Chen chúc trong tàu, Tiêu Dực bị ép tới một góc chật
hẹp, hai tay chống lên toa xe, che chở Mẫu Đan dưới người. Hai người
cơ hồ dính chặt vào nhau, có thể cảm nhận được từng nhịp thở của đối
phương. Từ trên cao nhìn xuống Tiêu Dực có chút lúng túng, lại có chút hưng phấn, xuyên qua khe áo của Mẫu Đan có thể nhìn thấy rõ ràng một
mảng vếu trắng mịn nõn nà đang rung rinh theo chuyển động của đoàn tàu.
"Ô...!"
Đoàn tàu tạm dừng, đám người theo quán tính ngã về phía
trước, làm hai người càng ép chặt nhau hơn. Tiêu Dực chỉ cảm thấy lồng ngực có hai khối mềm mại áp lên, vô cùng kích thích, Mẫu Đan kìm lòng không được khẽ rên một tiếng, hai má nhất thời nổi lên hai rặng mây
đỏ, vô cùng quyến rũ, cặp đùi phía dưới vô ý ma sát lên hạ thể đang
bành trướng của Tiêu Dực khiến cho hắn tiêu hồn, khoái cảm làm cho hắn
suýt ngạt thở, ngửi được mùi thơm từ cơ thể Mẫu Đan, hạ thể lại ma sát với cặp đùi trắng mịn đẫy đà của nàng đúng là sướng đến ngất mất.
Mẫu Đan hờn dỗi liếc hắn một cái, nhìn người xung quanh
đang chen nhau, lại đem thân thể rúc vào trong lòng Tiêu Dực, giảo
hoạt cười làm cho hắn có chút xấu hổ, lại cảm thấy rất sướng, hai
người cứ như vậy yên lặng đứng một góc, xuân ý thản nhiên tỏa ra.
- Tiểu Dực...!
Mỹ nhân lẩm bẩm một tiếng, vẻ mặt thẹn thùng vô cùng đẹp.
- Ừ? Làm sao vậy?
Nam nhân còn đang đắm chìm trong cảm giác tiêu hồn, nghe
được tiếng nỉ non của nữ nhân, không cầm được nhìn về phía nàng.
- Tàu đi rồi kìa.
Mẫu Đan thẹn thùng liếc hắn một cái, Tiêu Dực lại không hiểu gì nhìn nàng, thật lâu mới tỉnh ngộ nói:
- Nga, không sợ, người khác không thể đụng vào chị được. Em sẽ che chở cho chị!
Mẫu Đan cười cười, thầm nghĩ tiểu tử ngốc này cố ý hay là hồ đồ, lập tức cắn cắn môi mỏng, cười duyên một tiếng, cái nhìn phong tình này làm cho lòng nam nhân giật thót một cái.
Mẫu Đan ngẩng đầu lên, hướng môi về phía khuôn mặt nam
nhân, bộ ngực đầy đặn ma xát lên trước ngực hắn, cảm giác hương diễm
kích thích làm cho Tiêu Dực nghĩ không ngờ chuyện tốt đến nhanh vậy,
theo bản năng kéo nàng sát lại, lặng lẽ trượt cánh tay đang để trên
vai nàng xuống, chuẩn bị nhận tập kích của nàng.
Nhưng mà Mẫu Đan xinh tươi lại chỉ lặng lẽ ghé vài lời bên tai Tiêu Dực:
- Ngốc tử, chuyến này không ai lên nữa, ai chen lấn chứ hả? Chỉ có gạt người ta là giỏi thôi!
- A!
Cho dù Tiêu tiện nhân da mặt dày như tường thành cũng
phải cảm thấy xấu hổ, nhìn lại, đoàn tàu vừa khởi động vắng tanh, lác
đác vài người, mà mình lại ép con gái nhà người ta vào tận góc tường,
vài hành khách còn nhìn hắn với ánh mắt mập mờ.
- Em không chú ý, thực xin lỗi!
Bị ánh mắt mê người của Mẫu Đan nhìn chăm chú, khuôn mặt
dày của Tiêu Dực cũng đỏ bừng, rất dọa người a, mẹ nó, sao lại bị cô
nàng này mê hoặc đến choáng váng, hiện tại thì tốt rồi, từ thế chủ
động lại chuyển sang bị động, thật là mất hình tượng a!
Hai người ngồi xuống một chỗ, Mẫu Đan trở nên ngượng
ngùng, cũng không tựa vào bên người Tiêu Dực. Tiêu tiện nhân tức giận
mắng mình mấy tiếng, chết tiệt, không việc gì lại giả bộ ngây thơ, giả bộ chính nhân quân tử, quả nhiên là giả bộ bị sét đánh, hiện tại tiểu nữ nhân này cũng giả bộ, mình lại không thể động thủ, mắt thấy quả
ngọt trong tay bị rơi mất, Tiêu Dực gấp đến độ nhảy dựng.
- Tiểu Dực, Lâm tiểu thư là bạn gái của cậu à?
Mẫu Đan sâu kín hỏi, đánh vỡ không khí xấu hổ đi.
