Yêu Lại Từ Đầu Song Ấn
Tôi trở nên hận và ghét bản thân mình hơn bao giờ hết.
Mặc cho đó là tình yêu tôi được đáp trả, không phải lo toan, chẳng muộn phiền
gì. Thế nên, cứ mỗi lần suy nghĩ, mỗi lần nằm một mình, tôi chợt thấy tôi đáng
ghê tởm. Tôi, quả thực, tôi chẳng thể nào chấp nhận được. Tôi không tin cái
tình yêu tôi đang có. Phải chăng, chỉ vì tôi đang ngộ nhận, đó chẳng phải là
yêu. Tôi chỉ đang đam mê cái thú vui, cái vẻ đẹp bên ngoài. Tôi tự nhốt mình
trong phòng. Tự làm cho mọi chuyện trở nên thật phức tạp. Tôi không liên lạc với
ai nữa. Tôi rời đi một nơi mà chẳng ai biết tôi. Như thế tâm hồn tôi mới có thể
lắng đọng và thanh thản.
Tôi buông mình cho số phận, buông mọi sự cho những
người xung quanh. Tôi rất chân thành xin lỗi ba mẹ tôi, người đã cho tôi sinh mạng.
Và càng xin lỗi Chúa Trời, người đã cho tôi được sống. Dẫu biết rằng không nên
làm thế. Nhưng… bản thân tôi tự không cho phép rằng tôi yêu như vậy. Nếu như biết
không ai có quyền khinh bỉ những người bị đồng tính. Thì chính tôi cho rằng,
tôi có quyền đáng tự khinh bỉ mình.
Tôi vẫn còn loang thoáng nghe được người xung quanh
gọi tôi. Họ yêu tôi thật nhiều. Thế nhưng… tôi đã phản bội họ không hề thương
tiếc chỉ vì nghĩ riêng cho mình. Tôi không chấp nhận mình bị đồng tính. Thì họ
cũng không thể nào chấp nhận được, một người mà họ yêu thương, lo lắng lại tự kết
liễu mạng sống chỉ vì một người. Tôi chẳng được, và sẽ không bao giờ được vĩ đại
như Chúa Giêsu Kitô, Người đã hi sinh tính mạng vì dân của Người. Không oán hờn,
không ghen ghét. Tình yêu của Người bao la thẳm sâu mà không có cái gì có thể
đong đầy được. Người chính vì yêu người. Còn tôi, thực ra tôi vẫn là người yêu
bản thân mình hơn cả. Tôi không chấp nhận được sẽ có người phỉ báng, cười nhạo
tôi.
Tôi mơ hồ và chợt đến những ngày hẹn hò đầu tiên… những
lần gặp đầu tiên, trong nắng sớm ban mai khó tả…
Tôi trở nên mất hẳn suy nghĩ.
Thế nhưng, tôi vẫn nghe được mọi người xung quanh
nói chuyện với nhau.
Họ đang cười. Có vẻ như họ không cho phép bản thân họ
trở nên yếu đuối. Bởi họ không hề hay biết lí do tại sao tôi lại ra đi, chắc là
họ chưa tìm thấy bức thư mà tôi viết để lại. Tôi kẹp nó trong quyển sách mà tôi
ưa thích ấy. Lấy ra xem đi, rồi họ có thể trách mắng, và không thương tiếc cái
đứa như tôi nữa.
Khi chết, người ta sẽ được gặp Chúa Trời, để cho Người
phán xét những việc đã làm trên thế gian của ta. Tôi chưa gặp được Người, thế
nên tôi nghĩ rằng mình chưa chết. Tôi vẫn còn chưa dứt duyên trần sao? Tại sao
tôi vẫn chưa bị mất ý thức khi thân thể tôi hoàn toàn mất tự do thế này nhỉ.
Tôi vẫn cảm thấy đau, nỗi đau ở lồng ngực không kể xiết. Tôi chẳng hề thanh thản
hơn khi tôi tự tìm đến cái chết bằng cách nhảy xuống sông thế này. Tôi sợ nhất
là nước. Chính vì thế, tôi mới không thể cưỡng lại được nó. Tự nhiên, có một giọng
nói rất lạ:
“Song Song à! Dẫu chẳng biết tại sao cậu lại tự vẫn,
nhưng tôi chắc chắn chẳng hề hối hận khi đã yêu câu.”
