Một hư ảnh cao lớn xuất hiện phía sau lưng Khu Mê Nhân. Nó bao phủ Khu
Mê Nhân vào bên trong .Khu Mê Nhân giơ cự quyền rắn chắc nện xuống Kim
Quy, theo đó cự sắc hư ảnh cũng đưa tay theo.
Lúc này, Huyền Vũ Kính bỗng bắn ra một đóa quang hoa, Kim Quy thản nhiên quay đầu đem quang hoa nuốt vào.
Ngay sau đó, một chiếc mai rùa trong suốt bất chợt hiện ra bao phủ Kim Quy vào bên trong.
Mà lúc này, cự quyền mang theo khí thế ngợp trời cũng đã ập xuống !
Ầm !
Mai rùa do linh lực hóa thành lập tức vỡ tan, cả thân hình Kim Quy đập
mạnh xuống đất, vô số đá vụn phi thiên. Mặt đất lập tức bị phá lõm sâu
vào.
Mặt đất chấn động rung chuyển, Khu Mê Nhân không chút do dự giơ chân lên. Một bàn chân khổng lồ theo đó đạp mạnh xuống.
Hống !
Kim sắc Huyền Quy ngẩng đầu phát ra âm thanh trầm thấp, cả đầu cùng tứ
chi lập tức ẩn vào trong mai. Mai rùa nhanh chóng xoay tròn bắn thẳng
lên cự sắc quang thối.
Phanh !
Cự thối trong suốt không chống đỡ nổi lập tức vỡ tan. Mai rùa thế tới
không giảm va chạm mãnh liệt cùng bàn chân cứng rắn của Khu Mê Nhân.
Oong...!
Va chạm dữ dội tạo ra khí lãng càn quét bốn phía, âm thanh hư không rung động làm đau nhức màn nhĩ. Nơi này chỉ còn lại hào quang chói mắt, như
đã trở thành quang thế giới.
Răng rắc !
Khi hào quang tắt đi, chỉ thấy mai rùa xuất hiện vô số vết rạn, chúng
nhanh chóng lan tràn ra. Thân thể Kim Quy nháy mắt vỡ tan hóa thành vô
số điểm tinh quang.
Ngay khi kim sắc huyền quy bị tiêu diệt, Huyền Vũ Kính lập tức xuất hiện vết nứt, chằng chịt như màn nhện. Sau đó nó vỡ tan thành những mảnh vụn rơi lả tả xuống đất.
Khu Mê Nhân dũng mãnh tiến bước, căn bản không cho đối phương có cơ hội thở dốc. Hữu quyền không chút lưu tình hạ xuống.
" Không hổ danh là Khu Mê Linh !" Hoắc Dương nhẹ giọng cảm thán.
Chỉ thấy tay Hoắc Dương khẽ lật. Sau khi ánh sáng tán đi, một cây tiểu kỳ đỏ như máu nhỏ bằng nắm tay hiện ra.
Tiểu kỳ lơ lửng trong tay Hoắc Dương nhanh chóng hóa lớn, đến chừng một thước mới dừng lại. Phía trên có họa một chữ :" Loạn ".
Hoắc Dương nhếch miệng cười lạnh, không hề có chút lo lắng. Tay cầm cán
kỳ của hắn khẽ phất lên, lập tức bầu trời như tối sầm lại, một trận hắc
phong thổi qua, bảy đạo hắc ảnh quỷ dị bay ra từ trong huyết kỳ.
Khi hắc quang tán đi, trước mặt Hoắc Dương bỗng xuất hiện bảy con ma thú.
Thất thú có thân như tri chu. Nhưng đầu của chúng lại phân biệt thành
bảy loại thú vật khác nhau, không con nào giống con nào. Bất quá chúng
có một điểm chung là diện mạo rất hung tợn, tàn độc.
