Yêu Lại Từ Đầu Song Ấn
Nếu đã từng yêu, chắc hẳn bạn cũng đã từng hạnh
phúc. Nói ra thì cũng hơi tệ, bởi tôi chẳng biết đến cảm giác nam và nữ yêu
nhau thế nào. Điều đó cũng là điều làm cho tôi khá đau lòng. Bởi chưa từng trải,
nên tôi không biết phải nói gì nữa, luận văn tốt nghiệp của tôi lại liên quan đến
vấn đề này. Tôi muốn được yêu, và muốn biết được cảm giác đó. Bạn tôi khuyên nhủ,
không nên chạm chân vào lĩnh vực yêu đương khi tâm lí chưa hoàn toàn sẵn sàng.
Như vậy thì làm sao đây? Chẳng lẽ tôi lại không thể tốt nghiệp được? Nghĩ đi
nghĩ lại thì tôi cũng phải hi sinh. Tôi muốn ra trường và làm việc, ăn bám chai
lì cũng đã lâu rồi. Đã đến lúc tôi cần làm gì để phụ giúp chính bản thân mình
và gia đình.
Chúng tôi được cho phép đi thực kiến và trải nghiệm,
ở bất kì nơi đâu. Chính vì thế, tôi không thể bỏ lỡ thời gian hai tuần quý báu
này được. Nhưng… dù gì đi nữa, tôi nghĩ rằng mình sẽ đi du lịch ở đâu đó một tuần…
hi hi. Mặc dù như vậy có thể bị xem là đi chơi không học, không sao. Nhỡ may
khi đến đó tôi gặp tình yêu sét đánh thì sao. Một mình đi thật thoải mái, nhưng
cũng hơi vất vả. Nghĩ thế, tôi liền thu dọn đồ đạc, đón xe lên Sapa. Tôi thích
lạnh, và con người tôi cũng thế, bởi tôi bị dị ứng với thời tiết nóng. Ha ha,
tuy thế, tôi vẫn phải chuẩn bị áo len và khăn choàng cổ, tôi liền nghĩ đến đứa
em họ của mình, nó rất thích đan len, và đan cũng khá nhiều, đi xin xỏ là hợp
lí nhất, chẳng mất chi phí gì cả. Đồ ăn thức uống cũng phải sẵn sàng, tôi chẳng
hề quen biết ai ở đó mà, lỡ có chuyện gì cũng chẳng biết làm sao nữa. Vả lại,
chuyến đi này là bí mật, gia đình và bạn bè không ai biết cả, chỉ có một đứa,
đó là em họ của tôi, đi xin xỏ nên đành phải nói sự thật thôi.
Vừa lên xe là hai con mắt của tôi bắt đầu trở nên
díu lại, cũng là do thói quen thôi, bất kể ngồi xe bốn bánh hay hai bánh, tôi đều
có thể ngủ được. Không tự hào lắm, bởi có một lần ngồi trên xe máy, tôi ngủ gật
và đụng phải đầu một tên đáng ghét, xém chút nữa là rơi xuống đường nếu không
có vài cái cốc cảnh báo. Tiết trời đã bắt đầu thay đổi, tôi sung sướng hít thở
cái không khí mà tôi vốn ưa thích. Thật là dễ chịu, giá mà nhà của tôi ở Sapa,
cái nơi thật là lạnh. Bởi tôi rất khó chịu khi khắp người cứ bị nổi mẩn đỏ vì
thời tiết oi bức. Tôi thò tay ra ngoài, ôi… một cảm giác rất yomost.
“Cho tay vào đi… có thấy nguy hiểm không hả?”
Hì hì, đúng là tôi đã vi phạm luật giao thông, khi
đi xe không được thò tay hay bất cứ cái gì ra bên ngoài cửa. Có thể gặp tai nạn
bất kì lúc nào. Quê rồi, may mà chẳng ai có thể nhìn thấy khuôn mặt của mình,
kín mít rồi mà. Ôi, cái chú này cũng nên nhẹ nhàng thôi chứ, thật là dữ quá đi
à. Chẳng xin lỗi đâu, ứ… mình cũng nên lịch sự, mình là một con người lịch sự
mà. Nghĩ thế, tôi lí nhí đáp lại: “xin lỗi.” Chẳng ai thèm quan tâm cho lắm, mỗi
người đang có một khoảng không của mình mà. Tôi cũng thế, cái cảm giác vô cùng
thích đang trỗi dậy mãnh liệt trong con người của tôi.
