Khi nam tử rời đi không lâu ,lại một giọng nói khác được phát ra từ trong tòa hắc sơn
,âm thanh như của một ma linh ,lúc cao lúc thấp ,khiến người nghe có cảm giác cả linh hồn của mình cũng phập phồng theo đó.
" Không phải ngươi đã phái ra ngoài một sợi phân hồn rồi sao ,sao không
đoạt lấy thân xác của hắn ,nhờ đó khi làm việc cũng thuận tiện hơn một
chút ".
" Ngươi cảm thấy biến con mồi thành khôi lỗi như một món đồ chơi ,cùng
khống chế con mồi trong lòng bàn tay ,nhưng vẫn để nó có tự do cảm xúc
,thứ nào sẽ thú vị hơn ?".
Giọng nói thần bí khi thốt ra những lời này rốt cuộc cũng có một tia gợn sóng ,có vẻ như chỉ có làm như vậy cuộc sống của hắn mới có ý nghĩa.
" Sở thích của ngươi vẫn nhàm chán như năm nào ".Giọng nói thần bí thứ
hai vẫn cứ phiêu hốt bất định ,nhưng lại ẩn chứa một vẻ lười nhát đặc
dị.
" Là ngươi không hiểu ta ".
" Là ta thấy ngươi phí lời với con kiến hôi kia mà thôi ".
" Ngươi không cảm thấy làm như vậy rất có tư vị hay sao ? Đưa con mồi
vào tử cục lại còn nhận được sự cảm kích của họ ,rất thú vị đấy chứ !".
" Nếu không phải chúng ta bị phong ấn ở nơi này không thể ra ngoài được
,ta đã cho tên đó hình thần câu diệt từ lâu ,ta thấy hắn cũng không toàn tâm toàn ý ,trong lòng còn có tâm niệm phản trắc ".
Giọng nói thần bí thứ nhất đáp lại một cách dửng dưng :" Quan trọng sao ? Chỉ cần qua vài năm nữa chúng ta đã có thể thoát khỏi cái nơi chết tiệt tiệt này ,đến lúc đó thuận tiện đưa hắn tiến nhập luân hồi là được ".
Giọng nói thần bí còn lại không nói gì nữa ,nơi này lại khôi phục yên
tĩnh ,chỉ có từng đợt hắc khí khiến con người cảm thấy lạnh lẽo của nơi
này vẫn phiêu đãng trong không trung.
Không biết qua bao lâu ,giọng nói lúc gần lúc xa tựa như âm thanh của
một vùng thời không khác vọng lại lại vang lên ,nhưng lúc này nó lại
mang theo sự lạnh lùng cùng một ít châm biếm :" Nếu để tên Thái Thanh
Chân Nhân đó biết được chúng ta không chỉ không chết mà còn chiếm được
đại cơ duyên ,không biết hắn sẽ có cảm nghĩ như thế nào ,trong lúc hắn
đang luyện công mà nghe được tin này ,có khi nào tẩu hỏa nhập ma ,thân
tử đạo tiêu hay không ".
" Khặc khặc ,có thể lắm !".
Giọng nói thần bí cười to một cách quái dị ,sau đó lại nghe tiếng hàm
răng của hắn nghiến vào nhau :" Nếu không phải trong tay hắn có Thái
Thanh Thần Lôi ,chúng ta cũng không lâm vào cảnh như thế này ".
Giọng nói còn lại mang theo vẻ lười nhác :" Dù sao chúng ta còn phải cảm ơn hắn ,nếu không phải do hắn dùng Trấn Hồn Phong Linh Thạch phong ấn
chúng ta ở nơi này ,thì cũng không thể nào có đại cơ duyên như hiện giờ
để chúng ta hưởng dụng được ".
" Hắc hắc ,không sai ,trải qua gần trăm vạn năm Trấn Hồn Phong Linh
Thạch đã tự sinh " Hồn Linh " ,chúng ta cũng phải mất không ít công sức
mới thôn phệ được nó ,chỉ cần thoát ra được nơi này ,chúng ta có ít nhất hai thành khả năng thành công phi thăng Thiên Ma Giới ,đến lúc đó chúng ta lại có thể dẫn quân công phạt Hóa Linh Giới ".