" Loạn Ma Thất Sát Kỳ !" Ở phía xa, Trương Nhất Tiếu nhìn thấy một màn này lập tức giật mình kinh hô.
Thất Ma Thú vừa ra chúng lập tức ngửa mặt lên trời gầm lên, trong vòng
ba trượng ma khí cuộn trào mãnh liệt, tà khí lẫm nhiên. Ngay sau đó,
chúng khẽ động thân hình.
Nháy mắt sau, chỉ thấy bảy con ma thú bao vây Khu Mê Nhân vào giữa.
Không hề có một chút trì hoãn, bảy đạo hắc ảnh hóa thành bảy sợi hắc ti như bảy đạo cầu vồng cùng công đến Khu Mê Nhân.
Khu Mê Nhân vốn không hề có cảm xúc. Đại quyền mang theo hư ảnh cao lớn oanh kích tới một sợi hắc ti trong đó.
" Ầm...răng rắc !"
Vụ đá bay tán loạn, Khu Mê Nhân chỉ sau một đòn đã bị hủy diệt. Hư ảnh
cao lớn gầm lên một tiếng ,sau đó nó dần mờ đi rồi biến mất.
Sức mạnh của Thất thú thật sự quá đáng sợ !
Trong lòng Trương Nhất Tiếu run lên, thậm chí trong đầu hắn đã xuất hiện ý nghĩ bỏ chạy.
Loạn Ma Thất Sát Kỳ là chí bảo tùy thân của tông chủ Huyễn Ma Tông. Tại sao Hoắc Dương lại có được nó?
Tình cảnh trước mắt không cho phép Trương Nhất Tiếu suy nghĩ quá nhiều.
Cho dù có muốn chạy cũng phải có đủ thực lực cầm chân của đối phương
trước đã.
Tay Trương Nhất Tiếu vỗ nhẹ vào túi trữ vật, một đạo kinh hồng bay vút
ra. Hào quang tản đi, một thanh kiếm lam sắc được vô số bông hoa tuyết
vờn quanh hiện ra.
Trương Nhất Tiếu tay kết ấn, lẩm bẩm chú quyết. Sau khi hắn khẽ điểm vào một đạo khẩu quyết, Mai Phong Tuyết Kiếm khẽ rung động, phát ra âm
thanh kiếm minh, hào quang vạn đạo.
Ngay sau đó, Mai Phong Tuyết Kiếm hóa thành một dải lụa hướng thất thú bay đi.
Trương Nhất Tiếu vẫn chưa dừng tay, lại một đạo hào quang bay ra từ
trong túi trữ vật. Một kiện Thanh ti tráo được bao phủ trong hào quang
lờ mờ nhanh chóng biến lớn vài chục trượng. Sau đó nó hướng bảy con ma
thú chụp xuống.
Phược Linh Tráo ra sau mà đến trước. Từ trong các mắt lưới bắn ra vô số bạch ti, chúng nhanh chóng quấn chặt lấy địch thủ.
Thất thú ra sức giãy giụa nhưng căn bản vô ích. Bản thể Phược Linh Tráo
còn chưa chụp xuống thất thú đã khó bề di động. Mắt thấy sắp bị tấm lưới màu xanh lam chụp gọn.
" Ồ, không đúng, uy lực của nó không giống như trong truyền thuyết !"
Mắt thấy một màn đang diễn ra, Trương Nhất Tiếu không khỏi nghi hoặc, uy lực của nó không đáng sợ như trong lời đồn.
" Không lẽ...nó chỉ là phỏng chế phẩm " Trương Nhất Tiếu đưa ra phán đoán.
" Kể ra ngươi cũng có chút nhãn lực. Không sai, tuy chỉ là phỏng chế
phẩm nhưng cũng dư sức đối phó ngươi " Hoắc Dương lạnh lùng nói.
Tuy Thất Ma Thú bị trói buộc nhưng Hoắc Dương lại không có vẻ lo lắng chút nào.
