Lời Tỏ Tình Gửi Sai Địa Chỉ
“Mày cười đủ chưa?” Ngân tức giận xoay người lại lườm con bạn thân.
“Xin lỗi, xin lỗi.. Nhưng cái mặt của mày lúc đó rất…” Thu vừa run rẩy
vừa cố gắng nói chuyện đàng hoàng, nhưng mới nói 1 nửa, thì ánh mắt giết người không đền mạng của ai đó làm cho cô liền phải sửa miệng.
“.. rất đặc biệt!” Lạy chúa, cô đâu định nói từ này.
Ngân hài lòng khẽ gật đầu. Nói vậy nghe còn được. Nhưng mà..
“Mày nói xem có phải dạo này tao bị ám quẻ hay không?” Nếu không tại sao lại nhiều chuyện xui xẻo đến cùng một lúc như vậy?
“Ám quẻ? Ý mày là thần cupid ám quẻ hả?” Thu nháy nháy mắt, khóe môi cười vô cùng gian xảo.
“Cupid cái con khỉ! Chỉ sợ là thiên thạch rơi trúng đầu!” Ngân tức giận xoay ổ khóa cửa, vừa muốn đẩy cửa bước vào liền nghe vài tiếng “gâu
gâu” rất quen tai.
“Nhà mới nuôi chó à?” Thu tò mò hỏi.
“Không có!” Ngân nhún vai.
“Ê mày đi đâu thế?” Thu kinh ngạc nhìn kẻ nào đó không đẩy cửa vào nhà
mà lại chạy sang nhà hàng xóm. Đến khi người nào đó rất tự nhiên ngồi
xổm trước cửa thò tay qua song sắt nhà người ta, cô mới chợt nhận ra một điều, nó có vẻ rất thành thạo.
“Hai người thân thiết quá nhỉ?” Thu ngồi xuống bên cạnh con bạn, nhìn cái mõm chó ẩm ướt đang khịt khịt không khí.
“Cũng tàm tạm!” Ngân nhún vai, tiếp tục đùa giỡn vui vẻ với Bin.
Thu thấy vậy có phần ghen tị, liền bắt chước học theo. Nhưng tình hình
có vẻ bất lợi, cô vừa muốn vươn tay ra, thì bạn mới liền nhe nanh gầm
gừ, con mắt lành lặn của nó giống như đang trừng mắt cảnh cáo cô khiến
cô liền rụt tay lại.
“Bạn mày chả thân thiện chút nào!” Thu
khinh bỉ nhìn chú chó to lớn, vừa cẩn thận nhìn bàn tay của mình. May
quá, không bị cắn. Không bị cắn. Suýt nữa thì nát một đời hoa rồi!
Ngân nghiêng đầu nhìn Bin đang lè lưỡi, con mắt lành lặn tựa như đang cười, lại quay sang nhìn con bạn thân.
“Có lẽ nó có khả năng nhìn người!” Cô kết luận.
“Ý mày là sao hả?” Thu trừng mắt, lại trừng mắt. Giỏi thật, còn dám đá xéo tao!
“Không có gì!” Ngân nhún vai, tiếp tục xoa đầu Bin.
“Rõ ràng mày có…” Thu vừa vươn tay muốn véo ai đó một bài học thì.
“Đang làm gì?” Một giọng nói lạnh nhạt vang lên làm cho bàn tay đang giơ lên của cô liền dừng trong không khí.
Thu kinh ngạc trợn trừng mắt, con ngươi sáng ngời giờ như bị thu nhỏ
lại trong tròng mắt trắng dã. Cô kinh ngạc há hốc miệng, đôi môi hơi run rẩy với khung cảnh trước mặt. Cô vươn tay túm lấy vai con bạn thân lắc
nhẹ.
“Tao nghĩ lại rồi. Mày đích thị là bị thiên thạch nhắm trúng!”
