-Này, tôi nói là tôi không ăn hành cơ mà? Tại sao lại cho hành vào bát của tôi?
Trường Minh vừa nhìn vào bát phở trước mặt đã cau mày quát tháo. Từ sau
hôm bị Linh xộc vào phòng kéo dậy tới nay, sáng nào khi Linh gõ cửa thì
Minh cũng đã thức rồi. Hễ không chạm mặt thì thôi, cứ chạm mặt là lại
gườm gườm nhìn cô giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
-Anh đừng quát to như thế. Còn không ăn nhanh mà đi học đi. Hai bác dậy
mà nhìn thấy hai mắt như gấu trúc của anh, thế nào cũng nghi ngờ là đêm
qua anh trốn ra ngoài đi chơi. Hay là anh trốn đi thật?- Linh vừa quay
vào với đám rau trong bồn nước vừa thản nhiên nói.
Với một anh chàng công tử như Minh thì cô thừa sức để đối phó.
-Ai nói với cô là đêm qua tôi trốn đi chơi?- Minh trợn mắt cãi lại.
-Chẳng lẽ đi học nhóm?- Linh vẫn không thèm quay lại, hỏi bằng giọng lạnh tanh.
-Đi đua…- Minh vừa nói ra được hai chữ thì vội nuốt xuống bụng những chữ sau, rồi anh trợn mắt quát- Từ bao giờ người làm lại có thái độ như thế với ông chủ hả? Cô đang chất vấn tôi đấy à?
-Anh bỏ tiền ra thuê tôi sao?- Linh quay lại, đi tới bàn ăn và chống hai tay lên bàn, cúi nhìn anh ở đối diện.- Là tiền của bố mẹ anh. Tôi dù
chỉ là người giúp việc nhưng so với một đại công tử chỉ ăn không ngồi
rồi, học hành cũng không ra hồn, nửa đêm mò đi chơi sáng mới chịu về như anh thì tôi còn có giá gấp vạn.
-Từ khi nào gan cô lại to hơn thế nhỉ? Tôi nhớ mấy ngày đầu cô còn vâng
vâng dạ dạ ngoan ngoãn lắm cơ mà? Bây giờ cô tính trèo lên cổ tôi phải
không? Có giỏi cô cứ đi mách mẹ tôi đi, xem tôi bị phạt hay cô bị đuổi
việc vì cái tội thóc mách chuyện nhà chủ nào?
-Tôi không rảnh đi quan tâm chuyện của anh, nhưng nếu anh còn không ăn
và đi học đi, hai bác mà xuống đây, tôi không cẩn thận mà nói lỡ mồm
chuyện gì đó thì phiền lắm đấy.- Linh đáp bằng vu vơ nửa đùa nửa thật.
-Làm cho tôi bát khác. Tôi không ăn hành.- Minh chuyển chủ đề.
-Không ăn thì anh nhịn mà đi học. Tôi mới chỉ gặp mấy đứa trẻ con ăn phở mới không ăn hành thôi. Hay anh cũng là trẻ con?
-Cô…- Minh trợn mắt định quát nhưng nghe thấy tiếng bước chân đi xuồng
cầu thang thì lại thôi, vội vàng cúi xuống ăn cho xong bữa sáng của
mình.
-Thịt lợn hay thịt bò đây?- Vừa mới quay vào với đám rau cỏ, Linh đã nghe Minh hỏi tiếp.
-Anh ăn mà không biết à?
-Thấy giống giống thịt lợn, lại giống giống thịt bò.
-Thế thì chắc là bò lai lợn.
-Cô nghĩ tôi là đồ ngu à?- Không thấy có người đi vào bếp, biết là bố
mình đã đi tập thể dục nên Minh lại bắt đầu lên giọng gây sự.
-Là tự anh nói ra câu đó đấy nhé, tôi vốn chẳng có ý gì.
-Cứ cho đây là thịt bò đi. Tôi mà biết cô cho tôi ăn thịt lợn là cô chết với tôi.- Minh hừ giọng và cúi đầu xuống ăn tiếp.
“Anh mà biết nó là thịt lợn nấu giả bò thì ai chết vào tay ai cũng chưa
biết được.”- Linh thích thú thầm nghĩ, hai tay vẫn thoăn thoắt nhặt
những cọng rau non vào rổ.
Nói tới việc ăn uống của cậu chủ út này, bác Hiền từng vô cùng ngán
ngẩm. Một phần vì cậu ta ăn uống quá khắt khe và quái tính nên lúc nào
khi chế biến thức ăn bác Hiền cũng phải làm hai thực đơn khác nhau.
