Anh

Chương 37: Chiếc Xe Hơi Cũ Kỹ


trướctiếp

Ăn sáng xong, nó chào chị Gia Nghi để đến phòng ông. Anh tỏ ra rất tin tưởng ông của mình. Còn nó thì tin anh. Vậy nên nó cũng tin ông. Nó băng qua bãi cỏ đi thẳng đến chỗ ngôi nhà nhỏ. Phòng của ông nằm tách biệt khỏi tòa nhà. Nơi ấy trồng nhiều hoa hơn bất cứ nơi nào. Tuyệt vời hơn cả là tĩnh lặng và yên bình.

Nó đang bước lên những bậc tam cấp thì đụng phải một người mình không muốn gặp chút nào. Nó vội né sang một bên nhưng người đó vẫn cố tình gây khó dễ.

- Nghe nói em từ chỗ Gia Tuấn về?

- Liên quan gì đến ông. Để tôi yên!

- Nghe đây này - Gia Đức giữ nó lại, nói giọng hăm dọa - Thân thiết với cậu ta không có lợi gì cho em đâu. Thằng đó là một đứa xui xẻo. Rồi sẽ có ngày em bỏ mạng vì nó đấy.

- Tự tôi biết lo! - Nó hất tay hắn ra và vội vàng đẩy của bước vào trong.

Bề ngòai tỏ ra bất cần thế chứ thật ra câu nói của Gia Đức khiến nó không tránh khỏi suy nghĩ lung tung.

- Ông ơi, ông có ở trong đó không? - Nó nhìn quanh.

Cánh cửa gần đó mở ra, ông xuất hiện với cặp kính lão và trên tay là một cuốn sách bìa đen, giấy trắng tinh. Thấy nó, ông liền mỉm cười:

- Sang tìm ông có việc gì vậy? Ngồi đi cháu.

Nó rụt rè ngồi xuống một chiếc ghế đối diện. Ông đặt cuốn sách lên bàn rồi nhìn nó chờ đợi.

- Gia Tuấn nói ông biết rất nhiều thứ nên cháu nghĩ chắc ông có thể giúp...

- Có gì mà cháu ấp úng thế? Cứ nói đi. Ông hứa là không giấu gì đâu.

Sau khi nghĩ ngợi, nó thu hết can đảm và nói với ông sự thật về mình. Càng về sau nó thấy vẻ mặt ông càng...không bình thường. Có khi nào ông nghĩ con bé ngồi trước mặt mình bị mắc bệnh hoang tưởng. Hay ông cho rằng nó đang chế giễu mình bằng một câu chuyện không có tính khoa học một chút nào. Khi không còn gì để kể nữa nó mới lén lút nhìn ông và kết thúc bằng một câu hỏi:

- Ông biết cách nào giúp cháu quay về nhà không?

Thở ra một hơi dài nặng dọc, ông chớp mắt nhìn nó nói:

- Ông chỉ có thể giải thích rằng, sự có mặt của cháu ở đây là kết quả của một lời nguyền cách nay mấy thế kỉ.

- Mấy thế kỉ?

- Đúng vậy - Ông gật đầu, đưa tay vuốt mặt - Cứ năm mươi năm là nó lại xảy đến. Khi còn nhỏ ông từng nghe người ta kể nhưng không ngờ chính mình lại gặp phải...

- Lời nguyền đó như thế nào vậy ông?

- Cụ thể thế nào ông không chắc nhưng người xưa kể lại rằng đó là một lời nguyền độc đoán, đầy chết chóc.

- Tại sao không phải ai mà lại là cháu? Cháu có biết gì đâu..

- Chúng ta phải biết tại sao cháu đến được đây mới tìm cách quay về được.

- Hôm đó cháu từ trường về nhà, đang định ra khỏi phòng thì bị đem đến nơi này. Chính cháu cũng không biết mình đến đây bằng cách nào nữa.

- Hay cháu cho ông ít thời gian. Để ông tìm hiểu lại xem sao đã.

- Ông định "tìm hiểu" tìm bằng cách nào? Cháu có thể giúp gì cho ông không?

