Mỗi lần giật mình tỉnh khỏi cơn mộng nước mắt lặng lẽ
rơi không thế kiềm chế nỗi nhớ em
(Nam Hợp Văn Đầu)
Mâu thuẫn càng gay gắt hơn, kết cục dẫn đến cả hai cùng tổn thương.
Nhưng anh tuyệt đối không nghĩ đến, một người cố chấp
quật cường như Bạch Ký Minh lại dùng một cách để đối phó với sự phản đối của bố
mẹ, đặc biệt là mẹ cậu. Mà phương thức này không may lại khiến người ta không
chịu nổi nhất.
Im lặng.
Sau khi Liêu Duy Tín đi khỏi, Bạch Ký Minh không nói
một câu hoàn chỉnh nào với bố mẹ. Căn bệnh tự kỷ nhẹ hồi nhỏ, dường như đã tái
phát, hoàn toàn khống chế cậu. Cho dù bố mẹ nói gì, câu trả lời của cậu luôn là
một tiếng ậm ừ hoặc không quá ba âm tiết. Cậu không xem ti vi, không nghe nhạc.
Mồi bữa cơm ăn chưa đến năm phút, cậu cũng chẳng buồn ngồi thêm ở phòng khách
giây nào. Bạch Ký Minh nhốt mình trong phòng. Xung quanh vô cùng tĩnh lặng, bố
mẹ có thể nghe loáng thoáng thấy tiếng cậu thường xuyên nói chuyện qua điện
thoại.
Lúc đầu, mồi lần cậu gọi cho Liêu Duy Tín đều kéo dài
hơn mấy giờ đồng hồ. Bạch Ký Minh cũng không biết rằng, thì ra mình đã khao
khát Liêu Duy Tín đến mức độ này. Nói chuyện gì cũng không quan trọng, thậm chí
không nói cũng chẳng sao, cậu chỉ muốn biết, con người đó vẫn luôn ở đây, luôn
bên cạnh mình; cậu chỉ muốn nghe giọng anh, dù chỉ là tiếng thở đều đặn.
Liêu Duy Tín là người cảm thấy không ổn đầu tiên, anh
nói: “Đừng như thế, Ký Minh, đừng như thế. Em nên dành thời gian cho bố mẹ
nhiều hơn, không nên gọi điện liên tục cho anh nữa. Thôi mà...”. Anh khuyên bảo
người yêu bướng bỉnh như dỗ dành một đứa trẻ, “Thôi mà, một năm em chỉ được ở
cạnh bố mẹ có mấy ngày. Còn anh thì ngày nào cũng ở bên em”.
Nếu Liêu Duy Tín biết được tình trạng hiện giờ của
Bạch Ký Minh, chắc chắn anh sẽ không nói như vậy. Bạch Ký Minh không thường
xuyên gọi điện cho anh nữa, nhưng vẫn không chịu nói chuyện. Có vài lần, bố cậu
tưởng con mình đã ngủ, nhẹ nhàng mở cửa bước vào, chỉ thấy Bạch Ký Minh đang mở
to mắt, nằm dài trên giường, nhìn trần nhà trắng toát trước mặt. Ánh mắt đó
chẳng nói lên được gì, cậu đang sống trong thế giới riêng của mình, và bố cậu
chẳng thể nào lục lọi được một chút gì ở thế giới đó.
Căn phòng yên tĩnh như giữa hoang mạc.
Từ ti vi vọng ra những câu chúc Tết hoan hỉ, bài hát
rộn ràng chào mừng năm mới, tiếng pháo “đùng đùng” bên ngoài cũng chẳng đem lại
chút ấm áp vui vẻ nào cho ba người. Căn phòng vẫn im lìm lạnh lẽo, đến mức có
thể cảm nhận được nỗi lo lắng bất an giống như đám cỏ độc đang nhô lên, càng
mọc càng dài, mồi lúc một nhanh, bò đến từng ngóc ngách của căn phòng, thậm chí
xâm lấn không gian, đè nén làm người ta không thở nổi.
Bố mẹ cậu đã nhiều lần thử nói chuyện với cậu. Lần nào
họ cũng dùng cớ gì đó giữ chân cậu ở phòng khách, từ tốn khuyên giải. Đặc biệt
là mẹ cậu, bà luôn cho rằng, bà chẳng làm gì sai cả. Con mình còn trẻ, nó không
thể lường trước được khó khăn chồng chất phía trước. Bà phải có trách nhiệm,
chọn cho nó một con đường hạnh phúc nhất.
Họ kiên nhẫn khuyên giải, lôi đạo lý và tình cảm để
cảm hóa cậu, phân tích áp lực xã hội, định kiến của người đời, sự khác biệt của
hai đứa... Tất cả lý do, cảm tính hay lý tính, đều được bày ra, phân tích tỉ mỉ
thấu đáo.
Bạch Ký Minh vẫn không nói gì, cúi đầu, hý hoáy nghịch
di động trên tay. Nhưng bố mẹ biết cậu vẫn đang nghe. Họ thầm thở phào, khẽ vỗ
lên bờ vai mảnh khảnh của con mình.
Cậu chậm chạp đứng dậy, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt
bố mẹ. Biểu cảm trên khuôn mặt Bạch Ký Minh không hề lạnh lùng, cũng không
quyết liệt, chỉ thản nhiên như không.
Cậu nói: “Bố, mẹ. Con chỉ muốn được ở bên cạnh Liêu Duy
Tín”.
Nói xong quay lưng, từ tốn bước vào phòng ngủ.
Hết hai chín là đến ba mươi. Theo thông lệ mỗi năm,
gia đình cậu sẽ về nhà bà nội ăn Tết. Nhà bà ở ngay trong thành phố, cách nhà
Bạch Ký Minh khoảng tám trạm xe buýt.
