Thế Gia

Chương 62: Sự Lo Lắng Của Chủ Nhiệm Cố


trướctiếp

- Đúng vậy, chủ nhiệm, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Đông Phương Tiểu Linh cũng tỏ ra quan tâm.

Đông Phương Tiểu Linh chính là con gái của Bí thư thành ủy Đông Phương, mặc dù lần này tới thăm chủ nhiệm Cố là vì bản thân cô, không phải vì bí thư Đông Phương, mặc dù là thế nhưng chủ nhiệm Cố cũng thấy vinh dự lắm rồi. Có mấy ai làm lãnh đạo mà khi ốm đau lại được chính con gái của Bí thư thành ủy Đông Phương tới thăm hỏi chứ? Không có nhiều người được như vậy.

- Cảm ơn giám đốc, cảm ơn cô - kế toán Tiểu Linh.

Ý thức được sai lầm của mình, chủ nhiệm Cố lập tức nhận lỗi, xưng hô rất trịnh trọng với Lâm Hồng Phi, với Đông Phương Tiểu Linh thì gọi một cách thân mật như một đồng nghiệp thân thiết:

- Phải để cho quản đốc và kế toán bận tâm rồi, thật là áy náy quá, kỳ thật là không có chuyện gì cả...

Nhân mạch Bắc Kinh của Lâm Hồng Phi đã khiến cho chủ nhiệm Cố phải chỉnh sửa sai lầm của mình, bất kể là chủ nhiệm Cố có thật lòng nhận thức được địa vị của Lâm Hồng Phi hay không nhưng chí ít trước mặt anh ta thái độ của y là không tồi chút nào.

- Tại sao lại không phải chuyện đại sự chứ?

Phu nhân của chủ nhiệm Cố quả là người nhanh mồm nhanh miệng, căn bản là không giấu được chuyện gì trong bụng, nghe thấy ông chồng nói vậy nhất thời không nhịn được, tức giận nói:

- Giám đốc Lâm, vừa rồi tôi có nói xấu anh sau lưng, là tôi sai, nhưng mà chồng tôi đúng là một người tốt. Anh biết vì sao ông ấy lại ngã gãy chân không? Chính là tối hôm qua ông ấy viết cái gì đó, viết cả tối luôn, sáng sớm nay lúc xuống lầu mới bị gãy chân. Giám đốc Lâm, lão Cố nhà chúng tôi vì chuyện của nhà máy nên mới gãy chân, đây cũng coi như là tai nạn lao động không may đi. Viện phí có phải là do nhà máy chi trả không?

- Còn có chuyện này sao hả lão Cố? Vậy thị tôi phải phê bình anh rồi. Công việc quan trọng, nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn. Chủ tịch đã từng nói: “sức khỏe là tiền đề của cách mạng, không có một sức khỏe tốt thì sao mà làm được cách mạng?

Vẻ mặt Lâm Hồng Phi kinh ngạc, nói đạo lí.

Chủ nhiệm Cố nhất thời liền khúm núm, Đông Phương Tiểu Linh cũng là vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lâm Hồng Phi: không biết tên tay này học nói đạo lí này khi nào? Lời nói khách sáo này cứ như của một người làm quan đã được hai ba chục năm vậy.

Nhìn bộ dạng khúm núm của chủ nhiệm Cố, Lâm Hồng Phi rất muốn cười, lại nhìn thấy phu nhân của y đang há mồm nói chuyện, Lâm Hồng Phi cười khoát tay:

- Chị dâu, chị yên tâm đi, tôi và kế toán Tiểu Linh vừa rồi đã thanh toán hết viện phí rồi, chị không cần phải lo lắng bệnh viện không săn sóc tốt.

Với chủ nhiệm Cố, hắn tỏ ra dáng điệu của một vị lãnh đạo vừa ôn tồn vừa thực thời, còn đối với phu nhân của chủ nhiệm Cố thì Lâm Hồng Phi có vẻ khách khí hơn, rất tôn trọng. Hé miệng ra là đắn đo có chừng mực.

- Tôi...đó chỉ là tôi đùa thôi, đối với nhà máy của chúng ta thì tôi yên tâm, nhất định yên tâm...

Vị phu nhân này nhất thời đỏ mặt, lúng túng, câu nói này của Lâm Hồng Phi cũng khiến bà ta ý thức được vừa rồi bà ta đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Người bình thường thì không nói làm gì, đường đường là phu nhân của một vị lãnh đạo nhà máy, lãnh đạo phải nhập viện, há có thể không chi trả viện phí sao? Làm gì có đạo lí này.

Lâm Hồng Phi không tiếp tực dây dưa vào chuyện này nữa, chuyển sang hỏi thăm về vết thương của củ nhiệm Cố:

- Chị dâu, rốt cuộc tình hình là thế nào? Chụp X quang đa xem chưa? Bác sĩ nói sao?

- Chụp rồi, bác sĩ nói trên xương cẳng chân bị giãn, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tốt thì không có trở ngại gì.

