- Nếu như tôi chết đi, tôi có thể biến thành con cá nhỏ kia hay không?
Đột nhiên, Lâm Nhã Chỉ nhẹ giọng nói một câu, không nhìn Tiêu Dực, giống như đang tự nói với chính mình. Tiêu Dực lặng đi một chút, dịch người
bên cạnh nàng, một mùi hương của nữ nhân truyền vào mũi hắn, hắn khoác
tay lên vai nàng, thản nhiên nói:
- Ai cũng sẽ chết thôi, Nhưng nếu cô muốn chết, vậy thì tôi khuyên cô
đừng như thế, bởi vì tên yêu quái kia đã dự liệu được bước này, hắn phái người trắng trợn theo dõi cô, cũng đã biết lúc trước cô có ý niệm tự
sát trong đầu, nếu mà sau khi đi ra khỏi rạp chiếu phim này, cô không
còn ý nghĩ đó nữa, bọn hắn sẽ rời đi.
Lâm Nhã Chỉ nhìn Tiêu Dực bằng ánh mắt mê mang, nói một câu làm cho người ta phát bực:
- Sau khi tôi kết hôn, chưa từng đi xem phim lần nào... Tôi không muốn lưu luyến gì đó trên đời này.
- Hết thảy sẽ qua mau thôi! Chỉ cần cô tin tưởng vào mình, cô sẽ chiến thắng nó, và tôi là người sẽ đem cô ra khỏi địa ngục.
Nghe những lời này, làm cho mặt Lâm Nhã Chỉ có chút huyết sắc, ánh mắt
nhìn Tiêu Dực cũng thay đổi rất nhiều, chỉ là không nói gì nữa, nắm lấy
góc áo Tiêu Dực, lẳng lặng nhìn về phía màn hình.
Khi sắp đi ra khỏi rạp chiếu phim, thần thức Tiêu Dực quét lướt ra ngoài rạp chiếu phim, vẫn còn yêu khí, Tào bà bà và hai khôi lỗi kia vẫn chưa chịu từ bỏ, tâm niệm vừa chuyển, Tiêu Dực kéo Lâm Nhã Chỉ, từ cửa hông
đi ra ngoài.
Đêm đã khuya, người đi trên đường không nhiều, đường cái vắng vẻ, những
chiếc lá tiêu điều bị gió thổi phất phơ, Tiêu Dực cởi áo khoác ra, khoác lên người nữ nhân này, Lâm Nhã Chỉ không cự tuyệt, thản nhiên nói một
tiếng cám ơn, quan hệ của hai người trong khoảng khắc này như được kéo
gần lại.
Chợ đêm là nơi đông người nhất trong đêm, hai người đi qua một tiệm thịt nước, bụng Lâm Nhã Chỉ "vang rền", nàng nhất thời xấu hổ, khuôn mặt đỏ
bừng. Tiêu Dực cũng cảm thấy buồn cười, dáng người cô gái này rõ là thon thả, mà vừa nãy còn chiến bao nhiêu đồ ăn, mới qua không bao lâu, lại
đói bụng rồi.
- Tôi... Tôi muốn ăn thịt nướng.
Lâm Nhã Chỉ nhìn vào mẻ sườn nướng hạt tiêu thơm phức, không chịu nổi
nuốt nước miếng, nàng dừng bước lại, đáng thương nhìn Tiêu Dực.
- Ha ha, đi nào! Lão bản, cho mười xiên sườn nướng, còn lại mỗi thứ một ít, mang hai... không, năm chai bia ra nha!
Xoay người lại, Tiêu Dực nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ hưng phấn của cô gái, cười cười:
- Cô cũng uống một chút nha! Nữ nhân không say, nam nhân không có cơ hội!(DG: cơ hội gì thì tự hiểu nha )
- Hứ...
Nghĩ đến nụ hôn dài vừa rồi, khuôn mặt Lâm Nhã Chỉ thoáng chút đỏ bừng,
hờn dỗi hứ một tiếng, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, Tiêu Dực không khỏi nuốt nước miếng, trong lòng bỗng nhiên có loại cảm xúc muốn ôm nàng vào
lòng, cưng chiều một phen.
