Thấy con
trai vừa ăn sáng mà mặt mũi cứ hằm hằm vào như đang tức giận chuyện gì
đó, bà Phương vừa cho cu Tin ăn cháo vừa ân cần hỏi:
-Sao thế con?
Trường Minh nghĩ tới cảnh mới xảy ra cách đó không lâu, tự nhiên mặt mũi lại đỏ ửng lên, vội cúi gằm mặt đáp:
-Dạ không có gì đâu mẹ.
Ăn vội thêm vài miếng, Minh xô ghế đứng dậy, nói:
-Con lên phòng đây ạ!
Nhưng lại nghe thấy tiếng ông Phương vọng vào từ phòng khách.
-Con trai con đứa gì mà suốt ngày ru rú ở trên phòng, được ngày nghỉ thì bắc máy bơm ra tưới vườn cây giúp bố, không thì phóng xe qua thăm ông
bà có phải hơn không.
-Thôi, cả tuần nó học hành mệt rồi, cho nó ngủ thêm đi ông. Lên phòng đi con, chừng nào hai anh về thì xuống cũng được.
Bà Phương đáp thay con rồi đưa mắt ra hiệu cho Minh đi lên phòng. Bà
biết ông vẫn còn đang bực bội chuyện hai đứa con trai lớn, nhiều khi bực lây sang cả đứa con út này. Bà luôn nghĩ trong lòng, con trai hơn 20
tuổi đầu mà không ra ngoài phá phách chơi bời là tốt lắm rồi, ông lại
còn cố tình muốn tống nó ra đường làm gì nữa. Vừa dỗ thằng cháu ngoại ăn bà vừa nghĩ đến việc sẽ làm mai cho thằng Đại với con bé Huyền. Hai nhà lâu nay vẫn chơi bời qua lại với nhau, lại ở cùng một khu phố nên rất
gần gũi. Bà cũng chẳng lạ thừa gì con bé Huyền kia, cao ráo, xinh xắn,
nghề nghiệp đàng hoàng, ổn định mà lại rất ngoan ngoãn. Con bé vừa mới
ra trường được mấy tháng mà đã có không biết bao nhiêu người ngấp nghé.
Bà nghe ông bà Học nói nó vẫn chưa ưng ai nên mừng lắm, vội vàng đánh
tiếng cho thằng Đại nhà mình. Ông bà Học nghe xong ý định của bà thì
cũng gật gù đồng ý, chỉ cần đợi hai đứa trẻ gặp nhau rồi phát triển thêm tình cảm là xong.
Đã ngoài 60 tuổi rồi nên bà lúc nào cũng chỉ mong mấy đứa con sớm thành
gia thất cho thêm vui cửa vui nhà. Hơn nữa ông Phương lại là con trưởng
nên bà muốn sớm có cháu nội để lỡ có mệnh hệ nào mà đi sớm cũng dễ ăn
nói với tổ tiên ở trên trời. Vậy mà hai thằng con lớn của bà cứ nói tới
chuyện lấy vợ thì lắc đầu nguây nguẩy, giống như đỉa phải vôi vậy. Đứa
nào cũng nói còn phải gây dựng sự nghiệp, gia đình khi nào ba mươi tuổi
hãy tính.
Không tính cô con gái đã đi lấy chồng, trong ba đứa con trai thì thằng
Đại là người bà hiểu rõ tính nhất. Cậu con cả này của ông bà tính tình
khá bướng bỉnh, lại có chí tiến thủ lớn. Chưa đầy ba mươi tuổi mà nó đã
có một sự nghiệp tương đối vững vàng, hiện tại đang là chủ của một nhà
hàng năm sao trong thành phố, rất có tiếng tăm. Đại không thiếu bạn gái, thậm chí có thể nói là rất nhiều, nhưng chưa một lần nào nó chính thức
đưa người yêu về ra mắt ông bà. Mỗi lần bà gợi ý thì nó đều nói khi nào
quyết định lấy vợ nó sẽ đưa về nhà để ông bà xem mặt. Có hôm bà tới nhà
hàng của nó, nghe mấy đứa nhân viên nói rằng giám đốc Đại được nhiều cô
theo đuổi lắm, cô nào cũng đẹp, cũng cao ráo, có cô còn là diễn viên
điện ảnh hay ca sĩ gì đó, cô nào cũng quan tâm yêu chiều nó. Bà thấy vừa mừng lại vừa lo. Mừng vì rõ ràng con trai của mình không đến nỗi mải mê lo làm ăn mà không đi kiếm bạn gái, nhưng lo nhiều hơn vì chỉ sợ con
trai mình sẽ trở thành người đàn ông không đứng đắn trong mắt người
khác. Lần này nó về, bà thử ướm hỏi xem ý nó có ưng con bé Huyền hay
không? Hai đứa này cũng từng học chung trường thời cấp 1, cấp 2 nên
không phải không biết nhau.
