Tán Gái Sát Thủ

Q.1 - Chương 43: Bí Ẩn Trong Hang Động.


trướctiếp

“Chào kẻ lạ mặt! Chúng ta vô cùng thất vọng khi cậu nhìn thấy những dòng chữ này!”

“Xin giới thiệu với cậu, ta và người bạn của ta đã chờ cậu rất lâu rồi. Đáng tiếc hơn hai năm trời trôi qua mà cậu vẫn không hề xuất hiện. Ta bắt buộc phải rời khỏi nơi này, bởi vì ta và người bạn của ta có một số chuyện cần phải giải quyết.”

“Cậu không cần phải thắc mắc chuyện của chúng ta. Bây giờ, ta xin đi vào chủ đề chính, đó là câu chuyện vào năm năm trước. Lúc đó, ta là một sát thủ bình thường nhưng cô độc. Ở một lần tình cờ, ta gặp bạn và sư phụ của ta, kể từ đó chúng ta bước lên con đường truyền thuyết”

“Ha ha. Truyền thuyết! Sư phụ của ta nói với ta, cấp bậc này thuộc loại yếu nhất trong thế giới của ông. Ta không tin, bởi vì cấp bậc Truyền Thuyết vẫn luôn đứng đầu trong thế giới sát thủ, tất nhiên ta không có ý định so sánh với những Tự Nhiên Tiến Hóa Giả.”

“Thời gian thấm thoát trôi qua. Ta vẫn luôn cho rằng, bản thân đã thuộc vào nhóm người mạnh nhất. Nhưng suy nghĩ của ta đã hoàn toàn sụp đỗ khi đối mặt với một cuộc đại chiến. Hơn một ngàn Tự Nhiên Tiến Hóa Giả không biết từ đâu đến bỗng nhiên tấn công chúng ta. Trong lần đó, sư phụ của ta chìm vào giấc ngủ ngàn thu, còn ta và bạn của ta cũng bị một loại vật chất kỳ lạ bám vào người.”

“Tự Nhiên Tiến Hóa Giả, nếu như cậu biết tầng thứ phân chia thực lực ở thế giới này thì cậu sẽ hiểu nó khủng bố như thế nào. Tuy nhiên ta phải nói cho cậu biết rằng, nếu đem những Tự Nhiên Tiến Hóa Giả ở địa cầu đi so sánh với những Tự Nhiên Tiến Hóa Giả lạ mặt này thì người địa cầu không là cái gì cả. Chỉ cần một người trong nhóm ngàn người đó phất nhẹ một cái thôi, thì cũng đủ khiến những Tự Nhiên Tiến Hóa Giả của địa cầu hoàn toàn tan biến.”

“Họ là Tự Nhiên Tiến Hóa, thế nhưng thực lực của nhóm người này mới đích xác là Tự Nhiên Tiến Hỏa Giả Chân Chính. Những Tự Nhiên Tiến Hóa Giả ở địa cầu chỉ là loại tập tềnh mới biết đi.”

“Không những thế, trong một ngàn người ấy, còn có mười người được xưng là Tự Nhiên Giả. Nhóm người này đã thoát khỏi phạm trù quy tắc. Nếu so sánh, ta phải đem các vị thần trong truyền thuyết để hình dung họ. Ha ha... Tự Nhiên Giả rất mạnh... Cậu biết không, điều làm ta bất ngờ nhất chính là, sư phụ của ta cũng là Tự Nhiên Giả, không những thế, ông có thể lấy một địch mười và tiêu diệt những kẻ trên một cách dễ dàng. Ha ha... Trước giờ ta cứ nghĩ sư phụ của ta chỉ là một Tự Nhiên Tiến Hóa Giả bình thường. Thật nực cười!”

“Ta không biết những người này đến vì lý do gì, nhưng ta biết, họ và sư phụ của ta là người cùng một thế giới.”

“Tưởng chừng tất cả đã xong, nhưng đến phút cuối cùng, một người phụ nữ bỗng nhiên xuất hiện. Nàng rất trẻ, dáng vẻ vô cùng mỹ lệ, ta thật sự không biết lấy hình ảnh gì để hình dung sự xinh đẹp của nàng ta. Đáng tiếc, đối nghịch với sự xinh đẹp của người phụ nữ này là sự lạnh lùng, độc ác và tàn nhẫn.”