Hoắc Dương mục vô biểu tình truyền đại lượng pháp lực vào Loạn Ma Thất
Sát Kỳ. Ngay sau đó, bảy ngôi sao như chòm sao thất tinh được vẽ ở mặt
bên kia của Ma Kỳ bỗng phát sáng.
Mà cũng vào lúc này, dưới chân của thất thú đột nhiên xuất hiện một đám
ma vân. Ma vân do ma khí hóa thành bỗng phát ra âm thanh thê lương như
ác quỷ đang kêu khóc.
Ngay sau đó, trong hắc vân bỗng bay ra vô số lệ quỷ, chúng lấy số lượng
không thể tính toán nhanh chóng dùng hàm răng sắc bén của mình cắn xé
những bạch ti đang trói buộc bảy con ma thú.
Chỉ qua một nhịp thở, thất thú lập tức khôi phục tự do. Mà cũng vào lúc này, Phược Linh Tráo cũng đã phủ xuống.
" Gào...! "
Ma thú phẫn nộ đồng loạt gầm lên, tám chiếc chân của mỗi con ma thú đồng loạt hướng lên đánh ra liên hồi. Âm thanh "phanh phanh" cùng ánh sáng
lóa mắt không ngừng phát ra.
Qua không bao lâu, vô số luồng hắc quang san sát như một cây đại trụ
khiến Phược Linh Tráo run lên liên hồi, ánh sáng trên đó mau chóng ảm
đạm xuống, mắt thấy đã không thể chống đỡ nỗi.
Trương Nhất Tiếu không thể giữ được vẻ thong dong trước đó. Thân hình
của hắn hóa thành một vệt bóng mờ, thoáng chốc Trương Nhất Tiếu cầm
trong tay Mai Phong Tuyết đứng ngay trên Phược Linh Tráo.
Trương Nhất Tiếu chẳng nói chẳng rằng. Hắn kết ấn niệm thần chú, sau một tiếng quát khẽ, Phược Linh Tráo bỗng sáng bùng lên. Sau đó tấm lưới màu xanh lại tiếp tục hạ xuống.
Bảy con hắc thú không cam lòng bị vây nhốt. Sau một tiếng gầm chấn dạt
mây xanh, một đạo hào quang hắc sắc mau chóng bay ra từ trong miệng
chúng.
Hào quang vừa ra liền hóa thành một con tiểu quỷ mắt xanh mũi đỏ. Trường mâu trong tay chúng hóa thành một đạo tàn ảnh đâm ngược lên, mũi mâu
lóe lên u quang lạnh lẽo.
Ầm !!
Phược Linh Tráo trông rất kiên cố nhưng lại bị phá tan thành những mảnh
tàn võng. Thất thú không còn trở ngại lập tức phun ra bảy đạo hắc sắc
quang trụ về hướng Trương Nhất Tiếu.
Tà áo Trương Nhất Tiếu lay động theo gió. Tay hắn cầm Mai Phong Tuyết, tay còn lại kết ấn, miệng khẽ hô :" Binh !".
Lập tức, sáu thanh kiếm không hề khác chút nào so với Mai Phong Tuyết bắn ra từ bên trong nó.
Sáu thanh kiếm vừa ra, trong vòng hai trượng xung quanh Trương nhất Tiếu lập tức hóa thành một vùng hoa tuyết.
Hoa tuyết rơi lả tả như mưa rào cùng với sáu thanh kiếm vừa xuất hiện công đến sáu con ma thú.
Trương Nhất Tiếu vẻ mặt nghiêm nghị, tay áo khẽ phiêu động. Hắn hóa thành một luồng hào quang bắn thẳng đến con ma thú còn lại.
Thân hình Trương Nhất Tiếu được bao phủ trong một cỗ phong bạo. Mũi Mai Phong Tuyết Kiếm bắn ra vạn đạo cương khí xé gió mà đi.