- Ừm...Có lẽ ông sẽ tìm trong mấy cuốn sách mà ông cố ông để lại, may ra thấy gì đó bổ ích. Hoặc liên lạc với mấy người bạn cũ xem họ có biết gì hơn không. Nói chung, ông biết mình phải làm gì mà. Cháu cứ yên tâm.

Nó rời khỏi chỗ ông với một tâm trạng rối bời. Ai lại rảnh rỗi đi đặt ra mấy lời nguyền vớ vẩn đó. Bao nhiêu người không bị sao cứ phải là nó? Thông tin vừa nhận được khiến nó bất ngờ quá. Nó cứ đi mà không để ý xem mình đang đi đâu.

Một cái nhà kho cũ kĩ đầy mạng nhện hiện ra sừng sững trước mặt. Cánh cửa lớn bằng gỗ hé mở để lộ khoảng trống bên trong đầy bí ẩn. Nó chỉ định đứng xa quan sát một chút rồi đi ngay nhưng có cái gì đó vừa chạy vụt qua khe cửa làm nó giật cả mình. Một cái gì đó đen thui và nhanh khủng khiếp. Nó rón rén đi lại gần và đưa tay đẩy cánh cửa về sau. Một mùi ẩm mốc xộc vào mũi rất khó chịu, bụi dưới sàn bốc lên mù mịt. Từ trên trần, vài miếng mạng nhện rơi xuống nhè nhẹ. Nó lấy tay che mũi rồi chậm rãi bước vào trong...Một chiếc xe được che phủ cẩn thận nằm im lìm giữa không gian tĩnh lặng. Có lẽ nó là một chiếc xe hư nên mới bị bỏ quên thế này. Nhưng nếu đã hư thì sao không bỏ đi mà để cho chật chỗ? Nó tiến lại gần chiếc xe và nhẹ nhàng kéo tấm bạt lên. Phần mui trước bị hư thảm hại. Hai bên thành xe đầy những vết trầy xước. Nó cúi xuống nhìn cho thật kĩ, các ngón tay khẽ chạm nhẹ.

Một luồn điện mạnh chạy dọc khắp cơ thể và ánh sáng chói lòa bừng lên trước mặt nó. Nó nhìn thấy hai chiếc xe lao thẳng vào nhau. Có tiếng kính vỡ, tiếng hét kinh hoàng và một cô gái văng ra từ ô cửa trước, máu tươi chảy ra lênh láng dưới mặt đất. Tim nó đau thắt lại. Lúc đổ gục xuống mặt đất đầy bụi bặm, nó vẫn nghe bên tai tiếng một trái tim đập yếu ớt và giọng nói rất thân quen đang thì thầm:

- Tịnh Như...Đừng bỏ anh!

Đó là tất cà những gì nó còn nhớ khi mở mắt tỉnh dậy. Cái nhà kho không còn nữa. Nó đang ở trong căn phòng của chính mình. Bên cạnh là Gia Khiêm đang đọc báo. Nghe động, anh ta nhìn sang thì thấy nó đã tỉnh. Gấp tờ báo lại, Gia Khiêm từ tốn đứng lên và đi về phía giường. Nó thấy anh ta định sờ lên trán mình thì vội vàng ngăn lại:

- Anh muốn làm gì?

- Chỉ là kiểm tra xem em còn sốt không thôi mà.

Nó buông tay Khiêm ra và trả lời với một chút xấu hổ:

- Tôi không bị bệnh.

- À, vậy em gọi việc tự nhiên ngất xỉu, người nóng đỏ như hòn than là bị gì?

Thấy vẻ mặt bối rối của nó Gia Khiêm liền nói thêm, giọng nửa đùa nửa thật:

- Nếu không phải vì em sốt cao thì anh có cần tốn cả ngày ngồi đây canh chừng không? Đã không biết cảm ơn người ta thì thôi lại còn cãi chày cãi cối. Thật là ngoan cố!

- Xin lỗi anh, tôi không biết là...

- Anh đùa thôi - Anh chàng bật cười - Nhưng em đi đâu ra đấy thế hả?

