Thế Gia

Chương 84: Người Giúp Việc(6)


trướctiếp

- 80 tệ?

Lâm Hồng Phi nhíu mày, mời bảo mẫu, lương 80 tệ? Người này tốt vậy sao?

Trong mắt Lâm Hồng Phi từ trước đến này tiền nào đồ đó, giúp việc cũng có cấp bậc. Ví dụ như kiếp trước của Lâm Hồng Phi, lương tháng là 2000 tệ, phục vụ chắc chắn không thể so sánh với người có lương 8000 tệ. Lưu Tú Nga nói mình chỉ cần 80 tệ, trong mắt Lâm Hồng Phi nhất thời cũng có chút khó chịu. Cô chỉ xứng với giúp việc 80 yệ?

Thật vất vả tìm được công việc, vẫn là việc nhẹ nhàng, trong mắt Lưu Tú Nga, công việc của giúp việc quả thật rất nhẹ nhàng, đơn giản chính là dọn dẹp phòng quét tước nhà cửa, nấu cơm, rửa bát, giặt quần áo, còn có thể có chuyện gì? Cho dù là cô, ở nhà cũng làm bằng đó việc. Đó là những việc bình thường, còn có thể hàng tháng lĩnh tiền lương, chuyện tốt như vậy nơi nào có được? Lưu Tú Nga cẩn thận quan sát biểu hiện của Lâm Hồng Phi, mặt Lâm Hồng Phi thay đổi, nhất thời làm Lưu Tú Nga sợ hãi, đó là vì sao?

Nếu là ngay từ đầu không có chuyện này thì thôi, hiện giờ cơ hội tốt như vậy đã đến trước mặt Lưu Tú Nga, Lưu Tú Nga sao có thể buông tay.

Nhưng Lâm Hồng Phi không nghĩ thế, Lưu Tú Nga hiểu sai, cô nghĩ chính là giám đốc Lâm ngại mình muốn nhiều tiền?

- Việc này, nếu không thì 50 tệ cũng được.

Lâm Hồng Phi lúc này cau mày, nhưng lập tức giãn ra, hắn bỗng nhiên ý thức được mình đã hiểu sai. Ôi, nói như thế nào đây, mình dùng lối suy nghĩ của hai mươi năm sau để suy nghĩ việc của hiện tại. Đối với người hiện giờ nóng lòng muốn tìm một công việc để nuôi gia đình như Lưu Tú Nga mà nói, việc cấp bách là tìm được việc, còn về lương cao hay thấp, cô thật đúng là không cò kè mặc cả nhiều lắm.

Suy nghĩ cẩn thận việc này tâm trạng Lâm Hồng Phi lúc này đã khá hơn nhiều

- Ôi… đồng chí Tú Nga.

Đối với việc xưng hô với người khác là đồng chí, biết ý tứ khác trong từ đồng chí mỗi lần xưng hô Lâm Hồng Phi cảm thấy không thoải mái.

- Cô nấu ăn thế nào?

Không thể nghi ngờ, dùng lời nói của hai mươi năm sau. Lâm Hồng Phi ăn uống tiêu chuẩn nhà hàng, thực ra không tính về trình độ, nhưng đối với đồ ăn ngon vẫn luôn yêu thích. Giúp việc của mình cũng là đầu bếp. Nếu Lưu Tú Nga nấu ăn quá tệ, giúp việc này không muốn tuyển. Lâm Hồng Phi có thể thật sự phải suy nghĩ một chút.

Việc này, cho dù là vào giai đoạn khảo sát, Lưu Tú Nga nhất thời giật mình, khảo sát? Tốt Lưu Tú Nga còn không sợ mình không đỗ mà chỉ sợ mình không bước vào vòng khảo sát của giám đốc Lâm.

Tuy rằng biết sau này khiếm tốn một chút giống như là chuyện tốt, nhưng vì mình và con có thể ăn no, Lưu Tú Nga cũng không cố nhiều được như vây, liên tục gật đầu:

- Giám đốc, tôi nấu ăn rất ngon, anh Đại Hổ trước kia thường xuyên đến nhà chúng tôi ăn cơm…

Nói đến đây Lưu Tú Nga mới ý tức được Lưu Đại Hổ chính là một người sống tạm bợ trong nhà máy, nhắc tên này trước mặt Giám đốc Lâm không tốt, vội chữa lại

- Ôi nếu ngài đồng ý, chiều nay tôi sẽ nấu cơm cho ngài, ngài xem có được không?

Nói xong, rất cẩn thận nhìn Lâm Hồng Phi, giống như một con thỏ trắng, e sợ mình sẽ bị Lâm Hồng Phi từ chối.