Giọng nói thần bí kia bỗng nhiên phát ra tiếng thở dài ,sau đó lại nghe
hắn nói một cách uể oải :" Nhớ năm xưa tam đại Ma Giới chúng ta liên thủ công chiếm Hóa Linh Giới có bao nhiêu phong quang ,có bao nhiêu tráng
lệ ? Nhưng cuối cùng lại thất bại ở phút cuối ,để rồi kẻ thì bị giết ,kẻ thì bị phong ấn ,có kẻ lại phải trốn sang giới diện khác để tránh khỏi
sát kiếp ,càng nghĩ ta càng cảm thấy chán nản ".
Giọng nói thần bí trầm trầm mang theo vẻ tức giận nói lớn :" Ngươi tỉnh
táo lại cho ta ! Nếu không phải đang trong lúc mấu chốt lũ khốn khiếp
Chân Ma Giới đột nhiên bỏ chạy ,chúng ta có thể bị tên Thái Thanh đó
trấn áp được hay sao ? Nếu không phải ở thời khắc quyết định lũ Tinh
Dương Giới đâm một nhát hèn mọn sau lưng chúng ta thì chúng ta có thể có ngày hôm nay hay sao ? Nguyên nhân thất bại không phải ở chúng ta ,là
do chúng ta có đồng minh khiếp nhược đảm chiến ,là do đối phương giở trò âm hiểm sau lưng ,nếu bằng vào thực lực chân chính quyết một trận sống
còn thì kết quả đã khác !".
...
***
Từ xa nhìn lại ,một màn đêm vô tận bao phủ cả đất trời ,không có một tia ánh sáng ,không hề có động vật ,không hề có một loài hoa mỹ lệ nào tồn
tại ,thứ nơi này có được chỉ là sự im lặng đến đáng sợ ,sự cô quạnh ,u
tĩnh của nơi này khiến kẻ mới lạc bước vào không kìm được phải sinh lòng sợ hãi.
Bất quá sự đơn điệu này lại bị phá vỡ bởi những đóa quang hoa cùng những âm thanh nặng nề tựa sấm rền do cuộc giao chiến tạo ra .
Ầm !!
Thân hình đại hắn nặng nề va vào một gốc cây to lớn ,sau đó lại trượt
xuống đất ,trong ánh mắt của hắn lúc này tràn ngập vẻ sợ hãi .
" Là Quỷ Hồn Châu ! ".
" Không sai , xem ra ngươi cũng có chút kiến thức "
Vị nam tử được gọi là sư huynh tỏ vẻ đắc ý lên tiếng đáp lại ,hắn đứng
cách đại hán không xa ,thân hình cao lớn uy vũ của hắn đứng nơi đó khiến đại hán có cảm giác cao thâm khó dò.
Đại hán không kìm được hỏi :" Ngươi có quan hệ thế nào với Vạn Quỷ Tông ?".
Nam tử nhún vai ,đáp lại một cách nhẹ nhàng :" Chẳng có quan hệ gì cả ,ngươi đi chết được rồi !".
Nam tử cầm trong tay một viên châu hắc sắc ,chỉ lớn cỡ bàn tay hắn ,bên
trong thỉnh thoảng còn bay ra một ác quỷ mặt xanh ,mắt đỏ không ngừng
hướng xung quanh phát ra những tiếng rít gào trầm thấp ,cả viên châu tối đen như mực ,không hề có một tia linh khí nào tán phát ra ngoài.
Chỉ thấy nơi nam tử đi qua ,một tâng hắc khí âm u ,quỷ bí đọng lại giữa không trung ,qua thời gian rất lâu cũng không tiêu tán.
Nam tử vừa cười lạnh lùng vừa chậm rãi tiếp cận đại hán ,trong mắt của hắn lúc này chỉ tồn tại sự tàn nhẫn cùng quyết tuyệt.
" Gào !!! "
Vào lúc này,một âm thanh khiến người nghe cảm thấy sởn cả tóc gáy đột ngột vang lên.
Nam tử đang bước đi liền biến sắc ,vẻ mặt kinh nghi bất định nhìn về phía phát ra âm thanh .
" Là tiếng gì vậy ?".
Nam Mộng cách đó không xa cũng nghe được âm thanh đáng sợ như của dã thú khát máu này , sau đó hắn chợt nhớ tới điều gì.
" Thiên Nhai ,mau nhìn xem nó là thứ gì ".
Thiên Nhai nhanh chóng đáp lại :" Vâng ,chủ nhân ".
Khi nam tử định thần lại ,chợt nhớ đến đại hán ,thì đại hán cùng nam tử
mắt híp đã tụ họp lại với nhau ,vị sư muội kia lúc này cũng đã tới gần
hắn ,nàng hỏi :" Là thứ gì vậy ?".