“Sư phụ của ta chỉ là một con kiến, ngoài việc chịu đựng sự hành hạ, đùa giỡn của mụ thì ông chẳng biết làm cái gì cả. Lúc ấy, mụ khống chế khiến sư phụ của ta không thể nào hôn mê, sau đó cắt từng miếng thịt trên người của ông, cắt mãi, cho đến khi sư phụ của ta còn lại một bọc xương trắng, tim gan phèo phổi đều hiển hiện rõ ràng. Thật tàn độc và khủng khiếp!”

“Sư phụ của ta là thủ hộ giả của cái hang động này. Nếu cậu đi vào bên trong hang động, cậu sẽ thấy một căn phòng vô cùng kỳ dị, thế nhưng ta khuyên cậu không nên đi vào, bởi vì cậu sẽ chết. Người phụ nữ độc ác kia cũng thế, mụ ta không dám đi vào bên trong, cho nên phải hành hạ sư phụ của ta, nhằm bắt ông nói ra phương pháp đi vào bên trong. Đáng tiếc mụ đã không làm được. Ở giây phút cuối cùng, sư phụ của ta dùng tất cả sinh mệnh để kêu gọi chủ nhân của mình.”

“Ha Ha... Ta thật sự không hiểu nổi, tại sao trên đời này có nhiều kẻ hùng mạnh đến vậy. Đối mặt với Tự Nhiên Tiến Hóa Giả, ta có thể bỏ chạy nhưng đối mặt với Tự Nhiên Tiến Hóa Giả Chân Chính thì ta chỉ có đường chết. Vậy nên đừng nói tới Tự Nhiên Giả, hay mụ đàn bà độc ác kia. Ấy thế mà, nhận thức của ta không thể tưởng tượng được sức mạnh của người đàn ông được sư phụ ta kêu gọi. Có thể nói, ông ta đã thoát khỏi phạm trù Thần Linh.”

“May mắn cho mụ, người đàn ông này dường như bị thương nặng, cho nên đã để cho mụ trốn thoát. Mặc dù như thế, mụ cũng không thể nào trở lại nơi đây trong thời gian ngắn.”

“Kẻ lạ mặt! Cậu biết vì sao ta phải kể cho cậu nghe hay không? Bởi vì cậu là hi vọng. Ta và bạn của ta đều dính phải một loại vật chất kỳ lạ, khiến tuổi thọ của chúng ta càng lúc càng hao mòn, tính từ bây giờ, bọn ta cũng chỉ sống thêm năm năm nữa mà thôi. Thật ra, lúc ấy hai chúng ta không hề biết tới cậu, nhưng người ấy nói rằng, vào những ngày cuối năm 2006 sẽ một chàng trai rơi xuống vùng cát lún. Chỉ cần chúng ta cứu thoát cậu thì sau này cậu sẽ có khả năng xóa bỏ được loại vật chất kỳ trên người của chúng ta. Thế là, hai người bọn ta đã làm một cuộc giao dịch với người hùng mạnh ấy. Yêu cầu của hắn cũng rất đơn giản, chỉ cần chúng ta thủ hộ ở đây đến hết năm 2006 thì sẽ có thể gặp cậu.”

“Cậu là hi vọng, chúng ta chờ cậu đã lâu. Ha ha... Càng hi vọng thì chúng ta càng thất vọng. Ta thật tức giận! Chẳng biết cái kẻ hùng mạnh kia muốn đùa giỡn chúng ta, hay là vì tính toán sai lầm nữa?”

“Hôm nay là ngày 5/1/2007, chúng ta phải đi, tạm biệt cậu. Ta không tin là cậu sẽ đọc được những dòng chữ này. Nhưng nếu cậu đọc những dòng chữ này thì hãy tìm gặp bọn ta. Vào ngày 1/1/2009, chúng ta sẽ đến Bắc Kinh, Trung Quốc. Hẹn gặp cậu tại Thiên Thượng Nhân Gian!”

Đai Mạnh vuốt Thái Dương. Kể từ khi hắn đến đây thì hai vị sư phụ đã rời đi. Mọi thứ chỉ còn là những dòng chữ tiếng anh được khắc trên tường đá. Nếu như không phải cẩn thận quan sát thì khó có thể nào nhìn thấy.

Những dòng chữ này là vị sư phụ nào? Đại Mạnh không biết. Kiếp trước, hắn ít khi nào tiếp xúc với sư phụ của mình. Chỉ là khi đọc xong những dòng chữ này, hắn cảm thấy có gì đó không thoải mái.

Tự Nhiên Tiến Hóa Giả Bình Thường, Tự Nhiên Tiến Hóa Giả Chân Chính? Kể cả Tự Nhiên Giả hay những kẻ có thực lực cao siêu hơn, Đại Mạnh đều không quan tâm.