Mỗi năm khoảng thời gian này luôn làm Bạch Ký Minh cảm
thấy vô cùng mệt mỏi. Cậu bẩm sinh đã ghét tất cả những chỗ ồn ào, không hiểu
nổi vì sao người Trung Quốc lại nhất định phải tụ tập ăn uống, cười đùa ầm ĩ
suốt đêm giao thừa như thế.
Năm nay lại càng náo nhiệt hơn. Liêu Duy Tín về nhà bà
ngoại dưới quê đón Tết, không có thời gian nghe điện thoại, mới nói vài câu đã
cúp máy. Bạch Ký Minh ngồi trên ghế trong góc nhà, ngẩn ngơ thẫn thờ. Khung
cảnh xung quanh như một bộ phim đã bị cắt xén chắp vá, mang cảm giác rối rắm,
không ngừng nhảy múa trước mặt cậu.
Bố cậu đang chơi mạt chược với họ hàng, ai cũng cầm
một điếu thuốc trên tay, xung quanh khói trắng lởn vởn, phảng phất qua những
khuôn mặt đang thất vọng hoặc ngấm ngầm đắc chí. Mẹ cậu và mấy cô con dâu đang
bận rộn dưới bếp, làm nhân làm vỏ sủi cảo, tiếng dầu mỡ nổ tí tách. Cô em họ
vừa vào đại học được nửa năm, đang khéo léo khoe chiếc áo khoác mua từ thành
phố lớn về. Mấy đứa em họ khác thì chạy nhảy khắp các phòng, có lúc dừng lại
một chút quan sát khuôn mặt lạnh lùng của ông anh họ, trong lòng cảm thấy sợ
hãi, càng chạy nhanh hơn.
Không mấy ai để tâm đến cậu thanh niên ngồi trong góc,
sự ít nói và hờ hững của Bạch Ký Minh sớm đã nổi tiếng khắp họ nội cũng như họ
ngoại. Bạch Ký Minh chẳng buồn giả vờ mỉm cười hay tỏ ra hòa nhã để che giấu
thái độ lạnh nhạt của mình, tựa như đối với người xa lạ.
Ti vi đang chiếu chương trình liên hoan biểu diễn nghệ
thuật cuối năm của đài trung ương, ca sĩ vũ công quay cuồng trong điệu nhạc. Ai
cũng đang bận rộn, đang vui cười, đang thoải mái hưởng thụ thời khắc náo nhiệt
nhất trong năm. Nhưng tất cả - tất cả chỉ khiến Bạch Ký Minh cảm nhận sâu sắc
hơn về nỗi cơ đơn và sự bi thương của mình. Không một ai có thể thay thế vị trí
của anh trong lòng cậu; không điều gì có thể tạm thời làm cậu quên anh đi.
Nỗi cô đơn như con rắn độc gặm nhấm trái tim Bạch Ký
Minh. Cậu nhắm mắt lại, cảm thấy một sự điên cuồng, một cơn bốc đồng muốn phá
hủy mọi thứ, đang xâm chiếm toàn bộ suy nghĩ trong lòng cậu. Nó đè nén làm tim
cậu đau đớn, hô hấp cũng trở thành việc khó khăn, cơ thể bất giác run rẩy.
Bạch Ký Minh đứng dậy, chậm chạp bước ra ngoài. Mọi
người đều đang bận, chẳng ai để ý đến cậu.
Cậu đi thẳng ra ngoài đường. Bầu trời tối đen như mực,
không nhìn thấy trăng sao, làm cho pháo hoa hiện ra càng rực rỡ. Không biết
tuyết rơi từ lúc nào, rất to, bay lả tả như lông vũ.
Các hàng quán đã đóng cửa từ lâu. Người trên đường
thưa dần, họ vội vàng lướt qua, khuôn mặt chan chứa niềm hân hoan muốn thật
nhanh về đến nhà. Chốc chốc từ trong ngõ vọng ra tiếng pháo nổ, ngay sau đó là
tiếng trẻ con cười sung sướng.
Bạch Ký Minh đã bước từng bước như thế trên con đường
phủ tuyết đỏ rực phản chiếu màu của đèn đường và pháo hoa, một mạch đi hết tám
trạm xe buýt.
Lúc cậu gần về đến nhà, đột nhiên pháo hoa và pháo dây
ở khắp các gia đình đồng loạt nổ, sau đó là tiếng reo hò inh tai nhức óc - đúng
mười hai giờ đêm, năm mới chính thức bắt đầu rồi.
Bạch Ký Minh cảm thấy di động đang rung trong túi áo
khoác, theo phản xạ lấy ra ấn nút nghe, là Liêu Duy Tín.
“Ký Minh, chúc mừng năm mới!” Liêu Duy Tín cố hét lên,
để giọng mình lấn át tiếng pháo nổ khắp nơi, có thể nhận thấy anh đang rất vui,
“Giúp anh chuyển lời chúc đến bố mẹ, đừng quên đấy!”. Anh dừng lại chút, ngơ
ngác hỏi lại, “Ký Minh em vừa nói gì? Anh không nghe rõ, tiếng pháo to quá...”.
Bạch Ký Minh thật ra chưa nói gì, cậu ngẩng đầu, ngước
nhìn pháo hoa rực rỡ đủ sắc màu đang trải ra trên bầu trời đầy tuyết và sương
mù.
“Duy Tín...” Bạch Ký Minh nói khẽ vào điện thoại,
giọng nói nhỏ đến nỗi ngay bản thân cậu cũng không nghe thấy, “Em muốn được đón
giao thừa cùng anh...”.