Vị Sư huynh này lắc đầu :" Ta không rõ ".
Nam tử mắt híp trong lòng cũng bồn chồn ,không hiểu sao khi nghe được âm thanh này cả người của hắn có cảm giác như thoát lực ,cho dù hắn muốn
tiếp tục giao đấu với nữ tử cũng không thể ,cho nên hắn không thể không
dừng lại.
Nam tử mắt híp nhanh chóng lại gần đại hán ,vẻ mặt quan tâm hỏi :" Mặt của Tam ca...".
Đại hán nhẹ lắc đầu :" Không việc gì ,cũng không quá nghiêm trọng ,chỉ
là một chút da thịt mà thôi ,chỉ cần ta tiến giai Linh Nguyên Kỳ là có
thể dùng chân nguyên chậm rãi ôn dưỡng ,rồi cũng sẽ hồi phục lại như cũ
".
Nam tử nghe vậy thì yên tâm ,lúc này hắn mới nói ra nghi hoặc trong lòng mình :" Rốt cuộc là thứ gì vậy, sao ta cứ cảm thấy hoảng hốt không yên
,thập phần bất an ".
Đại hán nhíu mày không nói gì cả ,hắn chỉ nhẹ lắc đầu coi như đáp lại
,vẻ mặt của hắn cũng đầy nghi hoặc nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Gào !!!
Âm thanh ghê rợn lúc nãy lại vang lên một lần nữa ,tựa như tiếng lôi
minh giữa trời đêm ,âm thanh vang vang như tiếng hét lớn vang vọng trong thung lũng ,ẩn chứa một tia vị đạo quỷ dị nói không rõ .
Ngay sau đó chỉ thấy một cột sáng huyết sắc bắn thẳng lên trời cao
,chiếu sáng cả mấy chục dặm xung quanh ,khắp nơi đều bị nhuộm phải một
màu xích hồng ,trông thập phần yêu dị.
Tiếp đó một ma ảnh đột ngột xuất hiện giữa hư không ,thân hình cao lớn
gần trăm trượng của hắn tựa như một tòa Thái Sơn hùng vĩ đứng sừng sững
nơi đó ,khi nhìn vào đôi mắt huyết hồng của ma ảnh này ,đại hán không tự chủ được mà hai chân không ngừng run rẩy ,tựa như thứ hắn nhìn thấy là
một vị Ma Vương bễ nghễ trên trời dưới đất ,tỏa ra trận trận ma uy
,khiến vạn linh đều phải khuất phục.
Một loại khí tức vô danh chậm rãi lan tràn ra ,thâm nhập vào từng thớ
huyết nhục của mỗi người ở đây ,khiến tất cả đều có cảm giác nặng nề
cùng khó chịu không rõ.
Nữ tử có nốt ruồi son ngập ngừng lên tiếng ,giọng nói có chút run rẩy :" Nó...nó là thứ gì ?".
Không ai trả lời nàng ta ,bởi tất cả đang bị ma ảnh kia hấp dẫn ánh mắt
,tựa như ngay cả linh hồn của mọi người cũng đã bị cuốn vào ,nên không
ai còn đủ tỉnh táo để đáp lại nàng.
Gào !!!
Ma ảnh đột nhiên ngửa mặt lên trời gào thét ,âm thanh cuồng dã tràn ngập sự phẫn nộ ,điên cuồng ,nhưng ẩn ẩn lại mang theo một tia bi thương
nhàn nhạt.
Gào...gào...gào!!!
Ngay sau đó ,liên tiếp những âm thanh kỳ dị khác nối tiếp nhau phát ra
,trên bầu trời xung quanh ma ảnh bỗng nhiên hiện ra bốn hắc ảnh khác
,bốn hắc ảnh này phân biệt đứng ở bốn hướng Đông Tây Nam Bắc xung quanh
ma ảnh cao lớn ,chúng có hình dáng tương tự như Long , Hổ , Quy ,Phượng
,bất quá hình thái của chúng có vài phần khác biệt ,cả bốn ma ảnh vừa
xuất hiện này đều thuần một màu hắc sắc ,trong đôi mắt của chúng lại bốc lên hai ngọn hắc diễm ,thứ chúng có được không phải là khí tức thần
thánh mà là sự cuồng bạo cùng tà ác.
Chỉ vài cái ô hấp sau ,phía trước ngực ma ảnh cao lớn đột nhiên bay ra
một loại văn tự huyết sắc ,sau đó nó dần dần biến lớn lên ,đến khi văn
tự huyết sắc to bằng nửa thân người ma ảnh thì lập tức bay lên trên đầu
nó ,phiêu phù giữa không trung .
