Làm việc nhà, đương nhiên Bạch Ký Minh không
lười biếng, làm thầy giáo trường thể thao, cậu không có áp lực như
các thầy giáo trường khác, có thể nói vô cùng thoải mái, nghe nói
năm sau chỉ phải dạy nửa ngày. Bạch Ký Minh rất thích làm việc nhà,
cậu có chút sạch sẽ quá, ngay cả người giúp việc cũng không chịu
thuê, nhất định phải tự tay dọn dẹp nhà cửa mới yên tâm.
Liêu Duy Tín bảo cậu lười, là chỉ việc cậu
rất ít khi rèn luyện thân thể. Cậu chỉ thích bóng rổ, đó là môn
phải chơi theo nhóm, chịu tác động của thời tiết và sân tập, không
thể tham gia thường xuyên được. Liêu Duy Tín hạ quyết tâm, nhất định
phải rèn cho cậu một môn thể thao khác. Tất cả dụng cụ dùng cho môn
tennis như bóng, lưới, vợt, giày, cả quần áo thể thao cho Bạch Ký
Minh, anh mua đầy đủ không thiếu món gì, chuẩn bị dạy cậu chơi tennis.
Bước ra từ cửa hiệu Wilson, Liêu Duy Tín phát
hiện trời đang mưa. Đúng là “một trận mưa thu một trận giá”, nhẩm
lịch, chỉ còn hơn mười ngày nữa là vào đông, hôm nào rảnh phải đưa
Bạch Ký Minh đi mua quần áo ấm mới được.
Đường phố vắng vẻ, người đi đường đều đang trú
dưới mái hiên hoặc trong cửa hàng đợi mưa tạnh. Vì thế, thân hình run
rẩy co ro, hai tay ôm trước ngực, mặc áo sơ mi mỏng tang đang chầm chậm
bước trong mưa phía trước làm mọi người chú ý. Liêu Duy Tín cảm thấy
bóng dáng đó rất quen thuộc, do dự một chút, lái xe đi theo, mở cửa
sổ, thử gọi một tiếng: “Gia Nguyên
Hứa Gia Nguyên quay lại, dáng vẻ hoảng sợ như
một con thỏ nhát gan, có thể trốn chạy ngay tức khắc. Khuôn mặt gầy
gò nhỏ nhắn, đôi môi trắng bệch, hai mắt mở to, chi chít những vệt
đỏ, bộ dạng vô cùng hốc hác. Toàn thân ướt đẫm, đang run rẩy.
Liêu Duy Tín vội dừng xe, mở cửa nói: “Sao lại
dầm mưa thế này, mau lên xe đi”. Hứa Gia Nguyên cúi đầu nhìn chiếc ghế
bọc da thật, lại nhìn quần áo trên người mình, cắn môi lưỡng lự.
Liêu Duy Tín nhíu mày: “Mau lên, bị ốm sướng lắm sao?”. Hứa Gia Nguyên
chui vào xe, nhìn Liêu Duy Tín một cái, mở miệng gọi: “Anh Liêu”.
Anh chỉ vào gói giấy gần cửa sổ: “Lau qua đi,
không có ô thì trú tạm đâu đó, có chuyện gì vội đến nỗi phải ra
ngoài thế này?”. Liêu Duy Tín bật điều hòa, luồng không khí ấm áp
bỗng chốc bao trùm không gian nhỏ hẹp.
Hứa Gia Nguyên rút mấy tờ giấy lau mặt, thú
thít một hồi, không biết đang lau nước mưa hay nước mắt nữa. Liêu Duy
Tín làm bộ không nhìn thấy, hỏi: “Em ở đâu? Anh đưa em về”.
Hứa Gia Nguyên càng lau dữ hơn, thì thào: “Em… em
không có nơi nào để đi…”.
