Chết tiệt, dụ dỗ, đây là dụ dỗ trắng trợn! Trong lòng
Tiêu Dực hét vang, một cô nàng mặc áo lót gợi cảm cứ ẩn ẩn hiện hiện
trước mặt mình thế này, sắp dồn máu não mà chết mất. Nhưng lại sợ cô
nàng này trêu mình, chỉ có thể hung hăng nuốt nước miếng, xấu hổ nói :
- Mẫu Đan tỷ nói đùa rồi.
- Cậu thấy sao?
Mẫu Đan cười quyến rũ, ngón tay trắng mịn lướt qua khuôn
mặt Tiêu Dực, một trận u hương phảng phất khiến nội tâm Tiêu Dực dậy
song, gượng cười một tiếng, lại hận không thể lập tức về nhà đem tiểu
ny tử này áp dưới thân mà xử tử. Trêu chọc lão tử, lão tử sẽ báo thù,
chờ đấy.
Mẫu Đan mở bọc giấy đang cầm trên tay ra, phe phẩy mớ tiền trước mặt Tiêu Dực, cười dài nói:
- Tiểu Dực, hôm nay thu hoạch rất lớn nha, để tỷ mời cậu đi ăn. Bất quá, cậu phải bồi tỷ đi dạo phố, thế nào?
Tiêu tiện nhân đương nhiên là giơ tay đồng ý, bồi mỹ nhân đi dạo phố, đây là chuyện là nam nhân không thể chối từ, huống chi là một đại mỹ nhân như thế này, đi trên đường còn nở mày nở mặt ấy chứ.
Ăn xong bữa trưa phong phú, Tiêu Dực cùng Mẫu Đan đi dạo
phố, nói là dạo phố, kỳ thật là ngắm ngía shopping, Mẫu Đan đặc biệt
thích khêu khích Tiêu Dực, toàn tìm cửa hàng nội y để thử, nhưng rất
nhanh nàng liền phát hiện, tên nam nhân này da mặt dầy đến kinh người, chẳng những đi theo mình vào trong cửa hàng, còn khoa tay múa chân
nhận xét xem mình mặc có đẹp hay không,... v.v. Thậm chí còn tỏ ra hứng thú với một ít nữ nhân đang chọn nội y trong cửa hàng. Tóm lại, Tiêu
Dực đã bại lộ hoàn toàn bộ dáng tiểu sắc lang của hắn, nhưng mà càng
như vậy, Mẫu Đan lại càng vui mừng, có một cảm giác nói không nên lời, tóm lại ở cùng một chỗ với hắn, rất thoải mái, không cảm thấy áp lực
từ Tu Chân giả.
- Đẹp không?
Mẫu Đan cầm lấy một chiếc áo lót màu đen mỏng như cánh ve ướm trước ngực, nội y khêu gợi làm Tiêu Dực máu nóng sôi trào, hắn
liếm liếm môi, hăng hái gật đầu. Mẫu Đan mặt mày hớn hở, tùy ý để lên
quầy cho nhân viên gói lại, mắt phượng vừa chuyển, liếc về phía Tiêu
Dực, cái miệng hờn dỗi chu chu lên, bộ dáng quả thực rất dụ người ta
phạm tội a.
- Buổi tối tỷ mặc cho cậu xem nha.
Ghé vào bên người nam nhân, khuôn mặt cơ hồ áp lên cằm
Tiêu Dực, mùi thơm mê người tỏa ra, hơi thở như lan, nàng cười một
tiếng, sau đó giống như bay múa chạy đi.
- Yêu tinh... Thực con mẹ nó yêu tinh!
Tiêu Dực sờ sờ tiểu đệ đệ đã nổi cộm lên, bi phẫn lầm
bầm, huynh đệ, buổi tối phải dựa vào ngươi tới để tra tấn yêu tinh kia rồi.
Hai người đi dạo lung tung ở trên đường, lúc này mới gọi
xe đi về, trên đường Tiêu Dực rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn nói:
- Mẫu Đan tỷ, không nghĩ đến chị lại làm người mẫu, hôm nay nhiều show như vậy mà vẫn còn tươi tỉnh.
- Khách khách. Bọn chị không thể làm công việc cố định
được, làm lâu chắc chắn sẽ có người chú ý, không bằng làm người mẫu
nghiệp dư, muốn đi thì đi, như vậy sẽ không có bằng hữu hay người yêu
gì cả. Các chị em ở nhà đều như vậy cả, làm lâu nhất là 3 năm rồi
chuyển công tác, bất quá tất cả mọi người đều vui vẻ, ít nhất bọn chị
vẫn ở cùng một chỗ, có thể thổ lộ tình cảm a.