Thằng Lâm thì đã có bạn gái. Bạn gái Lâm cũng làm trong lĩnh vực nghệ
thuật, chính là quản lý của con trai bà luôn. Cô gái này tên Trang, hầu
như mỗi lần Lâm về đều dẫn Trang về theo nên ông bà cũng quá quen thuộc
rồi. Mỗi lần ông bà đả động tới chuyện đám cưới thì hai đứa đều nói chưa phải lúc này. Bà cũng chỉ lo về nghề nghiệp của Lâm, không biết sau này nếu nghỉ hát thì con ông bà sẽ sống bằng nghề gì? Giá như ngay từ đầu
nó thi một trường đại học nào đó, rồi ông bà cố gắng lo cho nó vào cơ
quan nhà nước thì bây giờ cũng đã yên ổn rồi. Lâm học không giỏi giang
và có đầu óc kinh doanh như anh trai, nhưng lại có khiếu trong lĩnh vực
nghệ thuật. Con đường nghệ thuật là con đường bấp bênh và nhiều rủi ro
nên bà không muốn con trai dấn thân theo nhưng cuối cùng ông bà vẫn tôn
trọng quyết định của con trai mình.
Thằng Minh thì sống tình cảm và gần gũi với mẹ nhất, có lẽ là do nó ra
đời muộn hơn các anh. Thằng Đại vừa vào đầu năm thứ hai đại học đã xin
dọn ra ở riêng, mình nó tự thuê một phòng trọ rồi tự kiếm tiền sinh sống và ăn học, một đồng ông bà đưa cho nó cũng không cầm. Thằng Lâm thì còn ra đời sớm hơn, tốt nghiệp cấp 3 là đã đi hát rồi, họa hoằn lắm một
tháng mới về thăm bố mẹ được một, hai lần. Chỉ có thằng Minh vẫn còn ở
với bố mẹ, và cũng không có ý định sẽ ra ngoài ở. Đó cũng là ý của ông
bà. Chẳng lẽ nhà có bốn đứa con mà đứa nào cũng đi hết, hai ông bà thui
thủi ở cái nhà rộng thênh thang này chắc sẽ buồn lắm?
***
Linh đi chợ về rồi vào bếp sơ chế thực phẩm dưới sự hướng dẫn của bà
Phương. Mấy hôm nay thằng Tin mọc răng nên khá quấy, chẳng khi nào rời
bà ngoại nó nửa bước. Bà Phương chỉ còn cách chỉ cho Linh cách nấu mấy
món mà các con bà thích ăn. Mặc dù những món này khá bình dân, nhưng các con bà lại là những người vô cùng cầu kì và khó tính trong việc ăn
uống, nhất là thằng Đại. Bản thân là ông chủ nhà hàng nên Đại rất khắt
khe trong việc nấu nướng, chỉ cần không đúng mùi vị thì nhất định sẽ
không ăn.
Linh sơ chế thực phẩm xong thì ông Phương cũng bắc máy bơm để tưới cây
xong rồi. Mặc dù nhà có người giúp việc nhưng ông vẫn thích hoạt động
tay chân như thế. Sau đó ông để cho Linh tưới cây, còn bản thân mình thì đội mũ cối, đạp xe sang nhà mấy ông bạn già chơi.
Vườn cây cảnh của ông Phương không lớn lắm nhưng có đủ các loại cây, có
lẽ được ông kỳ công sưu tầm về nên mỗi cây đều có một dáng vẻ khác nhau, không cây nào giống cây nào. Cỏ trong vườn một cọng cũng không có. Một
tuần ông dành ra một ngày để tỉ mẩn nhổ từng cây cỏ một.