Liêu Duy Tín thở dài, từ lúc nhìn thấy cậu ta
lang thang một mình trong mưa, anh đã biết chuyện rất phức tạp. Nhưng
dù sao cũng là người quen, không thể làm như không thấy được. Anh ngẫm
nghĩ chút, nói: “Vậy về chỗ anh, căn hộ lần trước chúng ta ở, được
không?”. Hứa Gia Nguyên gật đầu, ngước cặp mắt trong vắt vô tội nhìn
anh, nói khẽ: “Cám ơn anh Liêu”. Liêu Duy Tín cười, hồi đó chính cặp
mắt này đã làm anh rung động, vì thế cậu ta mới chiến thắng hơn
mười anh chàng đồng nghiệp khác. Anh nhìn đồng hồ, Bạch Ký Minh lúc
này vẫn chưa về đến nhà, giải quyết xong chuyện này chắc về nhà
vẫn kịp.
Trong thời gian quan hệ với Hứa Gia Nguyên, hai
người ở tại căn hộ gần trường trung học số hai mươi tám, chỗ đó gọi
là “Vường Trí Cư”, rất gần nhà tù Đại Bắc của thành phố S. Nhiều
người không muốn mua nhà ở đó, Liêu Duy Tín thì không bận tâm. Căn hộ
do người khác gán nợ cho anh, nội thất và đồ đạc trong nhà đều đầy
đủ. Bây nhà tù Đại Bắc đã rời đi chỗ khác, giá đất đột nhiên tăng
vọt, anh đang xem xét có nên bán đi không.
Căn nhà có người giúp việc dọn dẹp nên rất
sạch sẽ, quần áo giày dép và đồ dùng hằng ngày không thiếu thứ
gì. Lò sưởi chạy đều đặn, trong phòng ấm áp dễ chịu. Liêu Duy Tín
lấy đồ ngủ đưa cho Hứa Gia Nguyên, bảo cậu ta đi tắm, còn anh vào
bếp, thái một ít gừng, nấu bát canh. Ở chung với Bạch Ký Minh một
thời gian, anh cũng học được vài thứ.
Liêu Duy Tín bưng bát canh gừng vào phòng ngủ,
định bảo Hứa Gia Nguyên uống xong rồi ngủ một giấc. Quay đầu lại
thấy cậu ta từ phòng tắm đi ra, trên người không một mảnh vải. Hứa
Gia Nguyên rất đẹp, làn da trắng trẻo mịm màng, hai chân thẳng tắp,
vòng eo gợi cảm. Khuôn mặt đỏ ửng vì hơi nóng, ánh mắt ngượng ngùng
lúng túng.
Không cần nói, bất kỳ đàn ông nào cũng hiểu
đó là ý gì, huống hồ một năm trước, hai người đã cùng trải qua
biết bao ngày tháng tươi đẹp.
Liêu Duy Tín chỉ cười nhạt, đi vào phòng tắm
cầm đồ ngủ ra, khoác lên người cậu thanh niên: “Đừng làm bừa, cẩn
thận không cảm lạnh”. Hứa Gia Nguyên vội vàng giải thích: “Anh Liêu,
không phải em bị bệnh nên bị đuổi đi, em… em rất sạch sẽ… anh, anh có
thể đeo bao…”.
Liêu Duy Tín vuốt tóc cậu ta: “Được rồi, mau
uống canh gừng rồi đi ngủ”.
“Anh Liêu, anh chê em sao?” Cặp mắt ngây thơ lại
ngập nước.
Hứa Gia Nguyên cắn chặt môi, thất vọng cúi đầu.
Liêu Duy Tín kéo cậu ta ngồi xuống giường: “Gia Nguyên, em cũng biết,
ngày xưa anh có rất nhiều ‘đối tác’, hôm nay bất luận người đi trong
mưa là ai, anh cũng sẽ để họ lên xe. Em hiểu không?”.