Đả kích! Rất đả kích! Ngân giật giật khóe mắt. Cô không nghe thấy, cô tuyệt đối không nghe thấy nó đang phản pháo cô thế nào.
“Đã về rồi?” Không liếc sang nhìn hắn dù chỉ 1 tích tắc, cô vẫn rất
bình thản, cô vẫn rất bình tĩnh. Trái tim cô không đập nhanh, cô không
lo sợ.
Phản ứng của cái tủ lạnh chính là, mở cửa, đi vào nhà.
Ngân thực sự rất muốn phi dép vào cái bản mặt lạnh nhạt của tủ lạnh.
Nhưng ngay lúc cô đang lẩm bẩm rủa thầm thì người nào đó đột nhiên dừng
chân.
Ngân kinh ngạc, trái tim của cô vì cái dừng bước của hắn
mà như muốn phá rách lồng ngực. Hắn muốn làm gì? Hắn tại sao xoay người
lại? Hắn…
“Bin, vào nhà!” Hải Anh lạnh nhạt ra lệnh. Mà chú chó trung thành cũng rất ngoan ngoãn liếm liếm tay Ngân như chào tạm biệt,
rồi liền xoay mông chạy theo chủ nhân.
Ngân cũng không thể giải thích nổi cái cảm giác lẫn lộn của mình lúc này. Trái tim mới vừa rồi
còn hoạt động mạnh, bây giờ lại giống như bị rút kiệt sức yếu đuối chán
nản trong lồng ngực. Cảm giác này là.. mất hứng. Chính xác là vô cùng
mất hứng. Có 1 giây nào đó, cô chắc chắn hắn có chạm vào tầm mắt của cô, nhưng hắn rất nhanh liền giả vờ như không nhìn thấy. Là cô hiểu lầm,
hay hắn vốn không muốn nhìn thấy cô?
Đợi tới khi cánh cổng lớn đã đóng lại, cả người cả chó đều đã biến mất, Thu mới có thể ngậm cái miệng đang há hốc của mình lại.
“Mày biết hắn ở đây?” Cô hoảng loạn hỏi.
Ngân trừng mắt nhìn người bên cạnh, chỉ biết gương mặt xinh đẹp ấy đang đờ đẫn tột cùng. “Tao nghi ngờ người bị thiên thạch đụng là mày chứ
không phải tao! Hắn là hàng xóm của tao, không lẽ tao không biết!” Mặc
dù cũng mới biết cách đây vài ngày.
Thu rất muốn tháo đôi giày
cao gót dưới chân nện thẳng vào đầu người nào đó, để xem thương tích của ai cao hơn. Đến lúc đó nó sẽ biết vũ khí của phụ nữ nguy hiểm hơn, hay
thiên thạch nguy hiểm hơn.
“Trừng gì? Cẩn thận trúng gió độc!
Mày định đứng đây đến tối chắc?” Ngân buồn chán đứng dậy đi vào nhà.
Hiện tại cô không còn tâm trạng nào để đôi co với nó. Tâm trạng không
tốt, miễn tiếp khách.
“Em về rồi? A, Thu cũng đến nữa hả?” Thùy vui vẻ thò đầu ra khỏi sofa, trưng ra 1 nụ cười tươi tắn hơn cả mặt trời.
“Dạ, em lại tới quấy rầy!” Thu lễ phép chào hỏi, gương mặt xinh xắn nói khẽ, cười duyên đúng bản chất gái xinh hiền dịu.
“Không quấy rầy, không quấy rầy! Còn nói mấy lời khách sáo như vậy, đến đây xem tin tức với chị!” Thùy vui vẻ vẫy vẫy tay, lại ngồi lùi lại
nhường chỗ cho Thu trên sofa.
“Chị có chuyện vui?” Ngân nghiêm túc đánh giá vẻ mặt của chị dâu.
Thùy sung sướng dựa trên thành sofa, đôi mắt đã híp lại như 2 đường
cong, miệng đã cong lên như trăng lưỡi liềm, gương mặt tỏa sáng rực rỡ.