Minh không bị dị ứng với bất kì món ăn nào, nhưng cái nào anh chàng
không thích ăn thì sẽ kiên quyết không ăn, giống như nếu ăn vào thì sẽ
lăn ra chết ngay vậy. Minh không ăn những món có hành, dù món ăn chỉ một cọng hành thì anh cũng sẽ không bao giờ động tới. Minh cũng không ăn
thịt lợn, chỉ ăn thịt bò và gà. Không ai biết tại sao anh lại có tính
kén chọn trong ăn uống như thế, bà Phương nuôi đứa con út này vất vả hơn ba đứa lớn nhiều.
Minh ăn xong bèn xô ghế, đứng dậy xách cặp đi học luôn, cũng chẳng buồn
chào hỏi Linh thêm một câu nào. Lên trường sẽ ngủ tiếp, đó chính là thời khóa biểu hằng ngày của Minh ở trên trường, ngày nào cũng như ngày nào, đều như vắt chanh vậy.
Linh ở nhà ông bà Phương cũng đã được một tuần. Một tuần này cô cũng đã
làm quen hoàn toàn với lịch sinh hoạt, thói quen ăn uống cũng như công
việc ở đây. Công việc cũng không có gì nhiều nhặn, hằng ngày giúp bà
Phương đi chợ nấu cơm, lau nhà hai lần một ngày, giúp ông Phương tới
những chậu cây cảnh một tuần hai lần, nhặt cỏ một tuần một lần, thỉnh
thoảng trông cu Tin khi bà Phương đi chùa hoặc ra ngoài có việc. Công
việc hằng ngày của cô tương đối thoải mái, ông bà Phương cũng không quá
khắt khe mọi chuyện hay tỏ ra mình là ông chủ, bà chủ, chỉ có Minh thỉnh thoảng lại khó chịu vì những lý do giời ơi với cô mà thôi.
Hôm nay là tròn một tuần kể từ khi Linh tới ngôi nhà này, cũng là ngày
mà ông bà Phương dự tính mời gia đình người bạn tới ăn cơm, nhân tiện
cho Đại và con gái nhà đó làm quen với nhau. Bà Phương lên thực đơn từ
tối hôm trước để sáng nay Linh đi chợ sớm.
Biết những người khách sắp tới là những người bạn mà ông bà rất coi
trọng nên sáng sớm Linh đã trở dậy, dọn dẹp qua nhà cửa, đợi trời sáng
là đi chợ. Mới có năm giờ, trời đã vào thu nên lúc này trời chưa hoàn
toàn sáng rõ, lại có sương mù. Không khí ẩm ướt tạo cho người ta có cảm
giác vô cùng dễ chịu và khoan khoái. Những tán lá ướt đẫm sương đêm rung rinh trong làn gió lành lạnh của buổi sớm mai. Mùi cây lá xộc vào mũi
khiến Linh không kìm được vươn vai và hít mạnh một cái.
Đi dọc lối dẫn ra cổng, cô thích thú ngắm nhìn những búp thủy tiên đang
chờ ngày mới để nở bung, những chùm hoa cẩm tú cầu ướt át và xinh đẹp.
Cô mở toang cổng, định bước ra phố, đột nhiên cô ngừng lại vì ở bên gốc
bằng lăng cạnh cổng có một người đang dựa lưng vào thân cây mà ngủ.
Đó là Minh.
Đối với việc tối nào Minh cũng trốn ra ngoài đi chơi thì cô biết quá rõ
rồi nên chẳng bao giờ để tâm. Tối qua Minh đi từ lúc ông bà Phương chưa
đi ngủ nên xe anh ta cũng để ở nhà. Lúc này Minh đang nửa nằm nửa ngồi
dưới gốc bằng lăng, đầu tóc rối bù, cũng không biết anh chàng có cảm
thấy lạnh hay không mà chân tay duỗi ra một cách vô cùng thoải mái.
Linh tiến lại gần, ngồi xuống định lay Minh thì hơi cau mày lại vì ngửi
thấy mùi rượu nồng nặc từ trong hơi thở của Minh. Cô khẽ lay, Minh hoàn
toàn không có phản ứng gì. Cô đặt một tay lên trán anh, trán anh nóng
rực. Uống rượu say, lại ngủ ngoài trời đầy sương thế này mà không bị ốm
mới lạ. Cô vội vàng nhấc một cánh tay của Minh lên, đặt lên vai mình rồi tạo đà kéo anh đứng dậy.
-Cô… cô là ai? Cô làm gì vậy?- Minh mở mắt, lè nhè hỏi lại.
-Anh đi vào trong ngủ đi. Anh ốm rồi đấy.- Linh hơi gắt, anh chàng đã nặng thì chớ lại còn ỳ ra, không chịu nhấc chân bước đi.