Hứa Gia Nguyên lăn lộn ở hộp đêm cũng đã lâu,
sao có thể không hiểu ý tứ câu nói của Liêu Duy Tín được? Cậu ta rất
biết điều, lập tức điều chỉnh thái độ, nhìn anh đầy cảm kích: “Anh
Liêu, cảm ơn anh”.
Liêu Duy Tín bưng bát canh gừng lên: “Mau uống đi,
cứ ở tạm đây, chuyện sau này để sau này hãy nói”. Hứa Gia Nguyên
ngoan ngoãn uống hết bát canh, lặng yên nghe Liêu Duy Tín trả lời điện
thoại: “A lô… Được… Mệt rồi phải không, tối chúng ta ra ngoài ăn. Ăn
gì cũng được, anh về ngay đây”. Cúp máy quay lại nói với cậu ta: “Em
ngủ một giấc đi, có chuyện gì gọi cho anh, vẫn số cũ”. Rồi anh rút
một xấp tiền mặt trong ví ra, “Thiếu cái gì thì tự mua. Không làm
chỗ đó càng hay, tiện thể học lấy cái nghề mà tìm một công việc
ổn định. Nơi đấy phiền phức rắc rối, chẳng lẽ em muốn làm MB [11]
cả đời chắc?”.
Mắt Hứa Gia Nguyên đỏ ngầu, ấp úng: “Thực ra em
vẫn còn chút tiền, em…”.
“Thôi, ai chẳng có lúc gặp khó khăn. Chỗ tiền
này coi như anh cho em vay, sau này trả lại cho anh.” Liêu Duy Tín vội
về nhà, dặn dò mấy câu liền đi ra cửa.
***
Bạch Ký Minh cuối cùng cũng không chịu nổi
chặng đường đến trường lê thê, phòng trọ trước của cậu gần ngay
trường, đi bộ chỉ cần hơn mười phút. Còn bây giờ, ngồi xe buýt cũng
mất một tiếng rưỡi. Cộng thêm hôm nay trời mưa, taxi khó bắt, người đi
xe buýt càng đông hơn.
Liêu Duy Tín xuống xe nhìn sắc mặt Bạch Ký Minh
liền nhận ra người yêu của anh đang tâm trạng không tốt, chỉ còn cách
nhỏ nhẹ dỗ dành cậu. Hai người đi ăn lẩu ở ngay tầng một của chung
cư. Đây là món ưa thích nhất của Bạch Ký Minh, dường như mỗi tuần
đều phải ăn một lần. Ăn xong, Bạch Ký Minh mới thấy dễ chịu hơn một
chút.
“Đó là vì muốn an ủi linh hồn yếu đuối của
anh, sợ anh tự ti thôi.” Về khoản ăn nói cay độc, chỉ sợ chẳng ai
địch nổi Bạch Ký Minh, “Nhỡ tâm lý có trở ngại, sau này tình hình
càng xấu hơn, bị bệnh nọ bệnh kia thì sao…”.
“Bạch Ký Minh!” Liêu Duy Tín nổi giận, quyết
định phải dạy dỗ tên xấu xa không sợ trời sợ đất này một trận, “Em
dám khiêu khích à, để anh cho em thấy tình hình càng ngày càng xấu
là như thế nào”.
Bạch Ký Minh nhịn cười, cố bò về bên kia
giường: “Hôm nay em ngủ phòng khách”. Liêu Duy Tín vung tay một cái, đè
cậu lại, nhoài người cắn mạnh lên vai cậu một cái. Bạch Ký Minh đau
quá, hét lên một tiếng: “Anh định mưu sát à?”.
“Hôm nay anh sẽ mưu sát em, khiến không ai tìm ra
hung khí ở đâu.” Liêu Duy Tín lật người cậu lại, đè lên cơ thể không
chịu thành thật của Bạch Ký Minh.
Nhưng cậu vẫn cãi ngang: “Anh hãy ước lượng sức
lực của mình trước đã, đừng để mưu sát không thành, lại bị kiệt
sức mất mạng… a