Tôi chưa kịp nhận ra người đó là ai, thì chẳng còn
nghe thấy gì nữa. Hoá ra, người yêu tôi chẳng phải chỉ có một người. Hầu hết tất
cả đều yêu thương tôi. Thế nhưng, tôi đã phản bội họ chỉ vì nghĩ riêng cho
mình. Tôi xấu hổ quá. Ngày ngày, tôi vẫn nghe thấy tiếng ba mẹ bên tai, họ chưa
hề phàn nàn rằng có một đứa con gái như tôi, họ không nói về cái chết của tôi,
họ chỉ luôn nói về tương lại, nơi hạnh phúc bao la đến khi tôi tỉnh dậy sẽ có.
Họ rất bận rộn, hầu hết, chúng tôi ít khi gặp mặt nhau. Một tuần chỉ vào thứ bảy
và chủ nhật. Nhưng dạo gần đây, họ thường xuyên nói chuyện với tôi quá. Tôi
vui.
“Xin lỗi nhé Song Song, tôi biết cậu có chuyện gì đó
không ổn, nhưng tôi lại chẳng hề hỏi han. Nhẽ ra, tôi nên chủ động thay vì đợi
cậu đến nói chuyện với tôi như mọi lần. Cậu hãy cố gắng thích sống nhé, có như
vậy thì ý thức mới trở nên mạnh mẽ. Lá thư cậu để lại, mọi người đều đã đọc rồi.
Không ai trách cậu cả đâu…”
Thì ra là ai cũng biết. Tôi càng tự trách bản thân
mình hơn. Tôi đâu thể dễ dàng đánh gục bản thân mình chỉ vì gặp một chuyện
không như ý muốn. Thường ngày tôi là một con người vô cùng mạnh mẽ mà. Tôi
không muốn tỉnh dậy. Cứ nằm yên thế này, tôi không phải đối diện trực tiếp với
mọi người. Như thế là ổn rồi…
“Cậu không muốn tỉnh đúng không? Không muốn thì cứ nằm
yên ở đó mà suy nghĩ đi, đến khi nghĩ kĩ rồi tỉnh lại nhé!”
Tôi không ngờ rằng tôi lại có một đứa bạn hiểu rõ
mình đến thế, không hổ danh là Khánh Mộc, bác sĩ tâm lí có khác. Chắc cậu buồn
lắm nhỉ, vì có một đứa bạn ngu ngốc như tôi. Nhớ giữ gìn sức khoẻ đấy, đừng có
mà dại dột như tôi. Tôi không mạnh mẽ như cậu nghĩ đâu, tôi rất là yếu đuối, thế
nên mới tìm đến cái chết để không phải đối mặt với thực tại. Tôi không có lí
trí để chiến đấu với bản thân mình. Xin lỗi vì để cho cậu là bạn thân của tôi.
Tôi không muốn cậu buồn phiền hay đau lòng vì tôi đâu. Cố lên nhé. Tôi sẽ suy
nghĩ kĩ.
“Như một chú hổ
con, lao ra khu rừng già. Chỉ vì ghét bản thân mình là hổ. Chú không hề phải lo
sợ ai, bởi chú là con của chúa tể sơn lâm, mai kia, chú cũng sẽ là chúa tể sơn
lâm, người người phải khiếp sợ. Chú muốn được thân thiện với ai đó. Ngồi nói
chuyện tâm sự với họ. Ngồi bàn ăn ăn chung một thứ. Bố của chú không cho phép
chú được như vậy, ông nói chú là một con người nhu nhược. Không đáng được là
dòng dõi oai nghiêm của loài hổ. Bởi vì sự nhút nhát như chú, mà dòng dõi này bị
giảm sự kính sợ đi một chút. Ai ai cũng phải tự hào vì thuộc dòng dõi này. Trời
không sợ đất cũng không sợ. Mọi loài phải phục tùng. Đi đến đâu là có kẻ khiếp
sợ đến đó. Danh tiếng lẫy lừng.”
“Đó là câu chuyện kể về một chú hổ con không chấp nhận
thực tại đó Song Song, cậu có phải là hổ con không? Hay, cậu giống nó rồi nhỉ..