“Chuyện gì làm chị vui như vậy?” Không khí vui vẻ thật dễ lây nhiễm,
Ngân nghiêng người dựa vào sofa, khóe miệng bất giác cũng cong theo nụ
cười của chị dâu.
Thùy gian xảo cười hì hì, đôi mắt liếc ngang liếc dọc như muốn xem có ai khác ở đây không rồi mới thần bí nói một câu.
“Chị có công việc mới!” SanTruyen.com
“CÁI GÌ??” Ngân kinh ngạc gào tướng lên.
“Em gái, nhỏ giọng một chút! Cháu em sợ!” Thùy vội vàng lùi người lại,
một tay xoa xoa bụng như trấn an cái bụng phẳng của mình.
“A,
em xin lỗi. Chị không sao chứ? Cô xin lỗi!” Ngân vội vàng ngồi xuống
cạnh chị dâu, cũng bắt đầu xoa xoa cái bụng phẳng của ai đó. Lạy trời,
hiện tại phụ nữ có thai là nhất, đứa cháu kháu khỉnh chưa ra đời của cô
cũng là nhất. Ở nhà này, có ai quan trọng hơn 2 người này chứ? Nếu cô
làm thiệt hại gia đình anh cả, thế nào cô cũng sẽ bị dày vò đến chết.
Chị dâu rất quan trọng, cháu cô cũng rất quan trọng, nếu không anh cả đã không dựng giới tuyến phạm vi 2km quanh nhà làm phạm vi hoạt động cho
chị dâu. Khoan đã!
“Chị dâu, chị nói công việc ý là?” Cô rất cẩn thận vừa xoa xoa bụng chị dâu, vừa nhỏ nhẹ tránh để cháu cô kinh hãi.
“Còn ý gì? Nghĩa là có người mời chị làm việc!” Thùy sung sướng cười
tươi như hoa, giọng nói có thêm vài phần đắc ý trả lời. Có mấy người đã
xin nghỉ việc lại có được lời mời công tác? Dĩ nhiên là do năng lực,
năng lực đấy.
Ngân muốn rớt mắt ra ngoài. Chị dâu, không cần
đắc ý như vậy được không? Chị có hiểu giới hạn an toàn là gì không vậy?
Nghĩa là ngoài giới hạn ấy sẽ không an toàn.
“Công việc gì vậy?” Lại rất cẩn thận hỏi lại lần nữa. Làm ơn đừng giống như cô nghĩ là được rồi.
“Còn có thể là việc gì, dĩ nhiên là phóng viên rồi!” Thùy đắc ý cười hả hê, người hơi dựa vào ghế nằm phưỡn bụng.
Rớt cằm! Chính xác là cái cằm của cô vừa rớt xuống đất rất không thương tiếc. Nhìn cái tướng bà bầu phơi bụng, bồ câu dang cánh trên đĩa của
chị dâu cô thực sự rất muốn nói: Chị dâu, chị muốn anh cả chặt chị làm
tám khúc sao?
Nhưng dĩ nhiên người nào đó hoàn toàn không nghe
thấy tiếng lòng từ bi của cô mà vẫn đang thích thú nhìn chăm chăm màn
hình tin tức, bàn tay đặt trên cái bụng có vẻ rất phởn phơ.
Mà cái hành động “hưởng thụ” kể trên đối với Nguyễn Thu Ngân lại tựa như “điếc không sợ súng”.
“Chị dâu, anh cả chắc chắn không đồng ý!” Thật ra cô muốn nhào tới, lắc mạnh hai vai của bà bầu kia cho tới khi có thể tỉnh táo trở lại. Nhưng
theo luật pháp hiện hành, điều này là phạm pháp.
“Đừng lo! Chị
có cách!” Thùy hơi vênh mặt, trên môi nở một nụ cười đắc ý, bàn tay lại
khẽ khẽ xoa bụng như thể nắm chắc phần thắng.