Tiếp đó chỉ thấy cả bốn ma ảnh xung quanh cùng cự ma đồng loạt bay nhập
vào văn tự huyết sắc ,chỉ nháy mắt sau đã không thấy bóng dáng ,khoảng
không lại khôi phục yên tĩnh ,nơi đó chỉ còn lại một văn tự đỏ thẫm
không ngừng nhỏ xuống từng giọt tinh huyết .
" Tế ? ".
Nam Mộng nghi hoặc nhìn chằm chằm vào huyết sắc văn tự lơ lửng giữa
không trung ,chỉ nghe hắn lẩm bẩm :" Là chữ Tế ,đây có nghĩa là gì ?".
Lúc này lại nghe Thiên Nhai lên tiếng :" Chủ nhân ,nơi những hư ảnh này xuất hiện cách chúng ta ít nhất cũng phải trăm dặm ".
Nam Mộng hỏi :" Ngươi có biết những thứ vừa xảy ra có nghĩa là gì không ?".
Thiên Nhai nói :" Ta cũng không rõ ".
Đúng lúc này ,nơi huyệt thái dương của Nam Mộng đột nhiên xuất hiện một
tia hắc khí ,ngay sau đó nó lập tức biến mất ,cả Nam Mộng cùng Thiên
Nhai đều không phát giác được dị thường.
Vốn dĩ trong lòng Nam Mộng luôn có cảm giác lo lắng không yên ,đột nhiên trở nên bình lặng tới mức lạ kì ,tựa như những thứ trước mắt không hề
liên quan đến hắn ,giống như hắn chỉ vừa mới xem qua một vở kịch có chút kịch tính mà thôi .
Lại nghe Nam Mộng nói một cách thờ ơ ,thản nhiên đến khó hiểu :" Không
cần để ý quá làm gì ,chúng ta chỉ cần cách xa nơi đó ra là được ,ta cũng không tin nơi có tồn tại con đường đi lên mặt đất lại ở ngay vị trí đó
,chúng ta đi hướng khác tìm kiếm xem sao ".
Thiên Nhai nghi hoặc hỏi lại :" Không phải chủ nhân dự tính tìm một vị
tu sĩ nào đó thăm dò cho rõ ràng tình hình nơi đây ,sau đó mới cẩn thận
tìm đường sao ? Sao chủ nhân lại đổi ý ?".
Nam Mộng nhìn vào bốn người cách đó không xa một lúc ,sau đó mới nghe
hắn lên tiếng :" Đây chỉ là dự tính ban đầu ,hiện tại xem ra biện pháp
này không ổn ,chỉ sợ chúng ta còn chưa kịp hỏi ra điều gì thì đã mất
mạng ".
Thiên Nhai cũng không có suy nghĩ cùng tính toán quá nhiều ,nghe Nam Mộng nói cũng có lý nên nó cũng không nói gì nữa.
" Tế ? Có nghĩa là gì ? Không lẽ là một vị tu sĩ nào đó trong lúc nguy cấp phát động một kiện ma bảo nào đó chứ ?".
Nam tử mắt híp nói với vẻ không chắc chắn ,đồng thời hắn cũng nhìn đại
hán ,hi vọng đại hán có thể giải khai nghi hoặc trong lòng.
Dường như đại hán hiểu được nam tử mắt chuột muốn nói gì ,hắn cũng không quay đầu lại ,chỉ nhẹ giọng nói :" Ma vật ".
Đột nhiên trong mắt đại hán mãnh xạ ra hai đạo tinh quang ,hắn quay đầu
nhìn về một hướng nào đó quát lớn ,mặc dù nơi đó chỉ toàn bóng tối :" Là ai ,ra đi !".
Đôi sư huynh muội đứng cách đó không xa nghe thấy động tĩnh cũng quay
đầu lại ,cả bốn cặp mắt cùng nhìn về hướng Nam Mộng đang ẩn nấp cách đó
gần hai mươi trượng .
Nam Mộng âm thầm thở dài ,khi nãy đôi bên phải tập trung tâm lực cho
giao chiến nên nhất thời còn chưa phát hiện ra hắn , nhưng đến lúc này
thì mọi chuyện đã khác ,cho dù hắn có thể tránh thoát khỏi cảm ứng của
bốn người kia ,nhưng cô bé sau lưng hắn chỉ là một người bình thường
,khó có thể qua khỏi linh giác nhạy bén gấp mấy lần " phàm nhân " nhờ tu luyện mà có được của những người này.