Sau khi bị cô kéo lê đi vài bước thì anh chàng cũng bắt đầu có chút
phản ứng, chân nam đá chân chiêu bước đi theo cô. Sức nặng của anh chàng đè lên vai Linh cũng giảm đi đáng kể.
Linh không dám đưa anh ta về phòng, sợ sẽ làm ông bà Phương thức giấc
nên đành đưa Minh về phòng của mình. Ông Phương vốn sống trong quân ngũ
nên rất thính ngủ, chỉ một ồn ào nhỏ cũng đủ làm ông thức giấc rồi. Ông
mà biết con trai trở về nhà trong cái bộ dạng này lúc sáng sớm thì không biết sẽ phản ứng như thế nào nữa?
Đặt Minh nằm xuống giường, tháo giầy vứt xuống rồi đặt anh chàng nằm
ngay ngắn trên cái giường nệm cũ kĩ, lúc này Linh mới được thở. Cô thở
hổn hển, mới có một chút mà mồ hôi đã rịn ra đầy trán và lưng áo. Kéo
chăn đắp cho Minh, cô đi ra bếp.
Một lát sau cô đi vào, trên tay cầm theo một cốc nước chanh nóng. Trong
tủ lạnh cũng chỉ còn chanh, hơn nữa đồ uống này làm tương đối nhanh và
đơn giản, không cầu kì, lại giải rượu khá tốt. Cô dựng Minh dậy rồi ghé
miệng cốc vào miệng Minh, cứ thế bắt anh ta uống. Minh vừa uống ngụm đầu tiên đã đẩy ra, kêu lên:
-Cái quái gì mà chua thế? Không uống.
-Uống hết đi.- Linh nghiêm giọng nói và tiếp tục ấn cốc nước vào miệng anh chàng, bắt anh chàng uống hết một hơi mới ngừng lại.
Cô đặt anh nằm xuống nệm, sau đó dùng thìa lấy lát gừng bên trong ra, đút vào miệng Minh nói tiếp:
-Ngậm đi cho đỡ lạnh, tỉnh thì tự bò lên phòng. Tôi đi chợ.
Nói xong cô cầm cốc nước ra ngoài, trước khi đi không quên kéo chăn đắp
cho anh. Cũng chẳng biết Minh có nghe thấy không, chỉ biết sau khi uống
xong cốc nước chanh nóng thì anh nằm im, ngủ li bì, một chút động đậy
cũng không có.
Linh đi chợ về, ông bà Phương vẫn chưa dậy, mà Minh cũng vẫn ngủ trong
phòng cô. Cô sơ chế thức ăn, bỏ vào tủ lạnh rồi sau đó cầm chổi ra quét
sân nhà. Mãi khi cô quét xong sân thì mới thấy ông Phương dậy, ra phố
thể dục. Ngày nào ông Phương cũng đi bộ chừng ba mươi phút, sau đó mang
về một tờ báo An ninh ngồi đọc trong vườn, khi nào bà Phương dậy thì hai ông bà cùng ăn sáng với nhau. Minh luôn dậy và ăn trước để đi học nên
bình thường hai ông bà rất ít khi ăn sáng cùng các con.
Khi bà Phương dậy thì Linh cũng nấu bữa sáng xong. Bà Phương hài lòng vì cô gái giúp việc này khá nhanh nhẹn, rất thạo việc nên bà ưng ý lắm. Bà giúp việc cũ ngày trước cũng phải mất hai tuần để quen với cách sống và ăn uống của ông bà, thế mà Linh chỉ cần một tuần đã thành thạo lắm rồi. Cô còn biết cách chọn mua những thực phẩm tươi ngon nhất, chưa bao giờ
tiêu quá một đồng nào ông bà đưa cho để đi chợ khiến bà Phương đôi lúc
cũng phải thầm khen, con gái quê đúng là đảm đang hơn rất nhiều.
Ăn sáng xong, tranh thủ lúc thằng cháu chưa dậy, bà hướng dẫn Linh nấu
mấy món để đãi khách. Bà còn tự tay làm lấy món nộm hoa chuối thịt gà mà thằng Đại rất thích ăn. Làm xong, bà gọi điện cho con trai để chắc chắn là con mình không quên việc hôm nay. Bà lo con trai sẽ lấy lý do đi
công tác để trốn việc này nên hai hôm nay ngày nào bà cũng gọi điện để
nhắc nhở. Không ngờ hôm nay, bà vừa gọi điện xong thì Đại cũng đã về tới nhà. Anh còn cầm theo một bó hoa lys lớn mà anh vừa mới mua ở chợ hoa
về. Bà Phương giục Linh làm cho anh bát mì sau đó lại tất tả đi ra đầu
phố mua ít đồ nữa.
