Thế Gia

Chương 57: Đòn Phủ Đầu – Ấm Thuốc…


trướctiếp

Một đám người này cũng có chút nể phục rồi, mặc kệ tên tiểu tử này có quản tốt nhà máy hay không, làm cho mọi người có thể sống là được, tối thiểu, trong lòng người ta cũng tính giúp rồi, điểm này anh không phục không được.

Chỉ có cơn phẫn nộ của Lâm Hồng Phi dường như vẫn còn sót lại chưa tiêu:

- Nếu không phải lãnh đạo thành phố tìm tôi ba lần bảo giúp đỡ, khiến cho tôi thấy khó khăn của mọi người để đi giúp, không kiếm được đồng tiền nào đi giúp các anh, tôi xuống làm thổ địa, không thể ở đây hầu hạ các anh nhiều như thế được? Các anh không có tâm hay là đầu óc có vấn đề, đồng ý đến nơi này?

Lời nói này của Lâm Hồng Phi vừa mới thốt ra, mọi người càng cúi thấp đầu xuống hơn, dư âm của sinh viên đại học còn khá cao, nếu như nói sinh viên đại học bình thường tương đương với tiến sĩ, như vậy Lâm Hồng Phi là sinh viên chưa tốt nghiệp của trường đại học quốc gia trọng điểm, thì cũng phải là trạng nguyên, mặc dù không phải là trạng nguyên, ít nhất cũng phải là bảng nhãn thám hoa gì đó, theo như thế hệ trước mà nói, đây cũng là nhân vật nói chung trên dàn sao Thiên Văn, đầu óc như vậy nhất định rất giỏi.

Nếu là như vậy, đầu óc của người trẻ tuổi rất lanh lợi, có tâm, nói không chừng phó giám đốc Lâm Hồng Phi mang lại rất nhiều tiền về cho mọi người? Có bị Lâm Hồng Phi mắng trong lòng, công nhân tự chủ được như vậy, không chỉ có điều đó, bị Lâm Hồng Phi mắng cho một trận, ngược lại lại thành thật nhận những lời nói ấy của Lâm Hồng Phi .

- Nhưng, giám đốc Lâm Hồng Phi, anh thật sự sẽ mang lại những điều tốt đẹp cho nhà máy sao?

Cuối cùng có một số người lấy hết dũng khí nói với Lâm Hồng Phi :

- Anh có thể giúp mọi người sống qua ngày, không nói nữa, chúng tôi nhất định sẽ cùng anh làm tốt.

Âm thanh này rất quen thuộc, là Phạm Đại Tráng làm tổ trưởng phân xưởng sản xuất, lúc Lâm Hồng Phi vừa mới đến nhà xưởng, dựa theo quy tắc phải xuống xe thất tín mất nửa tháng, người lúc ấy dẫn Lâm Hồng Phi chính là anh ta, theo quy tắc trước mà nói, Lâm Hồng Phi còn theo quy tắc gọi Phạm Đại Tráng một tiếng thầy.

Mẹ ơi, cuối cùng cũng có người xuất đầu lộ diện. Nghe cái âm thanh này, trong lòng Lâm Hồng Phi thấy nhẹ nhõm hẳn, mắng một khoảng thời gian dài như vậy, nếu vẫn không có chút tác dụng gì, kế sách ngày hôm nay thật sự thất bại rồi.

- Đúng là Phạm sư phụ rồi. Được thôi, tôi biết mọi người lo lắng cái gì, nếu như mọi người đồng ý nghe, chúng ta sẽ đứng ngay tại đây nói chuyện, nói cho tất cả mọi người nghe một chút, Lâm Hồng Phi tôi có thể khiến mọi người có chút niềm tin không? Mọi người nói thế nào?

- Đúng vậy, lão Phạm, anh là sư phụ của quản đốc Lâm Hồng Phi, anh đi giúp chúng tôi hỏi một chút, anh ta rốt cuộc là muốn chỉnh như thế nào?

- Chính là chính là, Lâm Hồng Phi ….à không, giám đốc Lâm Hồng Phi trước kia cũng kết bạn chúng ta, anh đi hỏi đi, anh là sư phụ của hắn, dù thế nào quản đốc Lâm Hồng Phi cũng tôn trọng anh?

Lời nói của Lâm Hồng Phi vừa thốt ra, tinh thần người đứng bên cạnh Phạm Đại Tráng nhất thời tỉnh táo, chẳng lẽ nói linh tinh về đế quốc thứ tư Trung Hoa.

Phạm Đại Tráng là một người rất trung thực, mọi người nói như thế, có chút mất mặt, không chịu nổi sự khuyến khích của mọi người, vẫn còn nghĩ Lâm Hồng Phi là đồ đệ của mình, sư phụ này có thể như thế nào đây? Khẽ cắn môi nói:

- Được, tôi sẽ giúp mọi người đi hỏi một chút.

