Bỏ mặc hắn chơi vơi đứng đó ngẫm nghĩ câu nói
hàm ý của cô. Ivy bước về phía trái căn phòng, lấy một văn kiện bằng
giấy papirus trên bàn làm việc, rồi nhanh chóng quay trở lại đặt vào tay hắn
- Như ngài phán quyết ta có tội, thì đây là thứ dùng để “lấy công chuộc
tội” cho ta! Chính ta sẽ tìm đường lui cho mình không dám phiền ngài bận tâm lo nghĩ.
User vẫn chưa hiểu lắm lời cô cho đến khi mở văn kiện ra đọc nội dung
bên trong. Lửa tham vọng thoáng chốc tràn ngập trong mắt phượng yêu
nghiệt, rất rõ ràng người đàn ông này đứng trước quyền lực luôn không
bao giờ che dấu nổi cảm xúc. Đó là văn bản khá chi tiết về cách chế tạo
kiếm sắt. Trong lúc hắn vẫn say sưa trôi theo từng chữ tượng hình trên
văn bản, cô lên tiếng
- Đây chỉ là phương pháp chế tạo kiếm sắt sơ cấp nhất, có lẽ người
Assyria cũng dùng cách này. Có nó ngài sẽ có đạo quân ngang tầm với
những đế quốc hùng mạnh nhất hiện nay. Nhưng, để trở thành “bá chủ
Phương Đông”, bấy nhiêu đây vẫn chưa đủ…
Hắn ngước mặt nhìn cô. Những vấn đề liên quan đến quân sự, Ivy không bao giờ nói lời dư thừa… Cô nói thế, rõ ràng hàm ý với hắn rằng cô biết
cách chế tạo ra loại kiếm sắt tốt hơn, có thể khiến Ai Cập của hắn trở
thành bá chủ trên vũ đài Phương Đông, User nông nóng hối thúc
- Nàng nói tiếp đi!
- Ta đang tìm phương pháp tạo ra loại kiếm sắt cao cấp nhưng việc này
rất khó khăn, bởi lẽ… Tâm trạng ta không tốt thì không suy nghĩ được gì
hết…
- Nàng cần gì cứ nói! – Hắn biết cô đang muốn ra điều kiện với hắn
- Ta chỉ muốn ngài hứa với ta một việc!
- Việc gì ta cũng có thể hứa với nàng! – Hắn mất kiên nhẫn nói nhanh
- Ta muốn ngài hứa… Sau khi ta giao cho ngài phương thức kia, ngài phải
lập tức thả ta đi, không được tìm kiếm ta, càng không được ra lệnh truy
bắt ta!
Tâm trạng đang cao hứng của hắn dường như bị dội phải gáo nước lạnh, nụ
cười rạng rỡ giây trước, giây sau đã cứng đờ, sự lãnh khốc tỏa ra từ hắn thoáng chốc bao trùm lấy không gian, chất giọng nhẹ nhàng bị đẩy lùi
đến phương xa, thay vào đó là âm vang địa ngục
- Tuyệt đối không có khả năng!
Cái tên này đúng là trở mặt nhanh hơn trở bàn tay. Ai mới vừa nói: “Việc gì ta cũng hứa với nàng”? Chắc không phải hắn đâu! Cũng mai cô đã dự
liệu đến việc hắn có thể lật lộng, đem điều kiện ra giao kèo rõ ràng.
Nếu không lỡ dại đưa cho hắn thứ hắn cần, xong việc hắn dở thói ngang
ngược, cô chỉ có nước ngồi khóc do mình ngu thôi! Hơi bực, nhưng Ivy vẫn cố gắng bình tĩnh giải thích với hắn
- Ngài cho rằng hoàng cung của ngài nhốt được ta? Hay cho rằng chỉ cần
cho người giám sát là ta không trốn được? Ngài nhầm rồi, ta có thể bỏ đi bất cứ khi nào. Song, ta không muốn sống cuộc đời trốn chui trốn nhủi
dưới sự truy bắt của ngài. Ta muốn đường đường chính chính bước ra khỏi
cửa hoàng cung, tìm lại tự do của mình! – Nhìn thấy khói sắp bóc lên từ
đầu hắn, cô vội tiếp lời dụ dỗ - Ngài nghĩ kỹ đi. Thả ta đi ngài chỉ mất một vật yêu thích, thay vì hủy hoại ta, thì cứ xem như ngài giàu lòng
nhân đạo tha cho ta con đường sống. Còn cái ngài được không cần cân đo
cũng biết nó giá trị nhường nào… - Ivy điêu ngoa cố tình gợi ý – Phương
thức này ngoài chế tạo kiếm sắt ngài còn có thể áp dụng vào chế tạo công cụ sản xuất, ta bảo đảm sẽ thu lại kết quả ngoài tầm mong đợi… Thử hỏi
một Ai Cập giàu mạnh về kinh tế và mạnh mẽ về quân sự, thì vị trí “bá
chủ Phương Đông” kia còn ai có thể tranh giành cùng ngài!