Mẫu Đan thuận miệng đáp, lại đem đặc trưng của đám Hoa
Yêu nói ra. Tiêu Dực lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa, bất quá cùng
Mẫu Đan hàn huyên một trận, đã biết công việc của những Hoa Yêu khác,
trừ Mẫu Đan và Long Nha ra, thì chị em đều có công tác của mình, Hồng
Hạnh là công chức của một công ty có vốn nước ngoài, Bách Hợp là bác sĩ, Thụy Liên là quản lí trong một siêu thị, Hồng Mai làm PR cho một hãng mỹ phẩm, Hàm Tu còn là giáo sư nữa, còn Tín Tử chưa từng gặp mặt kia
mới chân chính là tiếp viên hàng không, thường đi chuyến bay quốc tế
nên thường xuyên không ở nhà, còn có một Sắc Vi mà Tiêu Dực chưa từng
nghe qua, đã nhiều năm không về nhà rồi, cũng không biết đi đâu nữa.
Về phần Y Nhân cùng yêu thú kia, chính là yêu tinh Mân
Côi biến dị, Mẫu Đan cũng chỉ biết chút ít về nàng, chỉ là nha đầu kia đối với tu luyện vô cùng điên cuồng, bình thường không cho lũ yêu thú kia khi dễ chị em mình, nhưng mà do ham chơi nên toàn gây chuyện, cho nên các tỷ muội cũng không thích nàng, từng có qua lại, nhưng là bởi
vì nguyên nhân ẩu đả, khi Mẫu Đan nói đến Nguyệt Liên thì đột nhiên
lảng sang chuyện khác, Tiêu Dực cũng không tiếp tục hỏi, bởi vì hắn biết trên thế giới này không loài hoa nào tên là Nguyệt Liên cả.
- Tiểu Dực! Cả ngày hôm nay anh đi đâu?
Vừa về tới biệt thự, Tiêu Dực đã bị Nguyệt Liên thủ ở
trước cửa bắt quả tang, tiểu ny tử này mặt mày dữ tợn, vô cùng đanh đá ngăn Tiêu Dực trước cửa, Mẫu Đan cười cười, lách sang bên người
Nguyệt Liên đi vào nhà, chỉ để lại Tiêu Dực đang cười khổ.
- Toát mồ hôi, anh nói Tiểu Nguyệt này, em không nên cả
ngày giống như hòn vọng phu thế chứ, dù có thể ngăn cấm thân thể anh
thì em cũng không thể cầm tù trái tim anh đâu!
Tránh thoát một cước Nguyệt Liên đá tới, Tiêu Dực dâm tiện cười nói.
- Cứ ở đó mà ba hoa, ngày mai em đem lưỡi anh cắt đi.
Nguyệt Liên một tay chống nạnh, một tay chi vào mũi Tiêu
Dực, con mắt vừa chuyển, đến bên người Tiêu Dực, hung tợn hỏi:
- Hôm nay cùng Mẫu Đan làm gì hả?
Tiêu Dực làm bộ muốn hôn một cái lên mặt nàng, Nguyệt
Liên sợ tới mức nhanh chóng nhảy về sau một cái, sợ tiện nhân kia lại
chiếm tiện nghi của mình, lại thấy tiểu tử này cười hắc hắc , dâm đãng sờ sờ cằm, ý vị thâm trường nói :
- Cơ mật quốc gia, không thể tiết lộ! Nếu như tối nay em
đến phòng anh, anh sẽ dùng hành động để nói cho em biết.
- Đi tìm chết đi.
Nguyệt Liên gầm lên một tiếng, đá một cước vào khoảng
không, lại phát hiện tiểu tử này đã sớm bay vào trong phòng, lập tức
oán hận dậm châm, khịt mũi nói lầm bầm nói:
- Tiểu Dực được lắm, dám trêu chọc lão nương, anh tưởng
không nói là tôi không biết sao? Nhìn bộ dạng gian phu dâm phụ của các người là tôi biết hết.
Nguyệt Liên ăn giấm chua đến tận trời một trận, lúc này
mới xoay người tức giận đi vào, Tiêu Dực đã sớm nhân cơ hội chạy vào
trong phòng Lâm Nhã Chỉ, còn khóa trái cửa lại, không cần hỏi cũng
biết dâm này đến đây làm gì, Nguyệt Liên phát điên đập cửa mấy cái,
rồi mới phẫn nộ từ bỏ.
Thẳng tới lúc ăn cơm Tiêu Dực mới từ trong phòng Lâm Nhã
Chỉ đi ra, sắc mặt có chút ảm đạm, ma chủng trong cơ thể Nhã Chỉ thôi
phát càng lúc càng nhanh, chu kỳ động dục cũng càng lúc càng ngắn,
chân nguyên lực của mình cũng không bù lại nổi linh khí nàng hấp thụ,
cứ tiếp tục như vậy, không cần nhờ yêu quái tới xử Nhã Chỉ cũng sẽ vắt khô mình mất.
- Lâm tỷ đâu? Mọi người đang chờ hai người xuống ăn cơm đó.
Nguyệt Liên đi tới, nhẹ giọng hỏi, thật cẩn thận nhìn vào nữ nhân đang ngủ say trong phòng.
- Ngủ rồi, để anh đem đồ ăn đến cho nàng, mọi người cứ ăn cơm trước đi.
Tiêu Dực có vẻ hơi vẻ mệt mỏi, dù sao tiêu hao đại lượng
chân nguyên lực như vậy, tinh thần của hắn cũng chịu không nổi.