Phía đối diện, ngay khi quang trụ vừa bị phá. Mũi chân bén nhọn của một
con ma thú có đầu ưng ngăn trở thế tới của Mai Phong Tuyết Kiếm.
" Keng! " Âm thanh trầm đục như kim loại va chạm với nhau vang lên !
Trương Nhất Tiếu khẽ xoay tay. Một dải lụa màu lam nhạt mang theo khí thế vạn quân trảm xuống.
Hai chiếc chân của ma thú đầu ưng được bao phủ bởi những huyết sắc phù
văn thần bí kẹp tới. Cùng lúc đó, từ trong miệng nó phun ra dày đặc hắc
ti đan xen lại với nhau muốn trói tay Trương Nhất Tiếu lại.
Trương Nhất Tiếu bỗng quát nhẹ. Mai Phong Tuyết đột nhiên phát ra vô số
quang thứ, từng tia từng sợi như gai nhọn nhanh chóng cắt nát hắc ti
thành hắc vụ.
Ngay sau đó, Mai Phong Tuyết Kiếm thế tới không giảm, mang theo khí thế sắc bén chém xuống.
" Xoạt ! " Một chiếc chân nhện bị cắt rời nhưng không có máu chảy ra.
Đoạn chân bị cắt đứt bỗng hóa thành hắc khí kỳ dị tiêu tán.
Khách !
Nơi chiếc chân nhện bị Mai Phong Tuyết Kiếm chém trúng nhanh chóng bị
bao phủ bởi một tầng bằng mỏng. Sau đó dùng mắt thường vẫn có thể thấy
được phạm vi bị đóng băng đang nhanh chóng lan tràn ra.
Nhưng vào lúc này. Những hoa văn thần bí quanh chân nhện bỗng phát sáng, huyết quang yêu dị lập tức phá tan tầng tầng băng mỏng. Băng phiến lập
tức hóa thành những tia bạch khí tiêu tán.
Trương Nhất Tiếu tay trái kết ấn, tay phải cầm Mai Phong Tuyết. Một thanh cự kiếm khổng lồ bỗng chốc hoành lập giữa không trung.
Ầm !
Cự kiếm dài hơn hai mươi trượng theo động tác chém xuống của Trương Nhất Tiếu mang theo khí thế khai sơn liệt địa cùng âm thanh phá không nặng
nề trảm xuống đầu hắc thú.
Ti...!
Ma thú phát ra âm thanh bén nhọn. Ngay sau đó từ trong miệng nó bay ra
một con tiểu quỷ cầm trong tay một thanh trường mâu loang lổ vết rỉ sét. Đôi mắt tà ác vô nhân tính cầm trường mâu đâm ngược lên.
Huyết sát chi khí lập lòe ở mũi thương tạo ra từng tầng sóng khí. Huyết
quang cùng cự lực của quang kiếm đối chọi mãnh liệt. Cả hai còn chưa va
chạm mà không trung đã vang lên những tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Đồng thời, tám chiếc chân của thủ ưng thú bỗng nhiên dài ra. Chúng như
tám cây trường thứ mang theo ma khí ngập trời muốn phá tan cự kiếm.
Ầm !!!
Sóng khí mang theo ánh sáng lóa mắt lan tràn ra như cơn lũ vỡ đê. Cơn
lốc linh lực khiến không trung chấn động, âm thanh "ong ong" cùng mặt
đất kịch liệt rung chuyển.
Những hố sâu liên tiếp xuất hiện, dường như nơi này đã phải gánh chịu
một cơn mưa thiên thạch. Trong phạm vi hơn năm dặm hầu như tuyệt diệt
sinh cơ.
Sau khi hào quang lóa mắt tán đi lộ ra thân ảnh thảm hại của thủ ưng
thú. Trong khi đó Trương Nhất Tiếu vẫn không hề có một chút tổn hại nào, nhưng gương mặt hắn đã có chút tái nhợt.