Linh vừa tưới cây vừa nghĩ tới cảnh xấu hổ diễn ra buổi sáng, bất giác
mặt cô lại đỏ lên. Cô nhanh chóng để những ý nghĩ khác thay thế vào đó.
Cô nghĩ tới cuộc sống trước đây của mình, nghĩ tới Thiên Ý, nghĩ tới
những dự định cho tương lai. Không biết quyết định này có đúng hay
không, nhưng cô biết cô không thể rút lui được nữa. Cô có thể làm tất cả vì Thiên Ý, và có lẽ đây là lựa chọn đúng.
Vừa làm vừa nghĩ nên cô cũng không để ý tiếng xe ô tô dừng trước cổng
nhà. Có tiếng bước chân đi tới, tiếng mở cổng, sau đó là tiếng kêu:
-Bố ơi… á…
Tiếng hét làm Linh giật nảy cả mình, thì ra khi người đó bước vào cổng
cũng là lúc vòi nước trong tay Linh hướng về đó. Và người kia đã xui xẻo hứng trọn dòng nước vào người.
Đó là một thanh niên cao chừng 1m75, thân hình cân đối, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, mặc một chiếc áo sát nách trắng và quần lửng ống rộng. Nhưng
lúc này thì cái miệng đang tươi cười của anh chàng đã kéo dài ra thành
một vẻ bất đắc dĩ không thể nói lên lời, nhìn rất buồn cười. Người này
cúi nhìn cả người mình rồi ngẩng đầu lên nhìn Linh, trong mắt hiện lên
một vẻ ngạc nhiên không thể che giấu:
-Ủa, em là ai thế?
Linh sững cả người, lóng ngóng không biết phải làm thế nào cho đúng.
Nhưng thấy anh chàng này không có vẻ gì là bực mình, lại hỏi một câu như thế thì cô ấp úng đáp:
-Dạ, em mới tới đây làm ạ!
-Ồ, thế cô Hiền đâu?
-Bác Hiền về quê rồi ạ!
-Vậy à? Lâu chưa? Sao anh không biết nhỉ?
-Dạ mới hôm qua! Anh bị ướt rồi, em xin lỗi. Em sơ ý quá!
-Thôi không sao.- Anh chàng cười cười rồi bước vào- Anh vào thay quần áo đã. Mà em tên gì nhỉ?
-Linh ạ!
-Ừm… Anh là Đại, thôi làm việc đi nhé! Anh vào chào bố mẹ và thay đồ đây!
Đại cười rồi bước qua cô đi vào trong nhà. Linh ngoái đầu nhìn theo anh, cũng không nghĩ con trai lớn của ông bà Phương lại dễ gần như vậy. Cũng không giống miêu tả của bác Hiền lắm, ít ra thì cũng không khó tính như cô nghĩ.
Đại mang theo vẻ ướt át nhếch nhác bước vào trong nhà khiến bà Phương
ngạc nhiên lắm. Sau khi nghe anh cười cười giải thích thì bà cũng không
nói gì nữa mà giục anh mau đi thay đồ. Mặc dù chuyển ra ở riêng nhưng
phòng ngủ của anh ở đây vẫn được giữ nguyên và còn lưu lại chút đồ đạc.
Đại thay quần áo xong, ra nựng cu Tin mấy câu, ngồi nói chuyện với mẹ
mấy câu, sau đó anh bước ra sân. Linh vẫn đang tưới cây ở một góc vườn.
Anh đứng từ xa nhìn cô, đôi lông mày chau lại trong chốc lát, sau đó
liền giãn ra. Anh tiến về phía cô, tươi cười nói:
-Để anh giúp em nhé!
-Không cần đâu anh! Em làm cũng sắp xong rồi!- Linh lắc đầu bối rối, cô
không quen với thái độ niềm nở đó từ một người khác giới tương đối xa
lạ, mặc dù từ sau hôm nay thì người này cũng không còn quá xa lạ nữa.
-Anh nghe mẹ anh nói em cùng quê với cô Hiền à?
-Vâng, nhà em và nhà bác ấy gần nhau anh ạ!
-Ồ, vậy chắc em biết Nhật Lệ chứ?
-Chị Nhật Lệ ạ?- Linh hơi khựng lại trong giây lát, sau đó vẫn bình tĩnh đáp- Có anh ạ! Nhưng chị ấy chuyển lên thành phố sống lâu lắm rồi, giờ
em cũng chẳng nhớ mặt chị ấy thế nào nữa.