Không sao, dù gì thì cậu vẫn mãi là bạn tốt của tớ đấy. Cố gắng lên nhé! À! Luận
văn của cậu làm hay lắm. Cô giáo khen rất nhiều, nói rằng cậu viết rất chân thật,
rất cảm động, và hơn hết nếu người đồng tính nào mà đọc được, chắc chắn họ rất
vui. Cậu được xếp tốt nghiệp loại giỏi đấy. Khi nào tỉnh dậy thì nhớ ra trường
heng.”
Chẳng thích cậu như vậy đâu, bình thường cậu đối xử
tệ với tớ lắm mà, sao hôm nay lại có nhiều câu hay và triết lí đến thế. Cảm ơn
cậu đến báo tin vui nhá! Câu chuyện của cậu làm tui suy nghĩ nhiều đấy. Tôi
không phải hổ con, tôi không tốt bụng được như nó, muốn mọi thứ vạn vật chung sống
trong hoà bình, tôi không vĩ đại như nó, tôi chỉ vì chính bản thân của mình mà
thôi. Đừng có lúc nào cũng đánh giá tôi quá cao. Tôi rất rất là bình thường
thôi. Không đáng như mọi người suy nghĩ về tôi đâu. Dẫu sao cũng cảm ơn cậu thật
là nhiều.
Mà sao hôm nay mọi người tới đông dữ vậy, tôi chưa
chết mà, tôi nghĩ thế, tôi nghĩ rằng tôi chưa chết đâu. Mà chắc là vậy đấy. Hì.
“Tôi nghĩ chúng ta nên ra ngoài để nói chuyện, bởi
tôi cho rằng bệnh nhân vẫn còn ý thức, nên có thể nghe thấy tất cả những gì
chúng ta nói với nhau.”
“Vậy chúng ta ra ngoài cửa nói chuyện..”
Tôi
không còn nghe rõ họ nói chuyện gì nữa. Thấp thoáng…
“Nếu như đồng ý làm phẫu thuật, thì ông bà hãy kí
vào tờ giấy này, cho dù có xảy ra bất kì tình huống xấu nào, thì ông bà cũng phải
chấp nhận.”
“Nó sẽ tỉnh lại chứ?”
“Tôi không dám chắc. Nhưng nếu tỉnh lại, thì cô bé sẽ
mất đi một phần trí nhớ. Cũng có thể sẽ quên bạn bè, người thân, nhưng mà không
sao, nếu tỉnh lại coi như là phẫu thuật đã thành công?”
“Em à! Anh nghĩ rằng mình nên đánh thức nó tỉnh dậy,
nó nằm đây quá lâu rồi, cũng đã gần một năm trời. Nếu nó có quên chúng ta, thì…
chúng ta hãy bắt đầu trở lại thuở ban đầu, dạy dỗ lại nó.”
Chẳng nghe thấy điều gì nữa, có lẽ mẹ sẽ đồng ý với
ý kiến của bố. Bố mẹ thường nghe lời nhau mà. Bố mẹ chắc là sẽ không thể tưởng
tượng được nó có thể nghe thấy tất cả những gì họ nói nhỉ. Nó sẽ không quên ai
hết đâu, ngay cả người đó… Bây giờ, nó sẽ cố gắng tỉnh, nó phải mạnh mẽ hơn vì
những người yêu thương nó…
…
“Sao rồi bác sĩ, con tôi sao rồi?”
“Phẫu thuật thành công, chỉ cần chờ ý thức nữa thôi.
Dù sao thì ông bà cũng nên chuẩn bị tâm lí…”
…
“Này con, tỉnh lại đi chứ, thời gian của con nằm ở
đây hết rồi, con nên trở về với thế giới hiện tại này để sống sao cho hết
mình.”
“Từ từ thôi anh, nói nhiều quá con nó không tỉnh dậy
thì sao? Bạn bè của nó đang ở đây hết kia kìa.”
“Kệ chứ! Tôi phải đánh thức nó, tôi chỉ cho nó có một
năm trời suy nghĩ thôi, sao mà nó nằm lâu thế, hi vọng rằng nó đã suy nghĩ thật
chín chắn.”
“Anh nghĩ rằng con bé vẫn có thể nghĩ được trong lúc
hôn mê sao?”
“Đương nhiên rồi! Anh tin thế mà… Em đi ăn gì đi,
cũng đã không ăn uống tử tế lâu rồi.”