Nam Mộng thấy đã không thể tránh liền hiện thân ra ,vẻ mặt của hắn bình
tĩnh ,hắn lần lượt hướng bốn người chắp tay cười nói :" Chào các vị đạo
hữu ,tại hạ chỉ là vô tình đi ngang qua đây ,không hề có ý xen vào
chuyện của các vị ".
Đại hán không vội đáp lời mà cẩn thận quan sát Nam Mộng một lượt ,sau đó ánh mắt của hắn dời sang cô bé đi bên cạnh , một lúc sau mới thấy hắn
chắp tay cười nói :" Không biết cao danh của đạo hữu là gì ,cùng hai
người này có quan hệ thế nào ?".
Nam Mộng nghe nói vậy thì quay đầu nhìn đôi huynh muội này một lần , hắn mỉm cười gật đầu coi như chào hỏi ,sau đó lại quay sang đại hán cười
nói :" Tại hạ chỉ là bị lạc ,tình cờ đi qua đây ,cùng hai vị này thật sự không có quan hệ gì ,tại hạ thật tâm muốn thỉnh giáo đạo hữu một ít vẫn đề ,không biết có được hay không ?".
Đại hán nghe vậy cũng nửa tin nửa ngờ ,bất quá ngoài mặt lại cười một
cách sảng khoái ,có vẻ cực kỳ hào sảng ,tựa như một vị nam tử chất phác ở nơi thôn dã :" Ha ha ,ta tưởng chuyện gì ,đạo hữu không có quan hệ gì
cùng hai người này là tốt nhất ,đạo hữu có nghi vấn gì xin cứ hỏi ".
Nam tử mắt híp truyền âm cho đại hán :" Tam ca cần gì phải khách khí như vậy ,hắn chỉ là một tên tiểu tử tầng bảy mà thôi ,lấy thực lực của hai
chúng ta nói không chừng khi giết hắn còn có thể kiếm được một khoản nhỏ ".
Đại hán mau chóng truyền âm lại ,dù thế mặt ngoài của hắn vẫn không hề
có bất cứ thay đổi nào ,nụ cười nhàn nhạt đọng lại bên khóe miệng chờ
Nam Mộng trả lời :" Nếu lời của hắn là thật ,chúng ta cũng không cần
phải tự đi tìm phiền phức ,hiện tại chỉ đôi huynh muội kia đã khiến
chúng ta đâu đầu ,nên tránh gây sự thì tốt hơn ,nói không chừng chỉ một
chút khách khí ngày hôm nay lại giúp chúng ta có thêm một con cờ để lợi
dụng trong tương lại cũng nói không chừng".
Nam tử mắt híp nghe nói thế cũng không ý kiến gì nữa ,hắn quay đầu nhìn hai sư huynh muội phía xa ,đề phòng bọn họ có dị động.
Nam Mộng ngửi được mùi vị cảnh cáo trong lời nói của đối phương ,giữa
tình thế vi diệu này cùng với sự xuất hiện của hắn là một con số có tính biến động lớn ,hắn hiểu lo lắng trong lòng đại hán ,hắn cười nói :" Tại hạ Nam Mộng ,vô tình bị lạc vào đây ,không biết đạo hữu có phát hiện
hay phương pháp nào đó hay không ,nếu như có tin tức ,tại hạ vô cùng cảm kích ".
Vừa nói một sợi thần thức mỏng manh chìm vào trong túi trữ vật ,bất cứ
lúc nào Nam Mộng cũng có thể phóng xuất pháp khí bảo vệ bản thân cùng cô bé bên cạnh .
Đại hán mỉm cười nhàn nhạt ,chậm rãi nói :" Chúng ta đều có cùng hoàn
cảnh ,hiện tại tại hạ còn chưa có phát hiện nào ,nếu như đạo hữu không
ngại có thể cùng đồng hành với chúng ta ,dù sao người nhiều tin tức cũng linh thông hơn ".
Nam Mộng khéo léo từ chối :" Đa tạ hảo ý của đạo hữu ,tại hạ còn phải đi tìm đồng bạn bị thất lạc ,không dám làm phiền các vị ".
Sau đó Nam Mộng quay sang đôi huynh muội ,ngập ngừng nói :" Không biết hai vị...".