Tám chiếc chân của ma thú giờ phút này chỉ còn lại hai chiếc còn nguyên
vẹn, cả cái đầu đen kịt cũng đã bị chém mất một nửa. Huyết mục đỏ lòm
nhìn chằm chằm Trương Nhất Tiếu, nó rít gào không ngừng như muốn lao lên đòi món nợ máu.
Mà lúc này Hoắc Dương vẻ mặt nghiêm túc. Mắt thấy tất cả mọi việc, hắn không thể không thay đổi đấu pháp.
Chỉ thấy thất tinh trên lá cờ như vật sống bỗng nhiên di động. Một luồng dao động kì dị lan tràn ra, thất tinh bỗng hợp nhất lại với nhau hóa
thành một vầng nguyệt nha nhi.
Trăng khuyết vừa thành hình bỗng bắn ra một làn ánh sáng trắng bạc chiếu vào Thất thú. Ngay sau đó trên lưng mỗi ma thú cùng hiện ra một vầng
trăng khuyết lấp lánh ánh sáng ngân sắc mĩ lệ.
Tiếp đó, bảy vầng trăng khuyết trên lưng thất thú bỗng bắn lên không
trung một luồng hào quang, ánh sáng lờ mờ như một dải lụa lập tức nhấn
chìm toàn bộ không trung. Trong không gian huyền ảo này đột nhiên xuất
hiện bảy ngôi sao, chúng được xắp xếp theo một thứ tự huyền bí nào đó.
Thất tinh không một tiếng động bỗng xích lại gần nhau, chớp mắt chúng đã hợp lại làm một, nơi đây chỉ còn lại một vầng trăng tròn như một cái
mâm bạc lấp lánh tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
Khi viên nguyệt vừa hiện, vốn dĩ sáu con ma thú đang giằng co cùng sáu
thanh kiếm đột nhiên tách ra, chúng hợp nhất cùng con ma thú đã bị trọng thương. Lập tức âm thanh " lách cách " như tiếng xương cốt không ngừng
vang lên ,thoạt nghe có chút rợn người.
Không bao lâu, một con ma thú tám đầu có hình dáng như một con tằm đứng bất động ở nơi đó.
Toàn thân nó lấp lánh ánh sáng ngân sắc,vô số những điểm quang huy vờn
quanh nó như chúng tinh ủng nguyệt, thoạt nhìn trông rất thần thánh.
Cái đầu chính giữa của nó không khác những con tằm bình thương bao
nhiêu, nhưng kì dị chính là hai bên thân nó lúc này lại mọc ra sáu cái
đầu như sáu cục bứu. Cùng với đó là một cái đầu thứ bảy khác lại mọc ra ở ngay cuối đuôi.
Những con mắt của chúng lúc này đang nhắm nghiền. Bảy cái đầu kì dị kia
lại rất giống với đầu của những con ma thú trước đó, bất quá lúc này
chúng đều mang màu đỏ, như máu !
Cả tám cái đầu đột nhiên mở bừng mắt !
Một luồng sát khí kinh thiên lập tức phóng thẳng lên trời cao, hơn chục
đạo ô quang như thực chất từ trong mắt chúng bắn thẳng mà ra.
Tám cặp mắt đen ngòm như mười sáu cái hố đen không ngừng xoáy vào Nguyên Thần của hắn khiến Trương Nhất Tiếu không kìm được rùng mình. Bất giác
hắn phải lùi về sau nửa bước.
Trương Nhất Tiếu đã có ý thối lui. Nhưng theo tình huống trước mắt ,lúc
hắn quay lưng rời đi cũng chính là lúc hắn phải đón đỡ một kích kinh
thiên của Hoắc Dương.
Dựa vào mức độ chấn động linh lực trên thân ma thú trước mắt phát ra.
Trương Nhất Tiếu có thể dự đoán được kết quả của một đòn đó như thế nào.
Ầm !!