Để tiết kiệm, lần này đi du lịch, tôi đã kiếm hẳn một
cái lều di động, không tốn công, mất tiền, nhưng vẫn có một chỗ nghỉ thật là
thoải mái và tiện nghi.
“Mọi người chuẩn bị hành lí đi nhé, 5 phút nữa là tới
nơi rồi…”
Tôi chờ đợi cái ngày này cũng khá lâu rồi ấy. Bởi
hoàn cảnh gia đình, tôi chẳng được tự do một mình đi du lịch, Đây là lần đầu
tiên, và rất rất bí mật. Tất cả chỉ được quyết định trong vòng 3 phút suy nghĩ
và 3 tiếng gói đồ. Thật là mĩ mãn mà.
Đây là đâu đây, ôi… tôi sẽ phải làm gì tiếp theo. Cảm
giác mách bảo cho tôi rằng mình nên đi chơi. Xì, thật là… đi chơi thì đi chơi vậy.
Vác cái xác đã nặng, hành lí cũng khủng bố không kém. Không sao, không sao, vì
sự nghiệp ăn chơi. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, chính vì điều này, tôi
đã quên béng đi rằng mình còn phải làm luận văn tốt nghiệp nữa. Trong đầu của
tôi bây giờ chỉ toàn ăn, chơi, ăn, chơi. Lạ quá nhỉ, tôi chẳng biết cái đám
đông kia đang làm gì nữa, tôi cũng chẳng phải người nhiều chuyện gì, nhưng lại
rất tò mò, nên đã xông vào đó lúc nào không hay. Thì ra là một nhóm lạ hoắc
đang chơi bầu cua, bầu cua là một hình thức bài bạc, trong đó, có một con bầu,
một con cua, một con cá, một con gà, một con hươu, một con tôm. Tuy nhiên, lâu
lâu tôi vẫn thấy con hổ thay vì con hươu, mặc dù thích hổ hơn hươu, nhưng ở
đây, lại có hươu chứ chẳng có hổ. Hi hi… Người chơi có thể đặt bất kì con nào họ
muốn, khi cái tung ba khối lập phương có hình của các con đó, nếu mặt nào xuất
hiện hình con gì thì người chơi sẽ thắng, ngược lại, nếu không xuất hiện các
con mà người chơi đã đặt trước thì cái sẽ là người hốt tiền.
“Năm chục ngàn con bầu đi, à thôi, năm trăm ngàn đi…
Lần này mày chỉ có nước chết thôi cái.”
Giọng một người đàn ông hùng hồn vang lên, làm cho
không khí càng trở nên ồn ào. Người chơi ai nấy đều liên thanh hô toáng
con của
mình đã đặt. Và khuôn mặt ai nấy đều ỉu xìu khi nhà cái hốt hết tiền. Cứ thế ba
ván liền. Có vẻ như sắp là cái ba lô đầy tiền rồi ấy nhỉ, sao mà hắn ta
hên
quá, cứ như thế thì người chơi có nước mà nghỉ chơi thôi, hết tiền rồi
mà. Sao
tôi không thử vận may của mình mà…. Ha ha, tôi chẳng bao giờ thắng cả,
cứ mỗi lần
tôi chơi, thì y kì rằng mình sẽ thua. Nhưng… tôi vẫn muốn chơi đấy, nếu
thắng
thì tôi sẽ chẳng cần ngủ ngoài trời, tôi sẽ vào hẳn khách sạn. Sướng tê
lên được. Háo hức, tôi đặt luôn năm trăm ngàn. Cùng lắm
là không tiêu sài gì ở đây cả. Hí hí… Tất cả mọi người đang đổ dồn về
phía tôi,
bởi tôi là người lớn miệng nhất, cứ hô toáng lên rằng lần này chắc chắn
là con
hươu. Nhiều người ngờ ngợ, một vài người đi theo, và cuối cùng thì tất
cả đều
theo tôi đặt con hươu. Nhà cái đang vui mừng trong lòng rằng lần này,
dân tình
sẽ thua thêm một vố đậm vì cái con nhỏ to mồm này. Ôi, nếu mà như hắn
nghĩ, chắc
lần này tôi sẽ bị đánh hội đồng quá. Tôi thầm cầu nguyện, mong rằng Chúa Trời sẽ
hiển linh, không thì đêm nay tôi khó mà qua được. Tôi quan sát hắn ta,
từng li
từng tí một. Vô tình, tôi nhận ra hắn giở trò, tôi thua là cái chắc rồi, bởi vì
cái sự phản xạ quá nhanh đi, đã làm cho tôi bao phen bị khiển trách, họ