Vị sư huynh cũng là kẻ khôn khéo lại nhanh trí ,không vì đối phương có
tu vi thấp hơn mình mà tỏ vẻ khinh thường ,hắn đoán được lời nói chưa
hết của đối phương ,vì vậy nhanh chóng đáp lời , hắn chắp tay coi như
đáp lễ Nam Mộng ,mỉm cười nói :" Hai chúng ta cũng không khác gì đạo hữu ,cũng đang tìm kiếm đường ra ,bất quá có một số nguy hiểm rình rập xung quanh ,đạo hữu cần phải cần thận ".
Vừa nói nam tử vừa liếc nhìn hai người đại hán ,tuy hắn không nói rõ nhưng Nam Mộng cũng đoán được vài phần ngụ ý trong đó.
" Đa tạ ,tại hạ còn phải nhanh chóng lên đường ,hẹn ngày tái ngộ ".
Nam Mộng chắp tay chào bốn người ,sau đó hắn xoay người rời đi ,hắn làm vậy cũng để cho đôi bên yên tâm hơn mà thôi.
Bốn người kia cũng chỉ gật nhẹ đầu coi như đáp lại ,sau đó hai bên lại
nhìn chằm chằm vào nhau ,tạm thời hai phía còn chưa tiếp tục tái chiến
,dường như cả bốn người đều có chung một loại ý nghĩ nào đó.
Nam Mộng chưa đi được bao xa ,đột nhiên lại nghe Thiên Nhai hét lớn ,có vẻ rất gấp gáp :" Chủ nhân ,chạy ,chạy mau ,kẻo không kịp !!".
Nam Mộng thấy Thiên Nhai tỏ vẻ như vậy tim hắn không kìm được cũng gia
tốc theo ,hắn biết rõ Thiên Nhai có thể nhìn xa hơn hắn ,nhưng hắn vẫn
phải hỏi lại cho rõ ràng mới dám hành động.
" Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ,ngươi nói rõ ràng một chút ".
Thiên Nhai lo lắng nên không hề giải thích ngay mà nói :" Ta nói nhiều
chỉ sợ không kịp ,chủ nhân vừa chạy ta vừa nói sẽ tiết kiệm thời gian
hơn ".
Nam Mộng tin tưởng Thiên Nhai nói thế là có lý do của nó nên hắn không
hề tái do dự ,thân hình của hắn tựa như một đạo lưu tinh nhanh chóng
phóng đi như bay về phía trước ,vừa chạy Nam Mộng vừa hỏi :" Rốt cuộc là chuyện gì ,ngươi mau nói rõ ràng !".
" Là Ma vật ,nhập thể ,chỉ còn xác khô ,có không ít người ,chết rất nhiều !!!"
...
Đại hán nhìn chằm chằm vào nam tử phía đối diện ,tuy đối phương có Quỷ
Hồn Châu có uy lực cực lớn ,nhưng chính hắn cũng có là bài tẩy trong tay ,hiện tại nếu xuất ra còn chưa biết được mèo nào sẽ cắn miểu nào.
Bởi thế hắn không dám ra tay trước mà lại âm thầm truyền âm cho nam tử
mắt híp :" Nữ tử kia thực lực ra sao ,đệ có chắc chế trụ được nàng ta
hay không ?".
Nam tử mắt híp bất động thanh sắc truyền âm lại :" Không nắm chắc ,hai
người này tuy chỉ mặt trang phục bình thường ,nhưng theo đệ đoán chắc là người của danh môn đại phái nào đó ,bằng không hai người này cũng không có lắm bảo vật như vậy ".
Lại nghe hắn nói tiếp :" Nếu không phải chúng ta xuất thân từ gia tộc tu tiên ,có được hậu thuẫn nhất định ,chỉ e phen này đã ăn phải thiệt thòi lớn ".
Đại hán gật đầu đang muốn nói gì đó ,thì đột nhiên sắc mặt của hắn biến
đổi ,hắn lập tức truyền âm cho nam tử mắt híp :" Có người tới ".
Dường như vị sư huynh nọ cũng phát hiện ra dị thường ,cùng đại hán không mưu mà hợp đồng thời nhìn sang một hướng.
Không lâu sau ,có ba nhân ảnh lần lượt xuất hiện trong tầm quan sát của
họ ,dường như ba người mới tới đã phát hiện ra những người ở đằng trước
,chỉ nghe họ hô lớn đầy vẻ sợ hãi :" Là ác ma ,chạy mau !!".
Cả bốn người khi nghe vậy thì chẳng hiểu ra làm sao ,vẻ mặt kinh nghi bất định nhìn bọn họ.
