Yêu Lại Từ Đầu Song Ấn
Thung
lũng Mường Hoa, nghe nói là có 196 hòn chạm khắc nhiều hình kỳ lạ của
những cư dân cổ xưa cách đây hàng ngàn vạn năm mà nhiều nhà khảo cổ học vẫn
chưa giải mã được những thông tin đó. Khu chạm khắc cổ đã được xếp hạng di tích
quốc gia và đang được Nhà nước ta đề nghị xếp hạng di sản thế giới. Chúng ta
ngước nhìn lên Thác Bạc từ độ cao trên 200 m những dòng nước đổ ào ào tạo thành
âm thanh núi rừng và mưa xuân. Thật là khiếm nhã…
Sau khi chuẩn bị xong, tôi đã
có mặt ở nơi hẹn, thật không ngờ rằng, Khả Du lại đến sớm hơn tôi tưởng. Lần
này, cậu ấy ăn mặc làm cho tôi rất ngạc nhiên, khiến tôi không thể không nghĩ tới,
tôi đang hẹn hò với bạn trai. Cậu ấy mặc quần jean, rất thụng, mặc cái áo phông
trắng cộng thêm cái áo sơ mi sọc xanh khoác ở ngoài, trông rất cổ điển, nhưng lại
toát lên cái vẻ thật nam tính, kết hợp thêm cái mũ lưỡi trai màu xanh đậm, thật
là điển trai hết chỗ nói. Vẫn như lần trước, cậu ấy đi một đôi giày thể thao,
hình thành nên một con người thật mạnh mẽ. Nhưng… cậu ấy vẫn là một đứa con gái
không hơn không kém.
“Ôi! Gặp lại cậu tôi rất vui đấy
Tiểu Song…”
“Tôi cũng vậy, mà hôm nay trông
cậu lạ quá!”
“Vậy hả, tí nữa cậu sẽ biết…”
Nói xong, một nụ cười bí ẩn khẽ
hiện lên trên khuôn mặt của cậu ấy, cứ như là cậu ấy thật tự hào vì đã lừa dối
cả thiên hạ một chuyện mà họ không hề hay biết. Tôi cũng vậy, chẳng biết gì cả.
Đoán tới đoán lui, thì không nên đoán nhiều làm gì, rất có hại cho sức khoẻ.
Cũng chính vì thế. Tôi đã lãng quên cái chuyện ấy từ bao giờ, thay vào đó, điều
tôi đang chú ý nghĩ đến là trông cậu ấy vô cùng kì lạ. Chẳng biết là ở chỗ nào
nữa. Mới quen thôi, cũng không nên thắc mắc nhiều gì về đối phương. Nghĩ thế,
nhưng… cái miệng của tôi không hề làm theo cái lí trí tẹo nào, hỏi liến thoắng,
nào là sở thích, cậu có người yêu chưa, cậu đang làm gì trên này, cậu muốn ăn
gì, có thích chơi loại nhạc cụ nào không… Thật vui là những gì cậu ấy trả lời
tôi đều rất thích. Đặc biệt hơn, tôi và cậu ấy có chung một sở thích là thức
khuya, ngắm trăng, ăn bánh, uống trà… và ngâm thơ… Nghĩ đến đó, tôi buột miệng:
“Chúng ta chơi đối thơ đi…”
“Cậu cũng thích làm thơ hả? Vậy
là chúng ta có cùng sở thích rồi đó, vui thật…, cậu muốn làm thơ về cái gì, sự
vật, con người… hay đại loại là gì… hì hì…”
“Gì cũng được, nhưng tôi rất
yêu hoa mặt trời, nhìn hoa mặt trời, tôi luôn liên tưởng đến chính bản thân của
mình, lúc nào cũng cố gắng vươn lên để hoàn thiện, để đón nhận ánh nắng thật là
rực rỡ vậy đó… Nhưng, nó lại rất mau tàn…”
“Tàn rồi lại để cho hàng ngàn hạt
giống khác trỗi dậy, nó thật vĩ đại đúng không? Ước gì tôi cũng có thể được như
hoa mặt trời vậy đó…”
Nói rồi, cả hai chúng tôi đều dần
trở nên im lặng, suy tư một cái gì đó, chẳng ai còn chú ý đến việc cùng nhau đối
thơ nữa. Tôi… chẳng thể nào có thể trở nên như hoa mặt trời được, tàn đi để cho
sự sống khác được nảy lên. Hi sinh mọi thứ mà không cần nghĩ đến bản thân của
mình. Đúng là tôi chẳng có tư cách để yêu một loài hoa cao thượng đến thế. Tôi
chẳng hiểu rõ về hoa mặt trời, cũng chẳng biết chúng tự sinh tự diệt ra sao, chỉ
vì, cách nhìn nhận và phong thái của nó, tôi đã yêu loài hoa này lúc nào không
hay. Cũng giống như Khả Du ấy, chỉ nhìn bề ngoài và phong thái, tôi đã mến cô từ
ngay cái nhìn đầu tiên, cứ ngỡ rằng trái tim của tôi làm bằng sắt và đất sét,
không có cảm giác gì gọi là yêu đương, ấy vậy mà những thứ sắt và đất sét ấy lại
nhanh chóng trở nên bằng thịt và được nuôi dưỡng bởi huyết bởi chính cô gái
ngây ngô này.