Đúng lúc này, một tiếng nổ long trời lở đất vang lên !
Mặt đất kịch liệt run rẩy, từng giọt máu đỏ thẩm liên tiếp nhỏ xuống
những khe nứt trên đất. Thân hình của Xích Long giờ khắc này trông rất
chật vật.
Lân phiến trên thân nó đã bị tróc ra từng mảng lớn, máu thịt bầy nhầy xen lẫn những khúc xương vỡ vụn rơi vãi khắp nơi.
Nhưng đối thủ của nó là Vạn Trọng Thiên Luân Sơn cũng không hề thoải
mái. Vô số kẽ nứt chằng chịt như màn nhện, những viên đá lớn từ trên
thân nó vỡ ra văng tán loạn ở bốn phía. Thoạt nhìn nó giống như một khối tàn thạch bị năm tháng tàn phá, trông không ra hình thù gì.
Rống !
Xích Long gầm lên phẫn nộ. Trong miệng nó bỗng phát ra những âm thanh "xẹt xẹt".
Một quả lôi cầu do vô số lôi ti đan dệt với nhau bay ra từ trong miệng
cự long. Thoáng chốc, lôi cầu đã to gấp ba lần cái đầu khổng lồ của nó.
Như Nhân loại. Xích Long cầm lấy lôi cầu khổng lồ đập về phía cự sơn.
Vạn Trọng Thiên Luân Sơn bị tàn phá bỗng phát ra vô tận hào quang, ánh
sáng mộng ảo như một lớp sa y phủ lên thân nó, khiến cự sơn mang theo
một loại " mĩ " kì dị.
Ngay sau đó, trong không trung xung quanh Vạn Trọng Thiên Luân Sơn đột
nhiên dấy lên từng luồng dao động. Lập tức bốn tòa " Vạn Trọng Thiên
Luân Sơn " khác bỗng xuất hiện giữa không trung.
Cả năm tòa Vạn Trọng Thiên Luân Sơn cấp tốc xoay chuyển, chúng mang theo áp lực như muốn ép sụp cả thiên địa đồng loạt đập xuống lôi cầu.
Ầm !
Trương Nhất Tiếu cùng Hoắc Dương thân thể cùng lúc chấn động mạnh. Một vệt máu đồng thời chảy ra từ khóe miệng của hai người.
Bản mệnh pháp bảo sở dĩ có thêm hai chữ " bản mệnh " ở phía trước chính do sự khác biệt của nó so với các loại pháp bảo khác.
Thông thường tu sĩ khi tu luyện đến Kim Đan Kỳ sẽ chọn một kiện pháp bảo mạnh mẽ nào đó tiến hành tế luyện. Thông qua bí pháp huyết tế đặc thù
loại pháp bảo này sẽ như tay với chân cùng chủ nhân của nó. Khi đó giữa
hai bên sẽ hình thành một loại quan hệ mật thiết gắn chặt hai bên lại
với nhau gần như một thể thống nhất.
Cũng chính vì sự khác biệt này, " Bản mệnh pháp bảo " có thể thông qua
chân nguyên của chủ nhân không ngừng tẩm bổ mà gia tăng uy lực cùng linh tính. Mà không phải như các loại pháp bảo thông thường, khi luyện chế
ra thì cho dù qua cả ngàn năm thì đặc tính cùng phẩm chất đều sẽ không
thay đổi.
" Bản mệnh pháp bảo " nếu như được ôn dưỡng đúng cách cùng một quãng
thời gian nhất định thậm chí có thể thăng cấp trở thành " Tiên Bảo "
trong truyền thuyết. Bất quá cả trăm vạn năm qua vẫn chưa nghe nói có
người nào tôi luyện thành công. Mặc dù vậy, điều này cũng nói lên được
phần nào sự khác biệt giữa pháp bảo thông thường cùng " Bản mệnh pháp
bảo ".