" Còn đứng ngây ra đó làm gì ,mau chạy ,nếu không sẽ mất mạng !".
Đại hán nhận ra người vừa lên tiếng là ai ,sau khi đợi người nọ đến gần
liền hỏi :" Nhị Ca ,là chuyện gì xảy ra ,tại sao lại hốt hoảng như vậy
?".
Người được hỏi trông vẻ ngoài khá mập mạp ,tuổi gần tứ tuần ,khi thấy
đồng bọn của mình vẫn dửng dưng xem như không có việc gì liền tức giận
nói lớn :" Đi mau ,vừa chạy vừa nói ,Lão Đại bỏ mạng rồi !".
Gào...!!!
Nam tử mập mạp vừa dứt lời ,lập tức một tràng âm thanh tựa quỷ khóc thú
gào chấn động cả không gian ,vang vọng khắp nơi phát ra ,ngay sau đó
từng đạo huyết ảnh tựa như quỷ lại giống như ma liên tiếp xuất hiện ,đến khi đại hán hiểu ra mọi chuyên thì phía trước mặt của hắn không xa chỉ
còn lại vô số cặp mắt đỏ ngầu phát sáng trong đêm đang thèm thuồng nhìn
vào đám người .
Tâm tư của đại hán lúc này lập tức như rơi vào hầm băng ,hắn nhanh
chóng phục hồi tinh thần lại ,sau đó hắn quay đầu điên cuồng bỏ chạy như mọi người.
Trong những ánh mắt đó có tham lam ,có khát máu ,có điên cuồng ,vô số
đạo quỷ ảnh huyền phù trong không trung được bao phủ bởi một tầng vụ khí huyết sắc dày đặc ,nên không thể nhìn rõ hình dáng thế nào.
Ma vật có rất nhiều ,phủ kín cả trời đất ,chúng đứng sát vào nhau cùng
xông tới ,tựa như một đám huyết vân mang theo một luồng khí tức huyết
sát ,trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng .
Gào...!!!
Từng trận gào khóc thê lương như những oan hồn lệ quỷ không cam lòng rời bỏ trần thế không ngừng đập mạnh vào tâm linh của mỗi người ,khiến đám
người đại hán luôn có cảm giác như có một con quỷ vật khát máu đã ở sát
ngay sau lưng ,chỉ cần nó há miệng ra là có thể cắn nát yết hầu của bọn
họ ,tất cả đều không kìm được phải vừa chạy vừa ngoái đầu ra phía sau.
Cách đám người đại hán chừng ba dặm ,một nhóm tu sĩ gồm ba nam hai nữ
đang liều mạng chống trả những ma vật xung quanh ,lúc này họ đang bị bao vây vào giữa ,không cách nào thoát thân.
Lão giả trong nhóm người này có tu vi Trúc Cơ kỳ đại viên mãn thoạt nhìn có vẻ như là người cầm đầu ,hắn đứng ở phía trước không ngừng tả xung
hữu đột nhằm về một hướng cố định cố gắng phá vây ,bất quá ma vật cũng
rất giảo hoạt ,dường như chúng có được linh tính của riêng mình ,tuy
chúng rất đông nhưng lại không hề chen chúc nhau xông lên ,chúng chỉ lựa đúng thời cơ thích hợp mới giáng cho con mồi một kích trí mạng.
Cũng bởi thế ,tuy rằng đám người lão giả không ngừng di chuyển về phía
trước ,nhưng trước sau vẫn ở trong vòng vây của đám ma vật ,không cách
nào thay đổi được tình thế.
Một vị phụ nhân niên kỷ hơn tam thập trong nhóm có vẻ là người chưa bao
giờ gặp qua tình cảnh nguy hiểm tương tự ,gương mặt quyến rũ của nàng
trắng bệch ,cả ruột gan đều hoàn toàn đảo lộn ,run giọng nói :" Chúng
rốt cuộc ở đâu ra ,tại sao lại nhiều như vậy ?".
" Quản chúng từ cái rắm nào chui ra ,cứ giết sạch là được !".
Vị đại hán có thân hình cao to bên cạnh cực kỳ dũng mãnh ,xung quanh hắn có rất ít ma vật dám tới gần ,thông thường ma vật chỉ cần trúng môt đao của hắn đều tan rã mà biến mất.