nói tôi
nên phản xạ chậm lại, không nên nhanh như thế, tôi cũng chẳng hiểu, phản xạ
nhanh thì tốt chứ có gì đâu mà họ lại khuyên ngược lại nhỉ. Nhưng lần
này, tôi
thực sự tin rằng, phản xạ nhanh là một sự việc hoàn toàn tốt đẹp. Chính
vì biết
hắn ta giở trò, tôi liền to mồm lần nữa, để hắn chú ý đến cái miệng của
mình
nhiều hơn, tranh thủ tôi đập mạnh một phát xuống nền, đương nhiên là hắn không
nhận ra, và chẳng ai có thể nhận ra. Tôi hồi hộp chờ đợi kết quả, bởi
tôi cũng
chẳng biết sau khi mình đập mạnh nó sẽ chuyển thành con gì nữa…
Cuối cùng thì tôi cũng nhanh chóng vác hành lí và
cái lều nhỏ bé của mình đi vào khách sạn. Bởi tôi là người thắng cuộc. Ha ha, mọi
người cảm ơn tôi háo hức vì chính nhờ tôi, họ đã gỡ lại những gì họ mất, chỉ có
một tên là căm ghét và tỏ ra thù oán tôi, đó chính là nhà cái. Ôi… nếu mà gặp hắn
một mình ở ngoài đường, tôi cũng cần phải chạy cho nhanh. Hắn mà rượt tôi chắc
tôi cũng chết. Thật là sướng quá mà. Tôi chẳng thể nghĩ mình có thể được ngủ lại
ở khách sạn tẹo nào. Đúng là Chúa Trời vẫn luôn hiển linh mỗi khi tôi cần Người.
Nghĩ thế rồi tôi lăn ra ngủ lúc nào không biết… Tôi… phải ngắm bình minh,
nhưng… vì lười biếng và ham ngủ, tôi chẳng thể nào thức dậy nổi. Tôi nghĩ rằng
mình đi đường quá lâu và quá mệt đi. Tôi rất giỏi nguỵ biện những gì không đúng
đấy. Không sao cả, hôm nay chỉ có một mình tôi. Tôi cho phép mình được như thế
trong những ngày này. Thật là thoải mái… Ha ha… Năm giờ chiều, tôi bừng thức dậy,
không hiểu sao trời lại mau tối nhỉ, nhưng vì chưa làm được gì hay ho, nên tôi
sẽ phải đi ra đường, lượn lờ. Thế là nhanh tay đeo cái ba lô nhỏ, đương nhiên,
máy ảnh luôn cặp kè bên cạnh. Nếu lần này đi không thu hoạch được gì chắc là tôi
phải lấy cái máy ảnh ra giả vờ làm người yêu của tôi luôn quá, bởi không có nó
tôi không thể sống nổi, nó là cùng đích của cuộc đời tôi. Những sự việc tôi đã
gặp, những thứ tôi không muốn quên, tôi ghi lại tất cả trong chiếc máy ảnh
Canon này. Giá mà có điều kiện hơn một chút, tôi sẽ tậu cái xịn hơn về, nhưng…
như thế này cũng đủ. Không nên được voi đòi hai bà Trưng mà. Như tính cách thường
ngày, tôi vừa lượn vừa cầm máy ảnh khua đi lung tung, cảnh nào bắt mắt thì chắc
chắn sẽ được lọt ngay vào tầm ngắm. Ối, cái bụng của tôi nó réo lên rồi, hình
như từ hôm qua đến giờ tôi chưa ăn gì cả. Thật là đỡ tốn tiền mà. Trời lạnh,
tôi lại thích ăn mì, tôi liền vào quán vỉa hè và kêu ngay một tô hủ tiếu. Tôi
nghĩ là mình không nên ăn mì lúc này… ha ha… Cái cảm giác khi cho từng cọng hủ
tiếu qua cổ họng lại không ngờ là một cảm giác sướng tê đi được, cứ như là chưa
bao giờ được ăn, tôi kêu liền lúc ba tô và tiêu thụ sạch sẽ, ngay cả đến giọt
cuối cùng. Nhìn tôi ăn ngon miệng, những người ở ngoài cũng vào tấp nập, cũng không
tự tin cho lắm khi công nhận rằng tôi ăn cái gì trông cũng thấy ngon. Thế là,
tôi được bác chủ quán ưu ái, chỉ tính tiền có hai tô mà thôi. Không ngờ chuyến
đi lần này tôi thật may mắn. Giá mà lúc nào tôi cũng may mắn như vậy nhỉ. Tốt
biết mấy, tôi sẽ làm thật nhiều chuyện đang trong dự định của mình.