Ngân nhướng mày.
Liệu cô có nên nói với chị dâu, súng của anh cả không phải loại súng lục bình thường, mà nó thuộc dạng đại bác của hải tặc, một khi đã nổ là
khói bụi tơi bời dù cho chị có là bà bầu hay một xác hai mạng đi nữa.
Trái ngược hẳn với sự lo lắng của ai đó, Thu lại vô cùng hứng thú với đề tài việc làm này.
“Tòa soạn nào vậy chị?” Hai mắt nó tỏa sáng lấp lánh, khóe môi xinh xắn cong lên tựa như mặt trăng.
“Là tạp chí Cuộc sống hiện đại.” Thùy cũng hứng thú không kém khoe khoang.
“Không thể nào! Tổng biên tạp chí ấy là hội trưởng hội học sinh đầu
tiên của khoa báo chí trường em!” Thu không tin nổi trợn mắt.
“Chị biết chị biết. Là đàn anh của chị mà!” Thùy vẫy vẫy tay như không có gì, nhưng vẻ mặt đắc ý lại rất thật thà.
Ngân vỗ bốp vào trán của mình một cái, vô cùng muốn kiếm cái gối để đập đầu tự sát. “Đây là lúc để tự hào sao?”
“Sao lại không?” Hai người đẹp ngồi trên ghế đồng thời quay lại xướng âm đồng đều như đĩa nhạc bật trăm lần như một.
Trợn ngược mắt không tin nổi nhìn 2 người đẹp trước mặt. Là do người
đẹp luôn mắc bệnh tự kỷ cấp tính, hay là do cô quá coi trọng trí não của 2 người này? Lắc đầu, lắc đầu và chỉ có thể lắc đầu.
“Ế, em đi đâu thế?” Nhìn thấy cô em chồng sau khi buông tiếng thở dài não ruột liền rời đi, cô liền có linh cảm không tốt.
“Nhà hết mì tôm rồi!” Ngân vừa xỏ giầy vừa đáp lại.
Thùy nghi hoặc nhìn Thu, chỉ nhận được một gương mặt ngây ngốc từ phía
đối diện làm cô không còn cách nào khác ngoài ham học hỏi.
“Thì sao?”
“Em đi mua!” Tiếng nói của rơi lại vào khung cửa, lanh lảnh bay lượn
trong phòng làm cho 2 con người xinh đẹp giống như bị trúng ma chú, chỉ
có thể ngây ngốc nhìn cánh cửa đóng lại từ bao giờ.
“Chị.. không nấu cơm ạ?” Thu nghi ngờ nhìn người bên cạnh.
“Đâu có! Nấu rồi mà!” Thùy cũng hoang mang không kém hỏi lại. Rốt cuộc, em chồng của cô chán cơm thèm mì vì lý do gì? Truyện được cập nhật sớm
nhất tại SanTruyen.com
“Tâm lý tuổi mới lớn!” Nhìn ra nghi hoặc của tiền bối, Thu liền tận tình giảng giải.
Thùy nghe vậy liền gật gù đồng tình. Nói phải, nói phải!