Linh nấu mì cho Đại xong thì quay sang cắm hoa. Nhìn cô cắm hoa ở một bàn khác trong bếp, Đại cười nói:
-Em khéo tay đấy chứ nhỉ? Nấu ăn cũng giỏi mà cắm hoa cũng đẹp.
-Anh đang khen em đấy ạ? Nếu là ở quê thì em không biết mấy cái này đâu, là bác Phương chỉ cho em đấy.
-Lâu rồi anh mới được ăn sáng ngon thế này. Có lẽ nên năng về nhà một chút.- Đại vừa nói tới đây thì thấy Minh bước vào bếp.
Minh vẫn mặc nguyên bộ đồ Jeans như khi ra ngoài tối qua, rõ ràng là mới từ phòng Linh đi ra. Nhìn cậu em út quần áo thì nhàu nhĩ, đầu tóc rối
bù, Đại ngạc nhiên hỏi:
-Chú làm gì mà mới sáng sớm đã như chui ra từ tổ cú thế? Cứ thế này mà định ra ngoài sao?
Linh quay lại nhìn Minh, thấy dáng vẻ của anh thì không khỏi nhíu mày.
Minh không đáp lại lời anh trai mà đi thẳng tới tủ lạnh, lấy ra chai
nước lạnh và tu ừng ực, giống như cả chục năm rồi chưa được uống nước
vậy.
-Có mùi rượu. Đừng nói là chú vừa đi uống rượu về đấy nhé?- Đại cau mày hỏi tiếp.
Minh không đáp, uống hết nửa chai nước mới chịu đặt xuống, sau đó lại đi ra khỏi phòng, từ đầu tới cuối không nói một câu nào.
-Cái thằng này, càng lớn càng hư.- Đại thở dài nói rồi quay về với bát mì còn đang nóng hổi trước mặt.
Linh đã cắm xong bình hoa, cô khẽ mỉm cười nhìn kiệt tác của mình rồi
đem đặt trên bàn ăn, ngay trước mặt Đại. Đại ngẩng đầu nhìn bình hoa,
anh ngẩn ra một lúc, trong đầu lại nhớ nhớ tới cái gì. Sau đó không nói
không rằng, anh lại cúi xuống ăn.
Ăn xong, anh vẫn không rời khỏi bàn mà đưa mắt nhìn bình hoa lys, hai
hàng lông mày càng lúc càng nhíu chặt. Phong cách cắm hoa này, rất lâu
trước đây đã rất quen thuộc với anh. Anh lại đưa mắt nhìn cô gái đang hí hoáy với bát đũa bên bồn rửa. Càng nhìn anh lại càng giật mình. Nhìn từ sau lưng, cô gái này và người kia thật giống quá!
“Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.” Anh nghĩ vậy rồi đứng dậy, đi ra khỏi bếp và đi lên phòng của Minh. Thấy Minh trùm chăn ngủ, anh kéo chăn ra,
hỏi:
-Đêm qua chú lại đi uống rượu đúng không?
-Để em ngủ đi.- Minh đáp bằng giọng mệt mỏi.
-Ngày nào chú cũng đi như vậy à? Bố mẹ mà biết thì chú tính sao? Chú phải biết mẹ rất kỳ vọng vào chú đấy.
-Em biết rồi. Anh đi ra đi.
-Thôi được rồi, ngủ đi, chừng nào tỉnh thì anh em mình nói chuyện.- Đại thở dài và đi ra cửa.
-Mà…- Đột nhiên Minh đang nằm trong chăn mở mắt ra, lên tiếng, giọng có vẻ ngập ngừng.
-Sao?- Đại quay lại, cảm thấy lạ với thái độ của em trai mình.
-Anh khoái cô ta à?
-Ai?
-Con bé giúp việc ấy.
Đại ngẩn ra, sau đó anh cười phá lên:
-Sao chú lại hỏi câu đó? Chú biết tính anh mà, cứ thấy gái là tán tỉnh trước đã, có đổ hay không thì tính sau mà. Ha ha.
-Nhưng cũng không nên tùy tiện bạ ai cũng tán tỉnh thế chứ?- Minh cau mày.
-Không phải bạ ai cũng tán tỉnh đâu.- Đại liếc mắt nhìn em trai đầy thâm ý- Hơn nữa, phải là người đặc biệt anh mới tán tỉnh chứ. Cô gái này
cũng là một dạng đặc biệt. Thôi, ngủ đi, tỉnh thì xuống nhà, anh em mình đi café.
Đại đi rồi, Minh nhắm mắt lại như muốn ngủ tiếp, nhưng trong đầu vẫn còn nghĩ tới câu nói kia của anh trai mình. “Đặc biệt sao?” Anh tự nhủ và
dần dần ngủ thiếp đi.