Thế Gia

Chương 82: Người Giúp Việc (4)


trướctiếp

Tào Quân là một thư ký đủ tư cách, nếu ông chủ và “bà chủ”đã… đúng vậy, tuy rằng Lâm Hồng Phi cùng Đông Phương Tiểu Linh hoàn toàn không có gì, nhưng một lãnh đạo công ty và một người phụ trách tài vụ, cũng phù hợp với thân phận ông chủ và “bà chủ”. Hai người bị các công nhân gọi sau lưng là ông chủ và “bà chủ’. Hình như họ cũng không có ý phản đối. Tào Quân tất nhiên biết nên làm như thế nào.

Một lát sau, Lưu Tú Nga đi vào, điều nằm ngoài dự liệu của Lâm Hồng Phi là Lưu Tú Nga cũng không xấu, thậm chí có thể nói là khá xinh đẹp, khuôn mặt tiêu chuẩn, hai mắt thật to, cao khoảng 1m65. Ở thời đại này đối với nữ là khá cao.

Hơn nữa hiếm thấy chính là mặc dù là đã có con chín tuổi nhưng dáng người vẫn hoàn mỹ như trước, bộ ngực vẫn căng tràn sức sống. Mông cong, vòng eo tinh tế, cuộc sống khó khăn làm tăng thêm một chút phong sương trên mặt. Nhưng, trên người người phụ nữ này mặc một chiếc quần ka ki đã ố vàng cùng với áo sơ mi đã bạc màu. Trang phục này khi cô mặc cũng có một hương vị khó có thể nói rõ ràng.

Trước đây Lâm Hồng Phi khó có thể hiểu được chuyện chồng cô bỏ ra 5 nghìn tệ để cưới một cô vợ nông thôn. Mặc dù là hiện tại tiền hỏi cũng chỉ hơn 1000 tệ mà thôi. Đối với công nhân bình thường chỉ có bốn năm mươi tệ tiền lương, 5 nghìn tệ là một con số lớn không thể tưởng tượng được. Nhưng khi gặp Lưu Tú Nga xong, Lâm Hồng Phi bình thường trở lại, người phụ nữ này, đã trải qua cuộc hôn nhân bất hạnh như vậy vẫn có thể giữ được mình như thế không biết tám năm trước cô như thế nào. Đây là một người phụ nữ giá trị 5 nghìn tệ.

Một người phụ nữ như vậy, ở kiếp trước của Lâm Hồng Phi, chắc chắn sẽ được cưng chiều. Nhưng hiện giờ, Lâm Hồng Phi chợt phát hiện trong lòng mình có chút thương tâm.

- Giám đốc Lâm, kế toán Đông Phương, xin chào.

Lưu Tú Nga có chút khiếp sợ nhìn Lâm Hồng Phi và Đông Phương Tiểu Linh một cái, như một con thỏ, do dự chào Lâm Hồng Phi cùng Đông Phương Tiểu Linh.

- Đồng chí Lưu Tú Nga, mời ngồi đi.

Lâm Hồng Phi giọng nhẹ nhàng chỉ vào sô pha trong phòng khách ra hiệu.

Đối với phụ nữ xinh đẹp, đa số đàn ông đều không thể hung ác với họ.

- Vâng, không, tôi đứng, tôi được là tốt rồi.

Lưu Tú Nga trả lời theo bản năng, lập tức phản ứng, đây là văn phòng của giám đốc, nghe nói người trẻ tuổi này chính là phó giám đốc, là lãnh đạo lớn, một quả phụ có thể tùy tiện ngồi được sao?

Ở nông thôn vẫn tồn tại rất nhiều tư tưởng phong kiến, ví dụ như quả phụ không thể tùy tiện đến nhà người khác, nếu không sẽ mang đến xui xẻo cho nhà người ta. Ở nhiều vùng nông thôn đều có phong tục này, nếu không Lưu Tú Nga cũng không vì chồng chết mà sống khổ như vậy. Cứ ở lại đây còn có thể sống sót qua ngày, trở về thôn căn bản không có cách nào kiếm sống.

- Tôi…

Lưu Tú Nga không muốn ngồi, Lâm Hồng Phi cũng không ép. Để cô ngồi xuống có lẽ cô càng không được tự nhiên.

- Đồng chí Tú Nga, tôi nghe nói cô có chút vấn đề cần tổ chức giải quyết?