Đã 6h chiều, một buổi chiều tháng 9, Ngân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời
quang đãng trước mặt. Dù đã sế chiều, nhưng mặt trời vẫn còn kiên trì
như một đứa trẻ bướng bỉnh không chịu lên giường, nó nấn ná rải những
tia sáng vàng nhạt trên nền trời xanh làm những đám mây trắng trở nên
mỏng manh như những chiếc kem bông đang tan dần trong không khí. Cảm
giác oi nóng của một một ngày cũng như những đám mây dần dần tan biến,
mặt trời ngỗ nghịch nấn ná không muốn đi ngủ làm cho ngày cũng bị kéo
dài hơn, làm cho mùa hè cũng trở nên luyến tiếc không muốn rời Hà Nội,
đám ve sầu đã không còn ồn ào như trước mà nhỏ giọng hát bài hợp xướng
êm ái như muốn dỗ dành vầng dương tràn trề sức sống kia. Ngân nheo mắt
nhìn lên bầu trời xanh cao rộng, vươn vai một cái rồi mãn nguyện thở
dài. Mùa hè năm nay kéo dài hơn thường lệ làm cho người ta có chút buồn
bực cùng mệt mỏi. Chậm rãi bước trên con đường rộng thênh thang dưới
những tán cây râm mát, cô thờ ơ trước bài hát ru của lũ ve sầu, cũng thờ ơ với sự nghịch ngợm của mặt trời, càng thờ ơ với đám học sinh đang nô
đùa ồn ã. Mọi thứ xung quanh dường như hoàn toàn không liên quan tới cô. Trong đầu cô hiện tại chỉ lơ đễnh hiện ra một hình ảnh nào đó. Hắn ta
đang làm gì nhỉ? Cô có thể tưởng tượng..
Vẻ mặt không cảm xúc của hắn, ánh mắt lạnh lùng như ngăn đá tủ lạnh của
hắn, cặp lông mày rậm lúc nào cũng có chiều hướng tiến về phía trước của hắn, trên người hắn mặt một chiếc sơ mi đen, quần bò sẫm màu, đôi giầy
thể thao đen giống như mái tóc ngắn đen xì lạnh nhạt của hắn. Và hắn
đang… ngồi ăn cơm phần??
Ngân đứng hình toàn tập, nhìn cái
khung cảnh đối diện. Cô nhìn nhầm sao? Lắc lắc đầu, nhắm mắt. Không có,
hắn vẫn ngồi đó. Rõ ràng không phải ảo giác. Hắn rõ ràng ngồi đó. Hơn
nữa còn ngồi đó.. ăn.
Dĩ nhiên hắn phải ăn mới có thể sống.
Nhưng cô tưởng ngoài bánh mì sandwich, cái tên tủ lạnh ấy không chứa nổi thứ gì nữa, không ngờ hắn còn biết ăn cơm?
“Hi!” Tươi cười, tươi cười. Như vậy mới gọi là lịch sự khi chào hỏi chứ.
Nhưng người nào đó, ngoài việc liếc mắt nhìn cô trong vòng 3s thì liền xoay đầu, tiếp tục ăn cơm.
Khóe miệng giật giật, nụ cười thương mại bắt đầu có vết nứt. Hít một
hơi thật sâu, trong lòng niệm 10 lần câu: “20 năm giáo dưỡng, 20 năm
giáo dưỡng,…” rồi cô lại một lần nữa tươi cười chào thân ái. “Xin chào!”
Sì sụp.
Rắc! Ngân nghe rõ răng mình mẻ. Khóe môi đã
bị hạ thấp xuống vài phân, ánh mắt tươi cười đã có vài tia lửa đỏ, bàn
tay giơ ra vẫy vẫy đã bị hạ xuống, mấy ngón tay bắt đầu run rẩy. Đại ca, không hiểu tiếng nước ngoài thì cũng phải hiểu tiếng mẹ đẻ chứ?
“Ăn tối một mình sao?” Chút lịch sự cuối cùng của tôi đấy.
Gắp một miếng thịt đút tọt vào mồm.
Rầm!
Ngân tức giận đập tay xuống bàn, cả thân mình nặng nhọc ngồi phịch xuống ghế làm cho chiếc bàn rung lên bần bật.
“Ăn ngon không?” Khóe môi cong tớn lên cứng ngắc, gân xanh đang nổi loạn toàn tập. Đại ca, tôi đang nổi giận đấy!
Hắn cuối cùng cũng rời mặt khỏi chiếc bát, con mắt đen lạnh lùng nhìn
cô, khóe miệng vô cảm mở ra khép vào như máy nói một câu đầy “cảm xúc”.
“Tôi?”