-Ồ, nghĩa là bây giờ cô ấy cũng không ở quê à?
-Không anh ạ! Chị em chị Lệ lên thành phố, thỉnh thoảng mới về thăm quê
thôi. Ở quê các chị ấy cũng chỉ có họ hàng, bố mẹ đều mất cả rồi mà.
-Em cũng biết em gái Nhật Lệ à? Cô ấy giờ có ở quê không?
-Không ạ! Hình như chị ấy ra nước ngoài rồi.
-Ừ…- Đại khẽ đáp, cũng không rõ trong lòng anh đang nghĩ gì, chỉ thấy gương mặt anh thất thần ra đến một lúc lâu.
Lát sau, anh lại hỏi:
-Em biết nấu ăn chứ?
-Dạ? Biết chứ anh. Con gái ở quê mà không biết nấu ăn thì bố mẹ sẽ mắng
chết, nói lại thế thì làm sao lấy được chồng. Hơn nữa ở quê mà được ở
nhà nấu ăn thế này thì sướng quá rồi, có nhiều việc phải làm lắm ấy chứ
ạ!- Linh đáp một hơi, cô không hiểu tại sao mình lại có thể nói nhiều
đến thế với người đàn ông xa lạ này.
-Ừ… ý anh là em nấu có ngon không ấy?
-Em cũng không biết nữa. Bác Phương nói là cũng được. Nhưng mấy món ăn thì em phải nhờ bác hướng dẫn cho thì mới biết làm.
-Ừ… Xin lỗi nhé, thói quen nghề nghiệp của anh thôi.- Đại cười.
-Dạ…
Hai người nói tới đây thì ngoài cổng lại có tiếng xe ô tô dừng lại, tiếp sau đó là tiếng nói chuyện ríu rít của một cô gái. Linh thì đưa mắt ra
có vẻ tò mò, còn Đại thì coi như không vì anh đã quá quen với tiếng nói
này rồi.
Quả nhiên, sau đó bước vào cổng là một nam một nữ đang sóng bước bên
nhau. Hai người nhìn qua khá đẹp đôi. Cô gái cao, da trắng, tóc uốn
buông xõa trên vai, sóng mũi cao, môi đỏ, đôi mắt to tròn. Chàng trai
thì cao hơn cô hơn một cái đầu, cao hơn cả Đại, nhìn rất đẹp trai và thư sinh. Anh chàng ăn mặc khá lịch lãm chứ không xuề xòa như Đại khiến cho người khác có một chút cảm giác khó gần. Hai người bọn họ đang cười nói với nhau cái gì đó rất vui vẻ.
Bước vào cổng, đầu tiên là họ nhìn thấy Đại, cô gái lên tiếng chào.
Chàng trai thì nhìn Đại rồi lại nhìn cô gái lạ ở một góc không xa, trên
mặt cũng có chút ngạc nhiên. Nhưng sau đó cũng không để ý nhiều nữa mà
anh ta hướng về Đại hỏi:
-Xe của anh bị sao thế?
-Mấy hôm trước uống rượu say quá, lái xe về đâm vào gốc cây, mới sửa tạm vì chưa có thời gian.
-Bố mà nhìn thấy thì kiểu gì cũng cằn nhằn.- Anh chàng nhíu hai hàng lông mày lại.
-Không sao đâu. Hai người vào chào mẹ đi đã.
-Ừm…
-Vậy bọn em vào trước đã nha.- Cô gái cười để lộ ra lúm đồng tiền trên má phải rồi kéo tay chàng trai đi vào.
Chàng trai thư sinh và bảnh bao đó chính là Lâm, em trai của Đại, một ca sĩ trẻ rất có triển vọng hiện nay trong thế giới âm nhạc. Còn cô gái đi bên cạnh Lâm, hiển nhiên chính là quản lý kiêm người yêu hiện tại của
anh.
-Đó là em trai anh.- Đại hướng Linh giải thích khi hai người kia đã đi vào trong nhà.
-Dạ…- Linh quay về với công việc, không nói thêm lời nào, nhưng trong
đầu vẫn không khỏi nhớ tới ánh mắt của Lâm vừa rồi khi nhìn mình.