Nói những lời này Lâm Hồng Phi bỗng nhiên cảm thấy xúc động, mẹ nó, hai kiếp, cuối cùng cũng có thể đại diện cho tổ chức! Lúc này về chức vụ và thân phận của Lâm Hồng Phi mà nói, hắn đúng thật là có thể đại diện cho tổ chức, điểm này không ai có thể nghi ngờ.

- Đúng vậy.

Lâm Hồng Phi nhìn cũng giống như giúp mình giải quyết được vấn đề. Ban đầu Lưu Tú Nga không có nhiều hi vọng, trong lòng lúc này lại nhen lên chút hi vọng xa vời. Chẳng lẽ lần này thật sự có hi vọng giải quyết vấn đề của cô sao? Tâm trạng kích động, sắc mặt ban đầu hơi có chút tái nhợt giờ hơi ửng đỏ

- Giám đốc Lâm, anh… anh… có thể giúp tôi giải quyết một chút vấn đề công việc sao? Tình hình của nhà tôi, người nhà máy cũng biết, con hiện giờ đã đến tuổi đến trường, nhưng hiện giờ nhà tôi chỉ có 50 tệ tiền trợ cấp, chút tiền đó…

Da dẻ Lưu Tú Nga nhìn qua cũng không tốt, việc này cũng có thể giải thích, một tháng 50 tệ sinh hoạt phí chỉ có thể chống đói, dinh dưỡng căn bản không thể nói đến. Cuộc sống hiển nhiên khá túng quẫn. Điều này nhìn da mặt xanh xao của Lưu Tú Nga có thể thấy được. Cô đương nhiên cũng không đảm đương nổi cuộc sống. Cả người nhìn mảnh mai yếu ớt, như một con vật mềm yếu. Có lẽ là trước đây chưa từng lãnh đạo nào chru động cho cô vào văn phòng của mình. Lưu Tú Nga nhìn Lâm Hồng Phi và Đông Phương Tiểu Linh sợ hãi nhưng mang theo chút hi vọng.

Nói tới đây, tình hình thể thảm của nhà mình gợi lên trong lòng Lưu Tú Nga một nỗi thống khổ, nước mắt lăn xuống hai má:

- Giám đốc Lâm, tôi như thế nào không sao, nhưng con tôi còn nhỏ, tôi không thể để nó ngay cả đến trường cũng không được, tôi không thể có lỗi với con… hu hu… xin ngài, cho đứa nhỏ cơ hội đến trường.

- Tôi…

Lâm Hồng Phi vừa mới nói một chữ, còn chưa nói hết câu đã bị Đông Phương Tiểu Linh cướp lời

Đông Phương Tiểu Linh lau nước mắt, sau đó hét lên với Lâm Hồng Phi:

- Lâm Hồng Phi, cậu còn phải là người không? Người ta đã khó khăn như vậy, cậu cũng không giúp một phen.

- Tôi chưa nói gì mà. Lâm Hồng Phi buồn bực muốn chến.

Nói thực ra, lúc Lưu Tú Nga vừa bước vào Đông Phương Tiểu Linh có chút không thoải mái trong lòng, thật sự cô gái này rất quyến rũ, Đông Phương Tiểu Linh theo bản năng của phụ nữ có chút ghen ghét. Nhưng nghe Lưu Tú Nga nói, sự ghen ghét trong lòng Đông Phương Tiểu Linh đã biến mất. Bước lên nắm lấy tay Lưu Tú Nga, lôi Lưu Tú Nga ngồi xuống ghế, lại lau nước mắt một phen:

- Chị Tú Nga, tôi nói với chị, chuyện công việc của chị không cần phải lo lắng, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết cho chị.

- Thật sao?

Lưu Tú Nga nhất thời kinh ngạc vui mừng, lần này đến gặp Giám đốc Lâm có kết quả, thật ra là ngoài dự kiến của Lưu Tú Nga, chẳng lẽ vấn đề khó trong công tác của mình đã được giải quyết.

Đây đúng thật là có chút ngoài dự kiến của Lưu Tú Nga. Chuyện công việc của cô trước đây, đã không ít lần cô tìm lãnh đạo nhà máy. Những lãnh đạo này trước kia đều qua loa tắc trách, dù sao cũng không đồng ý với cô, còn qua trớn đưa ra một số yêu cầu khốn kiếp. Giám đốc Lâm mới tới này, thật có thể giải quyết vấn đề công việc của cô?

- Thật sự, chị Tú Nga, nhà Hồng Phi thiếu người giúp việc, chị có đồng ý đi không?

trướctiếp