Hộc! Thở dốc. Tôi thật sự thở dốc. Ngân vươn tay lên đấm ngực thùm
thụp. Trời ạ, đảng và tổ quốc kính yêu ơi, thánh Ala, chúa Jesus vĩ đại, làm thế quái nào các vị có thể tạo ra cái con người “bình thường” như
vậy?
Hải Anh hơi nhíu mày, con mắt lạnh nhạt nhìn thẳng người
đối diện. Nghiên cứu một lúc như không tìm thấy điều gì, hắn liền thờ ơ
cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Ăn cơm? Anh mơ chắc? Còn lâu mới cho anh ăn cơm. Ngân không thèm lịch sự nhã nhặn tí nào nữa, liền vươn tay giật phăng đĩa cơm hắn đang ăn dở
lại phía mình. Trong khi khổ chủ còn đang ngây ngốc nhìn cô không chớp
mắt, thì chiếc thìa trên tay đã được “sang tên đổi chủ”.
“Nhìn
cái gì mà nhìn, chưa thấy ai ăn cơm à?” Nheo mắt lại đầy nguy hiểm, mồm
vừa nhai nhồm nhoàm, Ngân vừa phun cơm về phía đối diện để đánh dấu lãnh thổ.
Hắn chỉ im lặng nhìn cô vài giây, rồi rất dõng dạc lớn tiếng. “Cơm gà!”
Ngân nhíu mày, miệng gặm thìa như muốn cắn mẻ mới cam lòng. Đến gọi món cũng ngắn gọn như vậy. Nhà anh thực hiện chính sách tiết kiệm sao?
Trái ngược thái độ bất mãn của khách hàng, chị phục vụ lại rất hài lòng với kiểu xướng ngôn ngắn gọn không cảm xúc ấy của tủ lạnh, cho nên rất
nhanh một suất cơm gà nóng hổi lại được dọn lên đặt ngay ngắn trước mặt
hắn.
Giật giật! Giật giật! Ngân tức giận vươn tay vỗ đánh đét
một cái vào đuôi lông mày đang giật giật của mình, ánh mắt căm phẫn bắn
tia tử ngoại sang phía đối diện như một hành động đe dọa. Tại sao ư? Cô
không nhìn nhầm, chắc chắn cô không nhìn nhầm, hắn rõ ràng vừa nhếch cặp lông mày lên. Khinh thường. Chắc chắn là khinh thường. Khốn nạn. Hắn
khiêu khích cô! Khiêu khích trắng trợn.
Trong khi phía đối diện khói lửa mù trời, cơm gà khét lẹt, thì bên này lại vô cùng hòa bình,
khung cảnh yên vui, cơm lành canh ngọt. Hải Anh từ tốn ăn từng thìa cơm, không hề vội vã, cũng không hề bị ảnh hưởng bởi không khí nặng mùi sát
khí đối diện. Hắn bình thản như hắn đang ngồi 1 mình, bình thản như lúc
không có cô.
Ngân lại bắt đầu nghiến răng kèn kẹt, tức giận xúc một thìa cơm to đùng tống vào miệng, con mắt đỏ au tia máu hằm hè nhìn
người nào đó đầy tức giận, hàm răng nhai cơm rau ráu giống như máy
nghiền muốn nghiền nát ai đó ra bã.
Còn người đối diện? Tao nhã húp súp?!
Cứ nghe cái tiếng sì sụp nho nhỏ đó, không hiểu sao máu lên não cô lại
càng nhanh, khóe môi co rút lại càng gấp. Tức giận lùa hết sạch đĩa cơm
gà vừa chiếm dụng vào bụng. Con mắt tức tối lại bắn về phía đối diện.