- Trước kia nhà cô còn là quan cơm.

Lâm Hồng Phi mỉm cười, hắn biết lời này của Lưu Tú Nga có ý gì, tôi nấu ăn thật ngon cho nên mấy người sống tạm bợ Lưu Đại Hổ kia mới thường xuyên đến nhà tôi ăn cơm.. Có một câu nói như vậy, Lâm Hồng Phi đã hài lòng, tuy rằng không xác định trình độ Lưu Tú Nga rốt cuộc như thế nào, nhưng trên cơ bản là có thể đạt được trình độ đầu bếp nông thôn trung cấp.

- Vậy quyết định như vậy đi, một tháng 150 tệ, vừa đúng lúc, chiều tối này tôi mời khác, đến nhà của tôi đi.

Lúc trước Lâm Hồng Phi không nói là mời khách, nên Đông Phương Tiểu Linh cùng Tào Quân đều hiểu, đây là một “cuộc thi” của Lâm Hồng Phi đối với Lưu Tú Nga. Xem trình độ của giúp việc này có đủ tư cách hay không. Nếu Lưu Tú Nga muốn đến nhà Lâm Hồng Phi làm giúp việc, không thể không trải qua một phen thi thố nghiêm túc. Tào Quân lập tức cười tủm tỉm, gật gật đầu:

- Đã muốn đến nhà lãnh đạo ăn cơm, hôm nay có cơ hội mời.

Lâm Hồng Phi lấy tiền ra, đếm 100 tệ đưa cho Lưu Tú Nga

- Tiền này cầm, đến chợ mua đồ ăn, phong phú một chút, ôi, Tú Nga, chị đi cùng Tiểu Tào đi, Tiểu Tào biết nhà của tôi, hai người đi chuẩn bị trước.

Lâm Hồng Phi không hỏi thái độ của Lưu Tú Nga, đây cũng là chuyện đương nhiên, nếu cô làm giúp việc cho tôi, chẳng lẽ còn muốn tôi hỏi cô sao?

Lưu Tú Nga không ngốc, tất nhiên biết đây chính là cuộc thi đối với mình. Mình có thể dừng chân ở nhà của Lâm Hồng Phi hay không, bữa cơm hôm nay là quan trọng. không khách khí, cung kính nhận tiền, do dự một chút vẫn không đi.

- Có việc gì?

- Việc này…

Lưu Tú Nga ngập ngừng một chút cuối cùng lấy hết dũng khí nói với Lâm Hồng Phi, giọng nhỏ đến nỗi Lâm Hồng Phi cách Lưu Tú Nga không đến hai bước vẫn không thể nghe rõ

- Giám đốc, tôi muốn hỏi một chút, tôi có thể ở lại nhà anh không?

- Ôi, sao lại thế, nhà cô không phải có sao?

Lâm Hồng Phi nhăn mặt, ở nhà mình, đây là có ý gì?

- Nhà máy bàn bạc, muốn thu hồi nhà ở lại…

Vừa nói đến chuyện phòng nước mắt Lưu Tú Nga lại tuôn ra

- Trưởng phòng Phạm nói, tôi không phải là công nhân nhà máy, không cho tôi ở khu tập thể, nói hiện giờ nhà máy thiếu phòng ở, công nhân không đủ phân, cho nên…

- Trưởng phòng Phạm?

Lâm Hồng Phi hỏi, nhìn về phía Tiểu Tào, ở chỗ chúng ta lúc nào lại có một người tên là trưởng phòng Phạm? Sao tôi không biết?

- Đúng vậy, Phạm Văn Viễn, y phụ trách đời sống, công nhân quen gọi là trưởng phòng Phạm.

Tào Quân vội nhỏ giọng giải thích với Lâm Hồng Phi

- Nghe dễ nghe.

Nghiêm khắc mà nói Phạm Văn Viễn đương nhiên không đủ tư cách gọi là trưởng phòng Phạm. Nhưng, anh ta phụ trách đời sống nên công nhân chụp mũ gọi trưởng phòng. Tên kia cũng không chối. Khi đi ra ngoài được người khác giới thiệu, nói

“Đây là trưởng phòng Phạm” so với đây là người của văn phòng nghe khí khái hơn có phải không.

- Là như vậy, Phạm Văn Viễn, y quản lý việc phân phối nhà ở của chúng ta sao?

Lâm Hồng Phi cay mày, ai cũng có thể thấy hắn mất hứng

- Cho dù quản lý nhà ở của chúng ta, tình hình của gia đình đồng chí Lưu Tú Nga chẳng lẽ anh ta không biết? Pháp luật không có tình cảm sao… sao việc này tôi không biết?

trướctiếp