Cái Đại Mạnh quan tâm chính là hai vị sư phụ của mình. Kiếp trước, họ đối xử với hắn rất tốt, nhưng khi đọc xong câu chuyện này, hắn mới biết rằng, hai vị sự phụ đều có mục đích. Dẫu cho hai người bị Đại Mạnh liên lụy mà chết đi thì nguyên nhân cơ bản vẫn là vì bản thân của họ.

Buồn! Tâm trạng không thoải mái! Hắn giống như một người đang sống trong sự quan tâm của sư phụ, rồi phát hiện rằng: “Họ quan tâm là vì họ có lý do.”

Chẳng lẽ lòng người lại bạc bẽo đến vậy hay sao? Đại Mạnh thất vọng não nề. Đây có lẽ niềm tin cuối cùng mà hắn đặt vào.

“Khoan đã... Không đúng... Không đúng.” Đầu óc của Đại Mạnh bỗng nhiên lóe lên một luồng cảm nhận mới.

“Nếu như hai vị sư phụ không chờ ta, thì ai kéo ta ra khỏi vực cát lún? Nếu như không có hai vị sư phụ chỉ dạy thì ta có thể trở thành một sát thủ đỉnh sao? Nếu năm đó sư phụ không giúp ta bỏ chạy thì ta có thể thoát chết sao? ...?”

“Là Duyên!” Đại Mạnh vỗ trán một cái. Bây giờ hắn mới hiểu rằng, trên thế giới này không hề có chuyện tình cờ và cũng chẳng hề có âm mưu, tất cả đều thuộc vào đạo lý của chữ Duyên.

Nếu không có Duyên, hắn sẽ tồn tại ở nơi đây sao? Nếu không có duyên, hắn sẽ gặp được sư phụ sao?

Suy rộng ra, chữ Duyên quyết định một cá nhân tồn tại như thế nào, gặp được ai và bị ai tính toán...? Phải biết rằng, thế giới có hàng tỉ người; vậy tại sao người này không gặp người kia, mà lại gặp một người khác; hay tại sao kẻ này không lọt vào tính toán, mà kẻ kia lại bị dính vào âm mưu...

Vũ trụ có bao nhiêu thế giới và sinh mệnh? Tại sao sinh mệnh của ta lại ở thế giới này? Tại sao ta cảm nhận được sự tồn tại của ta?

Đại Mạnh đang đi tìm cái gì? Hắn tìm để làm gì? Tại sao hắn lại có cái suy nghĩ đi tìm ấy? Càng nghĩ, Đại Mạnh càng nhức đầu.

Sư phụ của ta! Đại Mạnh mỉm cười, có thể nói hắn đã mở được cái nút thắt đau lòng này. Hai năm sau, hắn sẽ đi tìm sư phụ.

Đại Mạnh chẳng biết có thể giúp đỡ được hai vị không? Nhưng hắn sẽ cố gắng. Thật ra, Đại Mạnh muốn đến Trung Quốc ngay bây giờ, chỉ là thực lực của hắn còn quá yếu. Ở chỗ đó có Tự Nhiên Tiến Hóa Giả, hắn không sợ chết, nhưng không muốn chết một cách ngơ ngẩn.

Còn về vị chủ nhân của cái hang động này, Đại Mạnh tò mò vô cùng. Ví dụ như tại sao người này lại biết Đại Mạnh sẽ rớt xuống vùng cát lún? Còn nhiều cái khó hiểu nữa, nhưng Đại Mạnh nghĩ không ra?

Cuộc đời của hắn dường như bị người ta tính toán. Giống như hắn phải đối mặt với một cái âm mưu nào đó.

“Ta nên tránh xa kẻ nguy hiểm này!”

Đại Mạnh bỏ qua các suy nghĩ vu vơ, rồi tiến vào bên trong. Không bao lâu sau, hắn đứng trước một cánh cửa sắt, đã đóng, không khóa, cao tới năm mét và rộng hơn ba mét.

Ở kiếp trước, hai vị sư phụ không cho Đại Mạnh tiến vào nơi này. Lúc đó, hắn cảm thấy nơi này chẳng có gì đặc biệt cả, cho nên về sau cũng không chạy về tìm hiểu. Mãi cho đến khi Đại Mạnh biết được câu chuyện của sư phụ thì hắn mới cảm thấy nơi này bí ẩn vô cùng, đặc biệt là không gian ở bên trong cánh cửa sắt.

Báu vật sao? Đại Mạnh cười!

trướctiếp