“Cháu ơi! Cháu tên là gì thế?”
Mặc dù hơi thắc mắc tại sao bác chủ quán lại hỏi tên
mình, nhưng tôi rất lịch sự, đương nhiên là phải đáp lại.
“Dạ! Tiểu Song ạ!”
Bác chủ quán tươi cười và giải thích mọi sự thắc mắc
ở trong đầu của tôi:
“Tiểu Song, ngày mai nhớ ghé vào quán của bác nữa
nhé, có cháu, bác bán nhanh quá!”
Thì ra, tôi vui vẻ gật đầu và chào tạm biệt bác chủ
quán, cũng chẳng biết tôi có quay lại nữa không, nhưng cũng nên gật đầu cho
đúng phép chứ nhỉ. Tiếp tục sự lượn lờ của mình. Tôi đã nhanh chóng bắt được một
cảnh đê mê lòng người. Giữa một vùng trời đen tối, lấp ló ánh đèn vàng, gió thổi
thật nhẹ nhàng, cây cối nhẹ lao xao, phía dưới đôi tình nhân đang trao nhau một
nụ hôn nồng thắm. Không phải giấu chứ, những cảnh như thế này tôi thường đi săn,
trong album ảnh vỉa hè của tôi, có khá nhiều về thể loại ấy. Nhưng… lại chẳng
hiểu sao, tôi lại thấp thỏm và ngưỡng mộ đến thế. Nhìn ánh mắt họ trao nhau cứ
như thắm đượm cả thế gian, thế gian chỉ có riêng họ. Hì hì, tôi nghĩ thế, bởi
hai người họ đều nhắm mắt cả. Và rồi đôi bàn tay của người con trai ấy cứ nhẹ
nhàng lướt nhẹ xuống bờ vai hơi nhô chút xương của cô gái, rồi từ từ trở xuống
cổ, sau đó là chạm thật thật nhẹ xuống ngực của cô gái. Ôi! Sao anh ta có thể
làm thế nhỉ? Cái tên này thật sàm sỡ. Nhìn khuôn mặt cứ như là một con dê già
đang cưỡng hiếp con cừu non vậy. Máu không thể lưu thông đến não, tôi bừng bừng
tức giận, không thể kìm nén nổi, tôi rút đôi giày cao gót, ném thẳng vào mặt
anh ta. Và ba sáu kế, chuồn là thượng sách. Cô gái sẽ được cảnh báo, hắn sẽ tiếp
tục làm gì cô nếu không có đôi giày này cảnh báo. Tôi đã kịp lúc núp vào một
góc tối thật khuất với bên ngoài, tránh để cho đôi tình nhân kia lùa theo. Nói
là đôi tình nhân thôi, chứ cô gái đã chạy đi lúc nào không biết, chẳng hiểu tại
sao nữa. Chắc là đôi giày nhọn quá, ha ha… Tuy phải chạy trốn như thế này,
nhưng tôi lại rất không ân hận, tôi đã cứu được cuộc đời của một cô gái.