Khi chiếc thìa đã gõ vào cái đĩa rỗng không tạo ra những tiếng chan chát đầy buồn bực, nhưng cũng không thể làm nguội bớt cơn giận dữ trong lòng của người nào đó. 1/3 đĩa cơm gà dĩ nhiên không thể làm nguội bớt lửa
giận trong lòng ai đó, cho nên nhà cướp lại quen đường cũ, rất không
khách khí xọc thẳng thìa vào đĩa cơm gà nóng hổi mới ra lò của ai đó.
Hải Anh hơi nhíu mày, nhìn đĩa cơm vừa bị tấn công bất ngờ. Hắn ngẩng
đầu, nhìn người con gái đối diện. Chỉ biết con nhỏ đối diện đang ngậm
chiếc thìa đầy cơm mới ăn cắp trong cái khóe miệng giương cao đầy đắc ý.
Ngân vừa ngậm thìa vừa khiêu khích nhìn hắn. Sao hả? Muốn sinh sự à? Nhào vô.
1 phút đầu trôi qua, đôi con mắt lạnh nhạt vẫn chăm chú nhìn vào chiếc
thìa cô đang ngậm. Ngân thản nhiên nuốt mớ cơm xuống cổ họng, rất đắc ý
hếch mặt lên với cái tủ lạnh.
1 phút tiếp theo, cô bắt đầu thấy hơi hơi khô họng. Hắn? Vẫn tiếp tục không cử động.
1 phút tiếp theo, cô chuyển từ ngậm thìa sang gặm thìa. Hắn? Vẫn hoàn toàn không nhúc nhích.
1 phút tiếp theo.. cổ cô bắt đầu thấy nhức mỏi. Hắn? Vẫn chỉ là giương đôi mắt lạnh nhạt hù dọa người.
N phút tiếp theo…
Ngân gục hẳn mặt xuống bàn, vừa lau mồ hôi trên trán, vừa xoa bóp cái
cổ đã tê cứng của mình. Đôi mắt đen láy ai oán nhìn gương mặt cái tủ
lạnh vẫn không nhúc nhích kia.
“Biết rồi, biết rồi! Không ăn của anh nữa là được đúng không?” Đồ nhỏ
mọn, keo kiệt. Chỉ dành ăn của anh thôi, mà anh đã ngồi phóng tia x của
hành tinh đông lạnh rồi.
Hắn im lặng.
“Ăn anh nhìn.
Không ăn anh cũng nhìn. Đại ca, anh nói được tiếng trái đất không vậy?”
Hello đại ca ngoài hành tinh, welcome to trái đất!! Bắt tay? Biết chứ?!
Hải Anh im lặng nhìn cô, tròng mắt lạnh lùng sâu không thấy đáy, gương
mặt không cảm xúc của hắn làm cho Ngân phải hoài nghi, có phải da hắn bị phẫu thuật quá độ mà mất hết chi giác giống như trong truyền thuyết vẫn nói hay không? Nhưng thật vô lý, phẫu thuật nhiều như vậy, mà sao chẳng đẹp trai chút nào? Ông bác sĩ nào mà thất đức vậy?
“Cô là ai?”
Cạch!
Chiếc thìa Ngân cầm trên tay rơi phịch xuống mặt bàn tạo ra những tiếng leng keng rất vui tai, nhưng gương mặt đần thối của cô lúc này, lại
hoàn toàn chẳng vui tí tẹo nào. Kết luận là gì? Người ngoài hành tinh có thể nói tiếng địa cầu, thậm chí còn nói vô cùng thông thạo. Mà để thể
hiện độ văn minh của hành tinh xanh trong thái dương hệ, theo lý thuyết
người địa cầu sẽ vươn tay ra lịch sự bắt tay một cách chân tình và nồng
thắm để thể hiện lòng hiếu khách và quan điểm hòa bình.. Nhưng mà, dĩ
nhiên đó là “theo lý thuyết”, còn trên thực tế thì.. LỊCH SỰ CÁI CON
KHỈ!!