Sau khi xử lý hết những buồn phiền, vị phu nhân này cũng tiêu tan đi vẻ u sầu rồi:

- Bác sĩ nói chỉ cần chú ý bảo vệ vết thương là được.

- Không có trở ngại gì là tốt rồi.

Lâm Hồng Phi lúc này mới yên tâm, Cố Quang Minh tuy rằng chỉ vừa mới được đề bạt lên làm chủ nhiệm văn phòng, nhưng cũng làm việc ở văn phòng mấy năm rồi, cũng đã quen thuộc với những công việc ở đây rồi, nhà máy to như vậy, giờ mất đi một chủ nhiệm văn phòng đầy kinh nghiệm thật là điều không thể. Bản thân hắn vẫn là một người trẻ, cần phải có một vài người có kinh nghiệm ở bên cạnh trợ giúp:

- Lão Cố, tôi vẫn muốn nói câu này, anh phải chú ý tới sức khỏe mình, tình hình nhà máy chúng ta hiện giờ rất đặc biệt, tôi biết anh quan tâm tới nhà máy, nhưng lần này thì anh nhất định phải nghỉ ngơi, đợi vết thương hoàn toàn khỏi hẳn thì trở lại tiếp tục công việc.

Lâm Hồng Phi vừa nói như thế, Cố Quang Minh nhất thời liền nóng nảy:

- Không được đâu quản đốc, nếu như vào thời điểm khác thì được, nhưng lúc này đang là khoảng thời gian quan trọng của nhà máy, sao tôi dám nghỉ ngơi chứ. Như vậy đi, tôi sẽ tìm một chiếc xe lăn, mỗi ngày sẽ ngồi xe lăn đi làm, chỉ ngồi trong phòng làm việc, những chuyện chạy đi chạy lại thì kêu những người trẻ tuổi làm giúp...mấy cậu ấy rất bộp chộp, không có tôi ở đó nhất định là sẽ gặp phiền phức đấy.

- Không được, anh đừng có nghĩ nữa.

Không đợi Lâm Hồng Phi nói, Cố phu nhân đã nói trước, nghe thấy ông chồng bảo rằng sẽ mang vết thương đi làm, bà ta thét chói tai:

- Lão Cố, tôi nói cho anh biết, anh mà không khỏi vết thương thì đừng có mà nghĩ tới chuyện đi làm, các cụ nói rồi, gãy xương thì một trăm ngày, nhưng không cần 100 ngày, xương cốt căn bản là rất linh hoạt, anh bây giờ mới gãy một cái chân, đợi tới khi có tuổi rồi mà có bệnh thì chớ có kêu tôi hầu hạ anh? Cả ngày công việc công việc, công việc quan trọng hay vợ con anh quan trọng hơn?

Lâm Hồng Phi và Đông Phương Tiểu Linh nhìn nhau, tuy hai người cũng không có ý kêu lão Cố đi làm trở lại, nhưng bà ta đã nói vậy, nếu mình đồng ý để y quay trở lại làm thì thật là đã phá hoại gia đình người ta rồi. Ai nói người đàn bà này đơn giản chứ, nhanh mồm nhanh miệng lắm đấy, đầu óc suy nghĩ được lắm.

- Đúng đấy, lão Cố nghe chị dâu đi, dưỡng thương cho tốt, chuyện ở nhà máy anh cứ yên tâm, đợi khi anh khỏe lại thì làm tiếp. Tình hình hiện tại của anh, anh có muốn quay lại làm việc thì tôi cũng không đồng ý, chuyện này đồn ra ngoài thì còn mặt mũi nào?

Lâm Hồng Phi cau mày, đưa ra quyết định:

- Còn nữa, đồng chí Cố, anh nghĩ là nhà máy chúng ta có thể rời bỏ anh sao?

Lời của Lâm Hồng Phi nói ra có chút nặng nề, Chủ nhiệm Cố ngẩn người, một lúc lâu mới miễn cưỡng gật đầu:

- Vậy thì... giám đốc, tình hình nhà máy anh phải cho người nói cho tôi biết, bằng không tôi không yên tâm, vết thương cũng không dưỡng được tốt.

- Anh yên tâm, có việc gì tôi nhất định cho người báo cáo anh.

Lâm Hồng Phi biết lúc này y đang lo lắng, bản thân vừa mới nhận chức chủ nhiệm, nếu như lúc này mà chỉ vì vết thương nhỏ mà bị người ta đẩy xuống, như vậy rất oan uổng. Lâm Hồng Phi thật muốn đưa cho anh ta một viện thuốc an thần:

- Đến lúc đó có việc còn phải cùng anh thương lượng.

Như vậy là cũng đã cho Cố Quang Minh một chức vụ trong công ty rồi, chỉ cần hắn có thể nương tựa ở bên cạnh Lâm Hồng Phi, địa vị sẽ được củng cố. Cố Quang Minh hiểu được ý tứ trong câu nói của Lâm Hồng Phi, cuối cùng anh ta cũng nhẹ nhõm trong lòng : bản thân làm chức chủ nhiệm văn phòng này cũng là sự tạm thời thôi, còn nói gì tới tăng lên cấp bậc hành chính chứ.

trướctiếp