Tiêu Dực liếm liếm môi, đang muốn trả lời, nhưng mà Mẫu Đan lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ai oán nói:
- Thực hâm mộ nàng, có thể ở bên cạnh người mình yêu, có
thể cảm nhận được tư vị làm nữ nhân, hưởng thụ hạnh phúc…
Ngữ khí của Mẫu Đan rất ai oán, ưu thương, Tiêu Dực nhất
thời cũng không biết nàng vì sao lại nói vậy, suy nghĩ một chút, bèn
cẩn thận cười nói:
- Mẫu Đan tỷ, mỹ nhân vừa xinh đẹp lại ôn nhu như chị,
sao lại không có bạn trai chứ, không phải chị yêu cao đấy chứ? Kỳ thật em với Nhã Chỉ không có quan hệ nam nữ, chuyện ngày hôm qua thực ra
là một mối quan hệ có tính chất đặc thù, khụ... Em là một tà tu giả,
phương thức tu luyện bất đồng với Đạo gia chính tông, chuyện này... Nhã
Chỉ lại là âm mạch linh thể, dưới tình thế cấp bách nên em mới phải
như vậy.
Mẫu Đan vừa nghe, tâm tư cũng hơi lung lay, khẽ hừ một
tiếng, gương mặt quyến rũ lại nổi lên nét ửng đó, si ngốc nói :
- Lẽ nào cậu không thích nàng sao? Ít nhất tôi biết, cô ấy thích cậu.
Tiêu Dực xấu hổ gãi đầu, trong lòng đột nhiên nổi lên một tia ấm áp, nụ cười của Nhã Chỉ, nét lo lắng, đều khắc vào thật sâu
trong lòng mình, không biết từ khi nào nàng đã chiếm một phần trong
trái tim mình rồi.
- Ai...!
Vẻ mặt lơ đãng của Tiêu Dực bị Mẫu Đan nhìn rõ, trong đôi mắt lóe lên vẻ hâm mộ, vẻ mặt ai oán nói:
- Cô ấy thật hạnh phúc, ít nhất so với tôi còn hạnh phúc hơn nhiều.
Tiêu Dực không nói gì, biết Mẫu Đan muốn nói ra suy nghĩ
của mình. Quả nhiên, Mẫu Đan quay đầu lại, đôi mắt ngập nước nhìn
thẳng Tiêu Dực nói :
- Tiểu Dực, tỷ tỷ là một yêu tinh, toàn bộ Hoa Yêu đều là trời sinh âm mạch, sát khí rất nặng, nếu tiếp cận người đàn ông bình
thì họ sẽ không thể chịu được, cho nên chúng tôi mới không dám yêu,
tuy rằng chúng tôi là yêu, nhưng tim gan đều từ máu thịt mà ra. Bọn
tôi không dám nhận tình cảm của họ, còn phải tận lực tránh đi, không
dám nói chuyện cùng, sợ mị lực trên người dụ dỗ, khiến cho những nam
nhân vô tội này chết đi. Đối với chúng tôi, cho dù bị vứt bỏ cũng là
một nguyện vọng không thể có, cho nên tôi mới nói Lâm tiểu thư thật
hạnh phúc, mặc kệ cậu có thích nàng hay không, ít nhất nàng còn có thể yêu, còn có thể yêu...
Không nghĩ tới Mẫu Đan sẽ nói ra những lời như vậy, tâm
tình Tiêu Dực nổi sóng, không thể bình tĩnh lại, mặc kệ Mẫu Đan nói
thật hay giả, nhưng có thể xác định được, cho dù nàng tìm được nam
nhân mình thích cũng không ở chung một chỗ được, một là nam nhân kia
sẽ bị hút hết tinh hoa mà chết, các nàng cũng thương tâm mà khô héo; hai là nếu Hoa Yêu tán hết yêu lực của mình, ở chung với nam nhân mình
yêu, chỉ sống được nửa năm mà thôi, sau đó thần hồn câu diệt, hồn phi
phách tán mà chết.
Vô luận kết quả thế nào đều vô cùng bi thảm. Tiêu Dực nở
nụ cười, muốn làm cho nàng vui vẻ một chút, nhưng lại không biết nói
gì, chẳng lẽ mình nói với nàng rằng “Làm nữ nhân của lão tử đi, chẳng những có thể kéo dài tuổi thọ, cường kiện cơ thể, tăng cường yêu lực,
còn có thể hưởng mùi vị tiêu hồn nhất nhân gian”? Trong lòng thì nghĩ
như vậy, nhưng nếu mà thốt ra lời đó không biết sẽ có hậu quả gì.
Bầu không khí trở nên có chút căng thẳng, sau khi Mẫu Đan nói xong những lời đó, cả hai người trầm mặc, Tiêu Dực cũng không nói gì nữa. Cho đến khi tàu dừng lại, Mẫu Đan đứng dậy, bàn tay nhỏ bé
kéo Tiêu Dực, Tiêu Dực nắm tay nàng, không tự chủ được nhéo một cái.
Mẫu Đan quay lại ghắt một tiếng, mắt phượng lóe ra xuân sắc làm cho
lòng người rung động.