“Tủ lạnh chết dẫm, đừng giả vờ như không biết tôi!” Đạp
phăng tên tiến sĩ về nhân chủng học sang một bên, đá văng quyển sách
“ngôn ngữ và cử chỉ giao tiếp” sang bên kia đại dương. Người địa cầu nổi dậy rồi!!!
Không hề sặc cơm, không hề rơi thìa, không hề giật
mình ngây ngốc như toàn bộ khách hàng trong quán, người ngoài hành tinh
dùng một thái độ hết sức bình thản đến thờ ơ để đối diện với chiến tranh vũ trụ.
“Quen sao?” Hắn không hề chớp mắt, lông mày cũng không nhíu lấy một cái, đầu óc hoàn toàn không thèm nhúc nhích dù chỉ một
chút để suy nghĩ xem người đối diện là ai.
Trong quán ăn đã bắt đầu lấy lại không khí bình thường sau địa chấn
người trái đất nổi giận, chỉ khác một điều là mọi khách hàng lẫn nhân
viên đều đang chăm chú nhìn xem trận chiến thế kỷ sắp diễn ra. Những bà
mẹ mải hóng chuyện đến nỗi xúc cơm cho con cũng lệch khỏi miệng, đám đàn ông vừa cụm ly vừa chụm đầu bàn tán to nhỏ bắt đầu cá cược xem đôi trai gái ai mới là người thắng cuộc, mấy cụ ông ngồi rung đùi đánh cờ đôi
lúc lại liếc xéo qua đây một cái để không bỏ qua bất cứ tình hình nào,
chị phục vụ thì đã lau cái bàn bên cạnh 10’ đồng hồ mà vẫn không có ý
định rời đi, sau khi bị bác bếp trưởng cố gắng vòng ra quầy trước viện
cớ nhắc nhở để nắm bắt tình hình thì chị ta liền đổi sang lau lọ xì dầu
và cố gắng bám trụ tới cùng. Nhìn chung, cả thế giới đều đang hướng tới
trận chiến thế kỷ này.
“TRẦN HẢI ANH!!!” Người địa cầu rít gào
với cường độ sóng âm làm cho bàn ghế chao đảo, ly tách run rẩy, người
người bịt tai, nhà nhà bịt tai. Nhưng dĩ nhiên, người ngoài hành tinh
không bịt tai.
Thái độ gì vậy? Ngân tức giận muốn đập bàn rít
gào. Anh tưởng người ngoài hành tinh là cao sang lắm hả? Anh tưởng là
người ngoài hành tinh thì ngoài dải ngân hà ra không nhìn thấy sinh vật
nào khác hả? Anh tưởng là người ngoài hành tinh có thể khinh thường động vật tiến hóa từ linh trưởng hả? Anh… anh…
“Á! Anh đi đâu đó? Tôi còn chưa nói hết mà!”
Hắn thản nhiên rút ví, đặt tiền lên mặt bàn, không nói thêm nửa lời
liền xoay người rời đi. Dáng vẻ của hắn rất ung dung tự tại, giống như
cái người đang nổi giận kia không liên quan tới hắn, tựa như những tiếng rít gào với cường độ làm đau màng nhĩ kia không hề tồn tại. Hắn có biết sao?
Ngân tức giận ngồi trên ghế khoa chân múa tay, nhưng cái tủ lạnh vẫn bon bon trên đường không thèm liếc mắt lấy một lần. Nhưng trái ngược với
người ngoài hành tinh, người địa cầu giàu tình cảm lại rất quan tâm đến
cô. Cả quán ăn nhỏ từ trên xuống dưới từ già đến trẻ, từ sơ sinh đến
người lớn đều nhìn cô với ánh mắt đồng tình cùng thương cảm làm cho
người được hưởng thụ yêu thương cũng phải khiếp sợ mà co ro ngồi trên
ghế.
Ngân nghiến răng nghiến lợi mà thề rằng. Tủ lạnh khốn kiếp, nhất định tôi sẽ làm cho anh ghi nhớ tôi suốt đời. Cứ chờ xem.