- Chiếc xe để trong nhà kho đó là của ai? - Nó bất thình lình ngồi bật dậy, hỏi giọng nghiêm trọng.

- Gia Tuấn không nhòm ngó đến chiếc xe ấy đã ba năm nay rồi - Gia Khiêm thở dài

- Tại sao thế?...Vì vụ tai nạn đó ư?

- Làm sao em biết hả?

- Tôi...tôi nghe người trong nhà kể lại.

- Ai mà lắm chuyện thế? Bộ hết việc để nói rồi hay sao lại kể với em mấy chuyện đó. Anh khuyên em đừng bao giờ nhắc việc này trước mặt Gia Tuấn.

- Chuyện xảy ra thế nào vậy?

- Hôm ấy, nó cùng Tịnh Như từ nhà Tự Quân về thì tai nạn ấp đến. Con bé chết trước khi người ta kịp đưa nó đến bệnh viện.

- Nguyên nhân của tai nạn ấy là gì? - Giọng nó đầy vẻ xót thương

- Xe Gia Tuấn đột nhiên bị đứt thắng. Nhưng em đừng quan tâm đến việc đó nữa. Dù sao cũng qua lâu rồi.

- Nhưng vẫn chưa hết đâu - Miệng nó mấp máy.

- Sao cơ? - Gia Khiêm nheo mắt hỏi.

Nó giật mình không hiểu sao mình lại có thể "xuất khẩu cuồng ngôn" như thế. Thật may là lúc ấy chị Gia Nghi đột ngột xuất hiện ở cửa. Hình như chị mang thuốc đến vì nó thấy có một ly nước trắng trong chiếc khay trên tay chị. Gia Khiêm chống gối đứng dậy và vỗ nhẹ lên vai nó:

- Có người thay ca rồi. Em cố nằm nghỉ cho khỏe. Anh đi đây.

- Cảm ơn anh - Nó ngước nhìn anh ta, ánh mắt lộ vẻ cảm kích.

- Có gì đâu, nhóc ạ...Anh với em mà ơn nghĩa gì - Gia Khiêm cười xòa.

Đợi anh ta ra khỏi phòng, chị Gia Nghi mới đóng cửa lại và ngồi xuống cạnh nó. Chị đưa nó ly nước và mấy viên thuốc nhỏ. Nó không biết đó là thuốc gì nhưng cũng uống đại. Nếu tốt thì cứ làm nó chết quách đi. Hoặc tệ nhất là nó vẫn sống nhăn ra đó, khỏe mạnh hồng hào mà đối mặt với cơn ác mộng. Tất cả thông tin nó đang có giống như một cuộn chỉ rối, chẳng biết đâu mà lần. Chẳng biết từ lúc nào nó đã trở thành một cái máy chiếu phim kinh dị. Mỗi lần chạm tay vào vật nào đó là nó lại thấy những cảnh tượng thật ghê sợ. Người phụ nữ, đứa bé và cô gái ấy liệu có liên quan gì đến nhau. Và khó hiểu hơn là họ dính dáng gì đến nó, một con người đến từ thế giới khác?

- Chị hy vọng em sẽ mau chóng bình phục - Gia Nghi ra hiệu - Sắp đến lễ mừng thọ ông rồi. Em ốm thế này thì không hay đâu.

- Sẽ có một buổi tiệc phải không chị? - Nó đặt ly nước lên bàn sau khi uống hết phân nửa.

- Xem em kìa, chưa chi mà hai mắt đã sáng rỡ lên rồi.

- Gia Tuấn cũng về phải không chị? - Nó cười hỏi.

- Nó không về thì có mà chết với ông.

- Thế thì hay quá! Nhà ta có dịp tụ họp lại chắc sẽ vui lắm.

- Ừ, nhưng sẽ không hứng thú gì nữa nếu thiếu em.

Nó cười với chị và thấy trong lòng rất vui. Cảm giác sợ hãi đã vơi đi rất nhiều. Buổi tiệc giống như ngọn đèn soi sáng chuỗi ngày buồn chán của nó vậy.


trướctiếp