“Vậy thì chúng ta cùng đi…”
“Được!”
….
“Bố mẹ của Song Song hạnh phúc ghê, ước gì bố mẹ của
mình cũng như thế.”
“Bày đặt, có gì đâu, mà công nhận cậu ấy hạnh phúc
vì có được hai bác đó làm bố mẹ… hì hì”
“Tiểu Song! Tớ là Khánh Mộc đấy nhé! Nhớ cái tên này
đấy, đừng có khi tỉnh lại thì hỏi Khánh Mộc là ai nghe chưa.”
“Khánh Mộc, cậu bị sao vậy, sợ đứa bạn thân không nhớ
nổi mình là ai sao? Hay không tự tin vào chính mình, ăn ở làm sao để cho người
ta không thèm nhớ… ha ha ha ha”
“Đợi đi, con Huyền kia, xem nó nhớ đứa nào, quên đứa
nào nhá…”
“Ê!!! Tay của Song Song nhúc nhích kìa! Mau gọi bác
sĩ và bố mẹ của cậu ấy…”
...
“Bác sĩ, con tôi thế nào?”
Một khoảng lặng đủ lâu, đủ để làm cho mọi người ở đó
trở nên lo lắng…
“Thật ra, các vị nên chuẩn bị tâm lí. Có lẽ bệnh
nhân chưa muốn tỉnh lại…”
Những gì tôi suy nghĩ, hẳn là điên rồ. Tôi chẳng muốn
thức dậy, tuy vẫn biết có bao nhiêu người ở bên cạnh quan tâm. Tôi chưa thực sự
chấp nhập sự thật về con người của mình… Xin lỗi…
“Cậu đừng tự ý xin lỗi mọi người. Không ai chấp nhận
đâu… Tôi có thể biết cậu đang nghĩ gì. Tiểu Song ngốc ạ…”
Nó biết những gì tôi đang nghĩ ư? Khánh Mộc, cậu là
bác sĩ tâm lí hay là người chuyên gia đọc trộm suy nghĩ của người khác thế. Cậu
làm như thế là không tôn trọng tôi rồi đấy. Cậu coi mình là người hiểu rõ tôi
nhất ư? Không phải vậy đâu nhé.
Nhẹ nhàng hơn, giọng nói giờ đây không còn mạnh mẽ
như trước…
“Nếu tình yêu là sự ích kỉ, thì chắc là tôi ích kỉ
nhất rồi, khi chỉ biết quan tâm đến mình. Cái gì làm mình hạnh phúc thì sẽ luôn
luôn cầu mong và chờ đợi. Tôi ích kỉ quá. Không nghĩ đến em, mà chỉ nghĩ đến bản
thân…”
Là Khả Du, không phải Khánh Mộc… Nhớ cái giọng nói
này quá, tôi thèm được nhìn lại cái khuôn mặt ấy. Du ơi! Tôi không dám, tôi
không thừa nhận mình bị đồng tính. Tôi mới là người ích kỉ, tôi xin lỗi nhé.
Tôi… thật tệ hại phải không? Tôi chỉ biết trốn tránh, không đối diện với sự thật.
Cậu, sao cậu có thể mạnh mẽ đến thế? Tôi thực sự không còn mặt mũi nào để nhìn
cậu nữa. Cậu à… Cậu hãy cố gắng yêu một đứa con trai nhé. Đừng yêu con gái nữa.
Thế giới của những người đồng tính chắc là cậu chẳng hiểu nhiều, tôi cũng vậy. Chính
vì thế mà tôi cảm thấy thật ghê tởm với chính bản thân mình. Cậu là một người
yêu hết mình, mà không hề suy nghĩ đến người xung quanh nghĩ gì, coi cậu ra gì.
Cậu chỉ biết đem tình yêu ra và cho đi… Tôi yêu cậu nhiều lắm. Nhưng… tôi chưa
yêu được như cậu đã yêu. Tình yêu là gì? Là thứ gì mà để cho con người ta khi yêu
cũng cảm thấy đau khổ mặc dù mình cũng được yêu. Tôi không muốn nghe nữa, không
muốn nghe những người xung quanh nói gì nữa. Tôi muốn lao ra khỏi thân xác
mình. Và bay đi một chốn khác, một chốn mà tôi không phải là người đồng tính…