Cô làm liên tiếp vài lần, rồi lại đấm vào ngực hắn. Tần Luận chậm rãi mở mắt, ho lên một tiếng. Vân Ánh Lục nâng hắn dậy, giúp hắn lau đi vết bùn ở khóe miệng,
phát giác vết bùn còn mang theo cả máu đỏ tươi, cô cầm cổ tay Tần Luận,
bắt mạch.
Mặt cô đột
nhiên biến sắc, mạch của Tần Luận và hơi thở mong manh không thể tưởng
tượng nổi, như thể đang bị bệnh nguy kịch, nhưng Tần Luận ngoại trừ gầy, những thứ khác đều tốt.
Đây rốt cuộc là hiện tượng gì vậy?
“Tần công tử, anh có khỏe không?” Cô ôn hòa hỏi.
Tần Luận cười yếu ớt, “Ánh Lục, nàng đối với ta…thật tốt.”
“Đừng nói
nữa, giữ sức đi. Tần công tử, thân thể của anh…Tôi cần mời thái y khác
trong cung tới chẩn đoán lại cho anh, bằng không sẽ xảy ra chuyện lớn.
Nào, có thể đứng lên không?” Cô cắn răng, muốn đỡ hắn đứng dậy. Giang
Dũng bước lên trước đỡ Tần Luận đứng lên.
“Thân thể của ta, ta tự biết, sẽ không có chuyện gì đâu. Vị tráng sĩ này, cám ơn huynh!” Tần Luận ôm quyền cảm tạ Giang Dũng.
Mặt Giang
Dũng lạnh băng, không nhận ra biểu cảm gì, “Ta phụng chỉ bảo vệ Vân Thái y, cứu ngươi chỉ là thuận tiện thôi, không cần nói lời cảm tạ.”
“Giang thị vệ, sao anh lại ở đây?” Vân Ánh Lục hất tóc ướt đang dính bết trên trán lên, hỏi.
“Ta chưa bao giờ cách cô quá xa, nhưng vì không muốn ảnh hưởng tới cuộc hẹn của cô, mới không hiện thân.”
Vân Ánh Lục
cười nhẹ, “Vậy giúp tôi đưa Tần công tử về hiệu thuốc đi, sau khi bị rơi xuống nước, người nên nằm tĩnh dưỡng một thời gian.”
“Hiệu thuốc
cách nơi này rất xa, không bằng tới Linh Vân Các phía trước nghỉ một
lát, thay y phục, uống chén trà, nghỉ ngơi một chút.” Kì Sơ Thính vẫn
đứng ngoài nhìn giờ lại buông Đỗ Tử Bân ra, nói xen vào.
Đỗ Tử Bân cúi đầu nhìn thấy trên cánh tay đã hằn một đường màu đỏ, đôi mày nhíu chặt.
“Linh Vân Các?” Tần Luận và Vân Ánh Lục vừa nghe đến tên này, một người mặt lộ vẻ sợ hãi, một người mặt lộ vẻ chán ghét.
“Làm sao
vậy, tò mò người như bản quan sao lại tới Linh Vân Các à?” Kì Sơ Thính
cười khẽ, “Linh Vân Các đó kỳ thật là huynh trưởng của bản quan mở,
chúng ta qua đó, mượn một chỗ nghỉ ngơi một lát thôi, mọi người đừng có
tâm tư gì sai lệch là được rồi, có được không, Đỗ đại nhân?”