-Cậu nói anh ta là cháu họ của cậu, nhưng trong ghi chép, anh ta lại tự xưng là con của Chủ tịch thành phố Trương, cái này phải giải thích sao đây?
- Hai cặp nam nữ ở trong phòng riêng của mỗi người, cho dù là có phát sinh ra quan hệ gì, nhiều lắm xem như là hành vi thông dâm kém văn hóa.
-Cùng trong một quán rượu, trong hai phòng sát nhau, hai đôi nam nữ hai bên quen biết nhau tiến hành hoặc chuẩn bị tiến hành hành vi kém văn hóa, hoàn toàn có đủ những điều kiện quan trọng liên quan đến việc thác loạn tập thể.
Dương Tân Cương tham gia vào nghành cảnh sát đã hơn hai mươi năm, độ quen thuộc với những gì liên quan đến pháp luật, tuyệt đối nhiều hơn so với Lương Thần một nhân khẩu mới gia nhập làm việc được vài năm này. Trong giọng nói mang theo sự châm chọc rõ ràng, ánh mắt liếc nhìn Lăng Tư Vũ và Lý Băng rồi nói:
-Lui một bước mà nói, cho dù không phải là thác loạn tập thể, vậy thì hai cô gái uống say không phải là tình huống tự nguyện, vi phạm tính thực thi, vậy đúng là tội hiếp dâm không giảm bớt! Theo quy định của pháp luật, thì hai cậu đây có lẽ phải chịu hình phạt từ ba đến mười năm tù.
Tội thác loạn tập thể, thời gian tù là dưới năm năm, quản chế và tước quyền tự do và cưỡng bức lao động[ngắn hạn. Tội hiếp dâm, thời hạn tù từ ba năm đến mười năm! Ý của Dương Tân Cương rất rõ ràng. Hai điều này chọn một! Nhưng cho dù chọn thế nào cũng không thoát khỏi kết cục bị truy cứu nghiêm trọng trách nhiệm hình sự.
- Ông nói thác loạn tập thể thì là thác loạn tập thể, ông nói tội hiếp dâm thì là tội hiếp dâm hay sao?
-Qua điều tra chưa? Ghi chép đương sự đã làm xong chưa? Qua loa như vậy đã định tội danh, phân cục Lâm Hà của các ông phá án theo kiểu ‘Sấm rền gió cuốn’ như vậy sao?
-Không qua loa, nói sự thực thôi! Bí thư Cát ở đây không ngại thì làm nhân chứng, xem xem cái án này rốt cuộc là có kết quả như thế nào!
Hỏa khí của Dương Tân Cương cũng lên cao, không khoan nhượng mà phản bác.
-Dương Tân Cương, ông ở trong Cục có chức vụ gì?
Lương Thần ôm hai vai, híp mắt hỏi.
-Tôi là Phân cục trưởng!
Dương Tân Cương sững sờ một chút, theo bản năng mà mở miệng trả lời.
-Tôi và ông, chức vụ của ai cao hơn?
Lương Thần thong thả bước lên trước hai bước, tiếp đó lại hỏi câu.
-Cái này còn phải hỏi sao, đương nhiên là Lương Thần anh cao hơn rồi!
Trong mắt Dương Tân Cương hiện lên một chút ghen tị và không phục, tuổi của gã hình như gấp đôi đối phương. Nhưng không thể thay đổi được sự thực đối phương là lãnh đạo của gã.
-Xem ra ông có hiểu, vậy thì tôi yên tâm rồi!
Cơ thể cảnh sát nhân dân trực ban run lên, theo bản năng mà gật đầu. Y luôn cho rằng Phân cục trưởng nhà mình bình thường đã là rất dũng mãnh rồi, đêm nay tận mắt nhìn thấy vị Phó cục trưởng cục công an thành phố còn trẻ hơn cả mình này, mới biết cái gì gọi là núi còn cao hơn núi, trong mạnh còn có cái mạnh hơn!
Lương thần hài lòng gật đầu, hắn hướng về phía Phó chi đội trưởng hình sự Lô Dũng đang ngây ra như phỗng mà vẫy vẫy tay.
Phó chi đội trưởng Lô Dũng giật mình, vội vàng dẫn theo vài hình sự viên đi tới và nhận những vật phẩm có liên quan như điện thoại và ghi chép ở trên bàn. Còng tay của Trương Thiếu Phong và Cao Lâu được mở ra, hai người ôm lấy cổ tay đỏ ửng, đi theo hình sự viên của phòng công an thành phố ra ngoài.
Khi chuẩn bị lên xe, Lương Thần quay đầu, không cười mà như cười nói với Chủ nhiệm ban chính trị Ngô:
-Chủ nhiệm Ngô, chuyện đêm nay may mà có ông đấy!
Chạm đến cái ánh mắt mà đối phương cất giấu sự trêu tức, trong lòng Ngô Hoán Trung không khỏi thấy ngứa ngáy, khô khốc cười nói:
-Sếp Lương, lời của anh nói tôi không hiểu.
-Tôi nói là, nếu không phải ông gọi điện trước thì vị phân cục trưởng Dương kia chắc chắn sẽ bán hết món nợ của tôi rồi! Tóm lại, cảm ơn ông, Chủ nhiệm Ngô!
Lương Thần đầy thâm ý mà liếc nhìn đối phương một cái, sau đó khom lưng ngồi vào trong xe của mình
Ngô Hoán Trung đứng bên ngoài cửa xe sắc mặt lập tức trắng nhợt, cơ thể cứng lại như bị hóa đá.
Lăng Tư Vũ và Lý Băng giống như đang nằm mơ, cho đến khi ngồi lên xe cảnh sát của Lương Thần mới chợt tỉnh lại. Chiếc xe từ từ đi ra khỏi phân cục Lâm Hà, tới đường phố bóng nhoáng ánh đèn. Trong xe, Lăng Tư Vũ và Lý Băng không hẹn mà cùng nhìn người đàn ông trẻ ngồi bên ghế lái phụ, từ lúc lên xe tới giờ, đối phương không mở miệng nói một lời nào.
Từ góc độ của Lăng Tư Vũ, vừa vặn có thể nhìn thấy khuôn mặt với những góc cạnh rõ ràng của người đàn ông trẻ tuổi. Bên ngoài cửa sổ xe, thỉnh thoảng có những ánh đèn lướt qua mặt người đàn ông, quang ám xen nhau, khiến cho người đàn ông càng trở nên thâm trầm thần bí.
Trầm lặng, khiến cho Lăng Tư Vũ và Lý Băng cảm thấy cái áp lực trước nay chưa từng có. Cảnh ngộ đêm nay khiến cho trái tim các cô trở nên mẫn cảm vô cùng. Các cô đoán, Lương Thần liệu có phải cũng giống với những cảnh sát nhân dân kia, cho rằng các cô là những cô gái dâm loạn không biết liêm sỉ.
-Xuống xe ở đâu, tôi đưa các bạn đi!
Người đàn ông cuối cùng cũng mở miệng, nhưng mà lọt vào trong tai hai cô, lại gượng gạo vô cùng.