Bất giác, chúng tôi cảm thấy
tuy hai mà cứ như là một, như thể, máu được lưu thông cùng nhau, trái tim cùng
được đập chung một nhịp. Hoà trộn một cách tự nhiên và không thể tan rã. Rồi, một
luồng điện ở đâu chợt đến, làm cho bàn tay của cả hai cùng tê dại… chúng tôi
đang nắm tay nhau… Điều đó đang chứng minh điều gì. Đây chính là tình yêu đích
thực, tình yêu mà đã được Chúa Trời se sợi dây tơ hồng xuống, buộc chúng tôi lại
với nhau. Ánh mắt giao nhau như thể không còn nhìn thấy ai khác ngoài hai người.
Một đôi mắt rất long lanh và gợi cảm, lại ẩn chứa bao điều bí ẩn, cùng những
suy tư khó được ai thấu hiểu. Tôi thực sự muốn đi vào bên trong con mắt ấy, muốn
biết được mọi sự của Khả Du, muốn được chia sẻ mọi điều. Vậy thôi… Tôi thật
tham lam, một sự tham lam đáng bị nguyền rủa.
Chỉ cần nghĩ đến Khả Du, tôi cảm
thấy mình không còn là chính mình nữa, mà thay vào đó, là một con yêu
tinh đội
lốt người, rất nguy hiểm, và hay rình rập, rình rập chờ đợi sự sơ xuất
của con
mồi, và nuốt chửng nó lúc nào không hay. Dù ai đi chăng nữa, tôi cũng
chưa thể chấp nhận được mình sẽ trở nên thay đổi.
Đâu nhất thiết đâu đúng không. Thật tệ hại mà.
Vậy mà trông tôi cứ như là một
đứa trẻ trước mặt Khả Du, thật nhỏ nhắn, bé tí teo, người ta có thể gọi chúng
tôi là chị và em cũng rất được. Đương nhiên rồi, cậu ấy 25 tuổi, tôi chỉ mới 22
tuổi thôi… ôi, nghĩ đến đây, tôi chợt thấy mình sắp già, cũng đã lớn tuổi rồi ấy
nhỉ, đủ tuổi để quyết định mọi chuyện, tự xử mọi chuyện, giải quyết mọi chuyện,
và chịu trách nhiệm mọi chuyện… Mọi suy nghĩ như được tan biến tức thì vì câu hỏi
ngây dại của Khả Du:
“Cậu nghĩ sao nếu tôi yêu cậu,
Tiểu Song…”
Cả hai liền đỏ mặt, Khả Du bất
giác quay đi, tôi cũng trở nên ngượng ngùng, mặc dù tôi cảm thấy câu hỏi rất
hay, và thậm chí còn tốt hơn nữa nếu Khả Du lại yêu tôi. Có vẻ hơi điên rồ nhỉ,
hay tôi cảm thấy quá ư là bất ngờ vì câu hỏi đó, hoặc, lại cảm thấy sờ sợ nếu
đó chỉ là một câu nói đùa được thốt lên từ miệng cậu ấy. Chẳng biết nữa, chẳng
biết. Tôi… không muốn suy nghĩ thêm điều gì nữa. Đừng làm cho tôi cảm thấy rằng
tôi đang hạnh phúc, Khả Du à. Nếu cậu dám như thế rồi buông xuôi, thì tôi sẽ là
người hận cậu nhất đó, tôi sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa. Cậu có biết cậu
đang nói gì không? Cậu đang tỏ tình với tôi đấy à? Cậu có biết rằng tôi là một
đứa con gái, có lẽ cậu phải nói những điều đó cho một tên con trai nào đó chứ.