Theo từng lời cám dỗ của cô gái nhỏ, ánh mắt người đàn ông cũng chuyển
biến từ giận dữ sang do dự. Không khó để nhìn ra hắn khát vọng quyền lực đến mức nào… Đứng trước bốn chữ “bá chủ Phương Đông” thử hỏi bậc đế
vương nào có thể chối bỏ sự thèm khát, mà Ramesses đại đế chính là người đàn ông có tham vọng mạnh mẽ nhất trong số đó… Biết mình đã thành công
kích thích bản chất đam mê quyền lực trong hắn trỗi dậy. Ivy mỉm cười ma mãnh, cố ý chọn thời khắc thích hợp nhất, buông luôn câu quyết định
- Nếu ngài đồng ý yêu cầu ta đưa ra, thì ngay sáng mai ta sẽ giao phương thức kia cho ngài.
Câu nói của Ivy khiến hắn lập tức tỉnh táo. Phượng nhãn chóp nhẹ một
cái, rồi đột ngột vồ lấy thiếu nữ, chăm chú dò xét… Khá lâu sau, khóe
môi cao ngạo khẽ nhếch lên, hắn cười nhưng lại cho người ta cảm giác uy
hiếp bức người, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng vang lên nhưng lại mang
theo hơi thở lạnh lẽo chết chóc, hắn hỏi
- Sau khi rời khỏi ta, nàng sẽ đến Haiti đúng không?
Ivy khẽ chau đôi mày thanh ngẫm nghĩ: “Đó không phải ý kiến tồi, nếu có
cơ hội mình sẽ ghé thăm Nir!”. Song, cô cũng chẳng ngu dại gì nói lên
suy nghĩ của mình lúc này. Hiểu sai ý hắn, Ivy đáp
- Ngài có thể yên tâm, ta xin thề không bao giờ phản bội Ai Cập mà đứng về phía Hittite đâu!
- Ta muốn nàng thề không bao giờ hội ngộ Muwatalish! – Hắn ra lệnh
- Ngài đừng quá đáng! – Không chịu nổi sự vô lý của hắn, cô cự lại – Ta
sẽ không bán đứng Ai Cập, nhưng việc có gặp lại Nir hay không là quyền
tự do cá nhân của ta.
- Vậy thì ngươi đừng nằm mơ ta sẽ để ngươi tìm đến với hắn – Hắn hung tợn rống lên
- Vậy thì ngài cũng đừng mong có được phương thức kia – Cô nhẹ nhàng trả lời
- Ngươi dám không giao? – Hắn ngang ngược
- Ta không nghĩ được lấy gì mà giao cho ngài? – Cô mặt dày
- Ta cho ngươi ba ngày, nếu không giao ra thứ ta cần thì đừng trách ta…
- Không cần, ở đây ta có cái mạng này thôi. Ngài thích thì có thể lấy đi bất cứ lúc nào! – Cướp lời hắn, cô kiên quyết
- Ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị sống không bằng chết – Hắn de dọa
Cô cười nhạt, rành rọt rót từng lời vào tai hắn
- Hiện tại đã như thế rồi! Với ta, sống mà không có tự do thì khác nào đã chết!
Mắt phượng nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, nhưng lại không nói thêm
được lời nào. Ivy cũng gửi đến hắn nhãn lực kiên định, quyết không lùi
bước. Cuộc đối thoại gay gắt không lời, càng làm cho không gian nhỏ hẹp
trong phòng trở nên trầm mặc lạnh người. Mãi lâu sau, hắn mất kiên nhẫn
lên tiếng trước
- Ivy, ngươi đừng ép ta!
- Ngài có thể lựa chọn mà User, thả ta đi ngài sẽ có thứ mình cần. Bằng
không… Dù phải ôm theo nó xuống mồ, ta cũng không giao cho ngài! – Lần
này cô muốn chơi lớn, đem chính sinh mạng mình đặt cược vào ván bài này
Khát vọng bá quyền khiến hắn phát điên, cơn ghen làm hắn hóa dại. Hai
tay vô thức nắm lại thành quyền, từng đốt ngón tay dần trở nên trắng
bệch. Tâm tư hắn đang phải đấu tranh ác liệt giữa tham vọng và tình yêu, thì chính cô buộc hắn phải đưa ra quyết định
- Giữa quyền lực và ta ngài chỉ có thể chọn một – Nghiêm giọng câu trước là thế, câu sau lại nhẹ nhàng dụ hoặc - Nặng nhẹ đã quá rõ ràng, còn gì để phải phân vân? Ngài chỉ cần gật đầu một cái, hai ta liền cùng lúc có thể thực hiện ước mơ của mình, có gì mà không tốt…!
Sự do dự không quyết trong đôi ngươi màu hổ phách xinh đẹp kia cũng dần
tan đi theo từng lời cám dỗ điêu ngoa từ cái miệng nhỏ giảo hoạt. Người
đàn ông lấy lại vẽ trầm tĩnh uy nghiêm thường ngài, hắn đã có quyết
định…