Nói là nói như vậy, nhưng thật ra Phạm Đại Tráng vừa nói ra những lời đấy liền hối hận, chính mình cũng không biết bản thân có bao nhiêu năng lượng nữa, Lâm Hồng Phi người ta là sinh viên đường đường chính chính, nói không chừng sau này còn muốn làm chủ tịch huyện, thậm chí lớn hơn là chủ tịch thành phố, hành động vừa rồi của mình, thật là quá lỗ mãng. Chỉ là Phạm Đại Tráng là một người cực kỳ giữ sĩ diện, thái độ ngày thường cũng rất nhiệt tình, được mọi người khen ngợi như vậy, cũng không nên cự tuyệt. Nghĩ lại, tốt xấu gì Lâm Hồng Phi cũng là đồ đệ của mình, sao hắn có thể khai trừ mình chứ? Đến lúc đó còn không bị quản đốc nhà máy mắng sao?

Thấy Phạm Đại Tráng trả lời rồi, trong lòng mọi người liền vui mừng, vội vàng nhường chỗ cho Phạm Đại Tráng.

Trong lòng an ủi chính mình, Phạm Đại Tráng đứng trước mặt Lâm Hồng Phi, vừa muốn mở miệng, chỉ là không đợi Phạm Đại Tráng nói gì, Lâm Hồng Phi liền chủ động bước lên hai bước, cười rồi đưa tay ra:

- Phạm sư phụ, chào anh.

Lúc đó, Phạm Đại Tráng mới phát hiện ra đồ đệ của sư phụ Phạm Đại Tráng đã hoàn toàn không dùng rồi, liền đứng như vậy ở chỗ này, khiến cho Phạm Đại Tráng cảm thấy chân tay luống cuống, đầu lưỡi có chút bất lực, vẻ mặt giống như đứng trước quản đốc vậy, nhìn tay mình dính đầy dầu máy, Phạm Đại Tráng tự hào về đôi tay thô ráp, nhất thời cảm thấy không kéo được tay ra bắt, vội vàng dùng sức lau tay ở hai ống quần, lúc này mới dùng sức bắt tay với Lâm Hồng Phi.

- Tiểu…giám đốc Lâm Hồng Phi.

Không đợi Phạm Đại Tráng nói ra, Lâm Hồng Phi liền cười nói:

- Sư phụ Phạm, chúng ta nói chuyện không cần khách khí như vậy đâu, tôi là do sư phụ đưa tới, chỉ cần gọi thẳng tiểu Lâm là được, anh thấy thoải mái tôi cũng thấy thoải mái.

- Việc này…được, vậy tôi sẽ gọi anh là tiểu Lâm Hồng Phi đi.

Phạm Đại Tráng là một người không biết nói dối, gọi hắn là giám đốc Lâm Hồng Phi, quả thật cũng làm khó anh ấy rồi, bây giờ gặp Lâm Hồng Phi khách khí lại càng thêm cung kính, trong lòng liền nhẹ nhàng thở ra, anh ta thật sự sợ bị Lâm Hồng Phi làm cho mất mặt, trong lòng thấy thoải mái, Phạm Đại Tráng cảm thấy có chút năng lượng rồi:

- Tiểu Lâm, tôi ở đây không có ý gì khác, chính là thay mặt mọi người hỏi một chút, rốt cuộc anh tính như thế nào? Thực sự có chắc chắn hồi sinh nhà máy chúng ta từ cõi chết đứng lên không?

Lâm Hồng Phi liền cười cười.

- Phạm sư phụ, tôi cũng hỏi anh một câu, anh cảm thấy, sản phẩm của nhà máy chúng ta bán không tốt, nguyên nhân chủ yếu là tại sao?

Phạm Đại Tráng nhất thời không nghĩ ngợi trả lời luôn:

- Đương nhiên là vấn đề chất lượng rồi, hãy nhìn xem chiếc xe của Nhật Bản người ta, vài năm nay vẫn chưa có hỏng hóc gì, còn xe của chúng ta thì sao, suốt ngày bị hỏng, như vậy sao có thể bán được nhiều được? Ngay cả người dân chúng ta cũng giống nhau, ai muốn kết hôn với người luôn đau ốm chứ, vừa không thể hầu hạ chồng lại không thể sinh con đẻ cái.

Mọi người nhất thời cười vang lên, cũng không phải như vậy, xe của chúng ta không bán được, không phải là chất lượng không tốt sao, điều này ai mà lại không biết chứ?

- A.

Lâm Hồng Phi giơ tay lên, vui cười hớn hở nhìn sư phụ Phạm.

- Mọi người không biết vấn đề nằm ở đâu sao, nếu như chất lượng xe có vấn đề, vậy tiếp theo chúng ta cần phải nâng cao chất lượng xe lên, làm cho những người phụ nữ trở thành những người vợ khỏe mạnh không được sao? Người vợ không thể sống như cuộc sống trước đây sinh con nữa, còn có thế giúp anh nuôi gia đình nữa phải không?

trướctiếp