Sau lưng đại hán lúc này là một vị lão phụ nhân ,tóc mai đã sớm bạc
trắng ,gương mặt đầy những vết nhăn nheo ,không biết nàng ta có thủ đoạn gì ,những ma vật xung quanh không một con nào dám tới gần ,tựa hồ cực
kỳ kiêng kị nàng.
Trung niên nam tử có vóc người nhỏ gầy bên cạnh ,tuy đang trong lúc giao chiến vẫn dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn sang lão phụ nhân ,hắn không
kìm được lên tiếng khen :" Diệt Ma Hoàn quả nhiên danh phù kỳ thực
,không ngờ tác dụng của nó lại lớn đến như vậy ".
Lão phụ nhân không nói gì ,chỉ lẳng lặng cầm chiếc vòng lớn cỡ đầu người trong tay ,phía trên có không ít đồ án ,chúng đang phát ra ánh sáng đạm hoàng sắc ,thinh thoảng nó còn tản mát ra một đạo khí tức thần thánh
trang nghiêm ,khiến huyết khí lở lửng xung quanh nàng bị tiêu diệt hoàn
toàn.
Mỗi khi chiếc vòng quét qua nơi nào ,ngay lập tức một đạo thanh sắc
quang nhận bay ra ,nơi nó đi qua không một ma vật nào có thể kháng cự
,chúng nhanh chóng bị tiêu diệt thành phi yên .
Cách nhóm người này một khoảng khá xa ,một nhóm sáu người lẳng lặng núp
trong bóng tối ,tất cả đều không gây ra một tiếng động nào ,bất động
,im lặng ,ngay cả một tia hơi thở hay tiếng tim đập cũng không thể nào
cảm nhận được.
Lúc này lại nghe một người trong đó khẽ lên tiếng :" Đại ca ,lần này có
không ít tu sĩ cường đại hơn xa lần trước ,chỉ e lần này phải trả một
cái giá không nhỏ ".
Người được gọi là " Đại ca " là người đứng ở vị trí trung tâm phía trước nhất ,hắn là người đã đứng lặng im trước tế đàn huyết sắc trong khoảng
thời gian rất lâu ,nghe người phía sau nói vậy hắn liền nhẹ lắc đầu ,sau đó nói :" Chỉ cần chúng ta canh đúng thời cơ là được ,nhiệm vụ của
chúng ta là đối phó với những nhóm người có thực lực cường đại cùng
những tu sĩ có trong tay chí bảo có thể khắc chế ma vật ,có những ma vật này tiêu hao chân khí của bọn họ ,đến khi toàn bộ đã cạn kiệt sức lực
chúng ta mới ra tay thì sẽ rất nhẹ nhàng ".
Lại nghe một người khác lên tiếng :" Đại ca , rốt cuộc chúng ta phải
chịu đựng cảnh này bao lâu nữa ,ta đã chán cái nơi tẻ nhạt ,đơn điệu này đến tận cùng rồi ".
Hắn cảm thấy trách nhiệm của mình lại càng ngày càng nặng nề ,cố gắng áp chế cảm xúc mệt mỏi nhen nhóm trong lòng ,hắn bất đắc dĩ mở lời an ủi
đồng bọn đã theo mình bấy lâu :" Đệ phải cố gắng kiên trì ,theo như lời
chủ nhân nói thì chỉ cần qua vài năm nữa là chúng ta có thể phản hồi mặt đất ,đến lúc đó tu vi của chúng ta còn có thể gia tăng một mảng lớn ".
Một người khác trong nhóm tỏ vẻ bất mãn cùng nghi vấn :" Nếu chủ nhân đã thần thông quản đại như vậy tại sao không trực tiếp làm việc này ,cần
gì phải để những kẻ có tu vi thấp kém như chúng ta ra tay chứ ,đây chẳng phải là vẽ vời cho thêm chuyện sao ?".
Chỉ thấy vị đại ca lắc đầu nói :" Trần đệ không hiểu ,chủ nhân đang bị
khốn trong đại trận ,không thể tự thân ra tay ,ngay cả Huyết Ma Tế Hồn
Đại Trận cũng bị đại trận phong cấm ảnh hưởng ,không thể phát uy ra uy
lực vốn có của nó ,thứ các đệ thấy chỉ là một phần vạn uy phong ngày xưa của nó mà thôi ".
Không ai lên tiếng nữa ,tất cả đều chăm chú theo dõi đám người ở phía
trước ,tựa như một con báo dày dạn kinh nghiệm đang chờ con mồi của mình sơ ý mà giáng một đòn kết liễu ,tóm gọn con mồi chỉ trong một chiêu duy nhất.