Cậu đang điên hay là tôi đang điên vậy?
“Xin lỗi nhé! Tôi chỉ muốn biết…”
“Không sao đâu, dù gì đi nữa
thì khi nghe câu hỏi đó, tôi rất là thích đấy Du, hì.. có thể là hơi mơ hồ,
nhưng… không có sao đâu…”
Tôi giả vờ phớt lờ đi, và tự đi
ra một góc khác, chẳng buồn để ý đến cảnh vật xung quanh, tôi chẳng còn thấy gì
cả, tôi chưa bao giờ như thế. Tôi trông thật mắc cười… Vài phút sau, khi tôi
quay lại, tôi chẳng thấy câu ấy ở đâu nữa, có phải vì câu trả lời lung tung của
tôi làm cậu ấy sợ. Cậu ấy đi từ lúc nào thế? Đúng là như tôi đoán, chẳng có gì
là tốt đẹp cả, cũng tốt thôi, dẫu sao thì tôi và cậu ấy nên được tránh xa nhau,
không liên hệ với nhau nữa thì hay hơn. Sau ngày hôm nay, tôi cũng xoá tên cậu ấy khỏi danh bạ điện thoại, để chẳng
còn một chút bận tâm gì nữa.
“Uống nước đi, chắc cậu cũng
khát rồi đấy!”
Tôi ngước đầu lên nhìn, thì ra
là cậu ấy vẫn còn đó, chỉ là đi kiếm nước cho tôi. Tôi bị làm sao vậy nhỉ? Chẳng
quan tâm nữa, cứ vui cho trọn một ngày đi, rồi đến khi gần về, tôi sẽ nói tất cả
với cậu ấy…
Tách.. tách…
“Cậu sao thế? Ai cho cậu chụp
đấy!”
“Hì,
xin lỗi nhé! Tôi không biết là cậu không thích chụp hình… Hì, cậu nhớ lần trước
chúng ta ngủ trên Hàm Rồng không, tôi thấy cậu chụp ảnh của tôi đó, trong lúc
ngủ,… xin lỗi nhé, tôi cũng đã chụp lại cậu, tôi sợ rằng mình sẽ nhớ cậu trong
những ngày tôi không thấy cậu… thế nên…”
Tôi
cứ như ngỡ ra, thì ra là cậu ấy biết tôi có chụp, vậy mà vẫn ngồi yên chẳng làm
gì… tôi, phải chăng đã hơi quá không? Chụp hình thì đâu có thành vấn đề gì.
Không nên nổi cáu với cậu ấy, phải có một ngày chia tay thật hoành tráng chứ.
“Tôi
xin lỗi cậu mới đúng, xin lỗi nhé Khả Du…. Lần trước, và cả lần này nữa..”
Cứ
như sợ tôi sẽ khóc, Khả Du liền nhanh nhẩu đáp lại:
“Tôi
không có ý trách cậu đâu, Tiểu Song… cậu đừng để ý đến những gì tôi nói nhé!
Tôi có làm cơm cuộn đấy, trứng chiên nữa, cả mì xào… chúng mình ăn trưa đi ha…”
Sao
cậu ấy biết tôi thích ăn món này nhỉ, hay chỉ đơn thuần là trùng hợp thôi…
“Tôi
chưa biết cậu thích ăn gì, nên chỉ làm đại những món mình ưa thích thôi…”
Vừa
nói cậu ấy vừa cúi mặt xuống, trông cứ y như là một đứa con nít vừa phạm phải lỗi
gì vậy.
“Thật
ra thì… tôi cũng thích những món đó, tôi đang tự hỏi sao cậu lại biết những món
tôi thích mà thôi..”
“Vậy
hả? Chúng mình lại có chung một sở thích…. Vui quá, nghe có vẻ cậu và tôi giống
nhau nhỉ, vậy mình ra kia ngồi ăn đi.”
Sao
cậu ấy nấu ăn ngon thế nhỉ, giá mà tôi được bằng một nửa của cậu ấy. Ở nhà, mẹ
thường bắt tôi học nấu ăn, bởi, con gái cần phải nữ công gia chánh, cái gì cũng
cần phải biết, nhưng… tôi ghét nhất là phải nấu nướng… làm này làm nọ. Nghĩ đến,
tôi cảm thấy hơi tiếc, giá mà tôi lúc đó nghe lời mẹ, học nấu ăn, thì giờ đây
tôi có thể nấu cho cậu ấy ăn rồi…