Ngoài ra, " Bản mệnh pháp bảo " còn có thể dựa vào công pháp tu luyện
của chính bản thân tu sĩ mà dựa theo đó luyện chế ra. Điều này sẽ giúp
pháp bảo có thể phát huy ra hoàn toàn uy lực trong khi giao chiến, đồng
thời vì có mối quan hệ tương liên này mà chiến lực của tu sĩ đó sẽ gia
tăng không ít.
Cũng chính vì loại quan hệ nhân quả này. Khi " Bản mệnh pháp bảo " bị
tổn hại sẽ kéo theo chủ nhân của nó đồng thời bị ảnh hưởng theo.
Theo ghi chép của tu tiên giới, trong tường hợp xấu nhất thì bản thân tu sĩ đó sẽ phải bị giảm tu vi. Nhưng trong vô số năm qua, trong dòng sông lịch sử dài đằng đẳng của tu tiên giới, tồi tệ nhất cũng chỉ có giảm
một tiểu cảnh giới mà thôi.
Tuy chỉ là một tiểu cảnh giới, nhưng tu luyện càng lên cao thì càng gian nan. Trong " Tu Tiên Sử Ký " có ghi chép, có hơn 50% tu tiên giả vì hao tận thọ nguyên mà tạo hóa, có đến 40% tu tiên giả vì các loại nguyên
nhân khác nhau mà vẫn lạc. Mà cũng chỉ có gần 10% tu sĩ có cơ duyên bước lên bậc thang thượng tầng của tu tiên giới.
Sự thật này đã phản ánh phần nào hiện thực tàn khốc của tu tiên giới.
Cùng với đó nó đã chỉ ra việc tu luyện không hề đơn giản chỉ là tu
luyện. Mà trong quá trình này còn xảy ra rất nhiều biến số.
Bất kỳ người tu đạo nào khi bước lên tu tiên lộ đều nhận thức được một
điều. Hành động của họ là đang đi ngược với " Thiên Luân ". Cũng chính
như cá chép vượt vũ môn hóa rồng vậy, tràn đầy chông gai cùng thử thách.
Bởi thế, một sự thật không thể phủ nhận và cũng không thể tránh khỏi
chính là. Càng tu luyện về sau thì tiến giai sẽ càng khó khăn, cảnh giới sau sẽ gian nan hơn cảnh giới trước gấp ba, gấp bốn, thậm chí là gấp
mười lần !
Một hiện trạng thực tế đang diễn ra, đã diễn ra ,và có thể sẽ tiếp tục
tái diễn trong tương lai chính là. Tu sĩ có thể vì một viên linh đan gia tăng chút tu vi mà bất cận nhân tình !
Cái gì là tình huynh đệ ?
Cái gì là tình phụ tử ?
Còn cái gì là tri kỉ tương giao ?
Khi đối diện với " Trường Sinh ", tất cả đều hóa phù du !
Càng lên cao pháp lực của tu sĩ càng kinh khủng. Nhưng cũng chính vì lẽ
đó, vị mật ngọt đã được họ nếm qua đã thấm vào tận xương tủy, trong máu, trong từng tấc da thớ thịt khiến hành động của đại đa số tu sĩ trong
lúc bất tri bất giác đã trở nên cực kì ích kỉ !
Một tiểu cảnh giới ?
Thoạt nghe rất nhỏ. Nhưng cũng chính cái "tiểu" này mà tu sĩ đã phải dùng vô vàn máu tươi cùng vô tận hài cốt để đánh đổi lấy.
Cũng chính cái "tiểu" này mà nó đã chặt đứt tu tiên chi lộ của không biết bao nhiêu tu tiên giả.
Có thể là 10 năm, có thể là vạn năm, cũng có thể là một đời, thậm chí có thể là vô số kiếp !
Do đó, cho dù có bị sụt giảm một tiểu cảnh giới thôi cũng chẳng khác nào lấy đi của họ nửa cái mạng !