Ăn một chút, Lâm Nhã Chỉ bỗng nhiên cầm lấy chai bia trước mặt Tiêu Dực, hung hăn uống hết một nửa, vô cùng thoải mái "khà" một tiếng, lau
miệng, cảm thán một câu:
- Thật sướng! Tiêu tiên sinh, anh có nghĩ đến một ngày, mình có thể thích gì làm đó, mặc kệ không quan tâm hết thảy không?
- Đương nhiên, tôi đều nghĩ như vậy cả, hơn nữa đều làm như vậy! Bất
quá, Nhã Chỉ à, xem ra cô hôm nay mới làm được một chút thôi, ví như,
xem phim ở rạp, rồi ăn thịt nướng lề đường, uống từng ngụm bia một, phải không?
Tiêu Dực thản nhiên cười, hắn biết cô gái này đang suy nghĩ gì, muốn
phóng túng một phen, thỏa mãn những thứ chưa từng làm, điều này cũng
không sao cả, mình cũng chẳng thiệt gì, hơn nữa vừa nãy mình còn được
lợi, hôn đôi môi mềm gợi cảm kia, hắn không tự chủ được liếm liếm môi.
Lâm Nhã Chỉ ngạc nhiên nhìn Tiêu Dực, bỗng nhiên cắn nhẹ môi mỏng, thở dài một tiếng:
- Hắn chưa đưa tôi đi xem phim bao giờ, cũng chưa đi ăn tối với tôi lần
nào, càng không nói tới đi ăn đêm như thế này... Có chuyện này, chắc anh không tin đâu, tôi cùng chồng quen biết mới một tuần đã kết hôn. Bởi vì cha mẹ tôi bị bệnh nặng mà qua đời, trong nhà lại không có tiền làm ma
chay, rồi hắn hứa sẽ cho tôi khoản tiền đó, bù lại tôi phải lấy hắn. Tôi rất cảm kích hắn... Nhưng tôi không có tình cảm gì với hắn cả, năm năm
qua, hắn chưa từng chạm vào tôi, mỗi lần nói chuyện đều không quá ba
câu, dường như hắn coi tôi như là không khí vậy, mà lại không cho tôi
kết giao với người khác giới. Có đôi khi tôi nghĩ, hắn là một tên đồng
tính, cưới tôi để che dấu ánh mắt của người khác, không phải tôi kém
cỏi... Nhưng đến khi tôi nhìn thấy cảnh hắn ăn con gà sống kia...
Dừng một chút, Lâm Nhã Chỉ lại uống một ngụm, khuôn mặt đỏ hồng, sắp sửa say đến nơi rồi:
- Biết vì sao tôi tin vào những điều ma quỷ của anh không? bởi vì đôi
khi tôi thấy ánh mắt hắn nhìn vào tôi đầy dục vọng, nhưng lại không làm
gì tôi cả, khi nghe anh giải thích, tôi mới minh bạch, thì ra tôi đã lao vào bẫy của một con yêu quái...
Lâm Nhã Chỉ nói xong, không ngừng uống tiếp, Tiêu Dực không ngăn nàng
lại, hắn biết nữ nhân này muốn phát tiết, nàng cần một người để lắng
nghe, nếu đã nói cho mình những điều như vậy, chắc chắn đã tin tưởng hắn rồi.
- Ai...
Lâm Nhã Chỉ thở dài một tiếng:
- Thật là muốn chết a!
Mí mắt Tiêu Dực bỗng nhảy lên một cái, nhưng không nói gì.
- Thế nhưng thế giới xinh đẹp như vậy, nhiều điều tôi còn chưa thấy qua, thậm chí ngay cả Tiểu Ngư trong phim cũng không bằng, vì muốn sống sót
mà khiêu chiến với đại dương bao la, còn tôi thì sao? Ngay cả điều đơn
giản cũng không làm được, tôi còn nhiều chuyện chưa làm qua, tôi không
cam lòng.
- Cô muốn làm gì, chỉ cần tôi có thể, tôi nhất định sẽ giúp cô.
- Thật sao?
Ánh mắt Lâm Nhã Chỉ trở nên nóng bỏng. Hồi lâu, tiểu ny tử này xiết chặt nắm tay, tựa hồ do dự một chút, khuôn mặt kiều diễm ửng hồng, vô cùng
dễ thương, ghé sát lên mặt Tiêu Dực, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng thổi
một hơi vào tai Tiêu Dực, giọng nói tràn ngập khiêu khích: