Đại đưa Tường Vi đi trên con đường dẫn ra bãi biển mà ban chiều anh đã đi.
Khi tới bãi cát trắng mịn, ngửi được vị mặn của muối ở trong gió, thấy
sóng mơn man bờ cát trải dài, cả hai ngồi xuống.
Tường Vi ngồi bên cạnh Đại, mùi rượu vang hòa
quyện với mùi nước hoa rất đàn ông của anh khiến cô cũng cảm thấy ngây
ngất. Cô cũng không lý giải được tại sao mình lại theo người đàn ông này bỏ ra đây. Từ lần trước gặp mặt, cô đã không ngừng nghĩ về
người này, một người đàn ông thành thục và hấp dẫn, khác hẳn với những
anh chàng vẫn theo đuổi cô trước kia.
-Cô này cũng liều thật, dám theo một người đàn ông xa lạ ra chỗ vắng vẻ
này cơ đấy.- Đại cười nửa tỉnh nửa say- Em không sợ tôi làm gì em à?
-Có mồm mà, không biết kêu sao.- Tường Vi bướng bỉnh cãi lại.
-Kêu nổi không?- Đại cúi đầu nhìn cô hỏi lại.
-Thử biết liền.- Tường Vi bĩu môi, nhưng vẫn nhìn anh bằng ánh mắt đầy đề phòng.
Đại nhìn cô bé hồi lâu, rồi đột nhiên anh bật cười, lại quay đầu nhìn ra biển, nói tiếp:
-Không trêu em nữa. Làm sao em lại có mặt ở đây vậy nhóc?
-Em là bạn của anh An- con ông chủ ở resort này. Hôm qua em tới Quảng
Ninh nên anh ấy vào đất liền đón em ra đây chơi.- Tường Vi giải thích.
-Ra trái đất thật sự tròn. Không những An quen Cường mà còn quen cả nhóc nữa.- Đại gật gù.
-Thế anh ra đây làm gì? Đừng nói là cũng có thời gian rảnh rỗi đi chơi như em nha?- Tường Vi tò mò hỏi.
-Anh ra đây công tác. Anh mà có thời gian rảnh như em thì anh đã ở nhà ôm con ngủ rồi.
-Con anh là xinh không?
Đại nhớ tới gương mặt bụ bẫm của đứa con gái bé bỏng, nhớ tới những lúc
con bé toét miệng ra cười, để lộ ra mấy cái răng sữa. Anh không tự chủ
được mà bật cười, đáp:
-Xinh lắm. Nó giống anh.
-Anh có đẹp đâu. Chắc giống vợ anh thì mới xinh.
Đại lắc đầu, trên gương mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng nụ cười đã có thêm phần gượng gạo:
-Anh không có vợ.
-Đùa nha… Không có vợ vậy anh tự sinh ra trẻ con hả?- Tường Vi tỏ vẻ không tin.
-Thật mà. Cô ấy sinh đứa trẻ ra, rồi đem tới trước cửa nhà anh.
Tường Vi trố mắt nhìn anh, dường như cô đang phải nghe một câu chuyện rất hoang đường.
-Nhóc không tin à?- Đại thấy cô há hốc mồm nhìn mình thì cười hỏi lại.
-Không… à, ý em là có…- Tường Vi hết lắc rồi lại gật, loạn lên một hồi,
sau lại nhận xét- Thảo nào mà em thấy anh không đeo nhẫn cưới. Ngón tay
đeo nhẫn cũng không có vệt hằn của việc đeo nhẫn…
-Cũng tinh tế ghê nhỉ?
-Tinh tế bình thường thôi.- Tường Vi lại nhìn thẳng ra biển để anh không nhận ra một nét vui vẻ vừa xuất hiện trong mắt cô.
Cô vui vì biết người đàn ông này chưa hề kết hôn sao?
Tường Vi lắc lắc đầu, cố dẹp tan những mơ mộng hão huyền vừa xuất hiện trong đầu mình.
Đại ngả người nằm dài xuống bãi cát, hai tay gối lên đầu, đưa mắt nhìn
bầu trời đen kịt bên trên. Ánh sáng từ ngọn hải đăng phía xa lấp lóe,
sáng lên giữa biển đêm mênh mông.
Tường Vi quay đầu nhìn anh, trong ánh sáng mờ mờ của đèn điện từ xa hắt
lại, cô thấy trong mắt Đại có chút suy tư. Rồi cô lại quay đầu nhìn ra
phía biển đêm, gió lạnh thốc vào khiến cô hơi run rẩy. Bỗng cô cảm thấy
ấm áp hơn hẳn, khi Đại cởi chiếc áo vest bên ngoài ra, khoác lên vai cô. Rồi anh lại nằm dài ra bãi cát. Anh lại hỏi cô những chuyện liên quan
tới tuổi thơ? Hỏi cô về những chặng đường cô đã đi qua? Hỏi cô về công
việc viết lách? Đồng dạng, Đại cũng kể cho cô nghe những kỉ niệm nghịch
ngợm thời còn đi học khiến cô cứ phá lên cười từng chặp.
Cuộc trò chuyện thân thiết của hai người cứ thế trôi qua. Sương buông xuống càng lúc càng nhiều.
Rồi Đại lại đột nhiên hỏi:
-Nhóc đi hoài thế này, bạn trai không có ý kiến gì sao?
Tường Vi lắc lắc đầu không đáp. Cô chợt buồn bã hơn hẳn khi Đại nhắc tới chuyện đó.
-Sao vậy?
Cô quay lại nhìn anh, hơi cười gượng, cũng không biết có nên trải lòng với người đàn ông xa lạ này hay không.
Rồi cô kéo cánh tay anh ra, sau đó ngả người, nằm gối lên cánh tay đó
của anh, ngay bên cạnh Đại. Đại vẫn gối đầu bằng một tay, cười hỏi:
-Sao nhắc tới bạn trai mà buồn vậy?
-Em chia tay bạn trai rồi.- Cuối cùng Tường Vi cũng nói.
-Lâu chưa?
-Lần em từ Hà Nội quay về Sài Gòn.
-Chắc tại mải chơi quá nên bạn trai chán chứ gì?- Đại cười trêu.
-Phải, mà cũng không phải.- Cô quay sang nhìn anh, đáp.
-Mấy cô cậu còn trẻ nên cũng mơ mộng lắm mà.
-Có lẽ là tại em quá vô tâm với người ta, cũng lại quá đa tình.
-Chà… lý do có vẻ hợp lý.- Đại nhận xét.
-Khi đã không còn tin nhau, thì giải thoát cho nhau để cả hai khỏi phải
đau khổ. Sau khi chia tay thì em lại quay lại đây, bắt đầu hành trình
khám phá miền Bắc của mình. Cũng nhờ đó mà chuyện tình cảm nguôi ngoai
dần.
-Đa tình… muôn đời là một cái tội. Anh cũng là người đa tình lắm. Phụ nữ đi qua cuộc đời anh vốn anh không thể đếm hết được, cũng chẳng thể nhớ
hết. Một trái tim có quá nhiều ngăn. Mỗi một người đi ngang cuộc đời
anh, lại mang đi một ngăn trong vô vàn ngăn nhỏ đó. Cũng có thể đó là lý do mà mẹ của Như Ý kiên quyết không tới với anh. Anh hiểu điều đó, nên
anh cũng không muốn đi tìm. Anh sợ anh sẽ làm khổ cô ấy vì sự đa tình
của bản thân.
-Cái đa tình của đàn ông và của phụ nữ khác nhau. Người phụ nữ chỉ cần
ngoại tình trong tư tưởng cũng đã bị phê phán rồi…- Tường Vi thở dài.
-Em sai rồi, nhóc. Cái này cũng tùy người nữa. Bạn gái trước đây của
anh, người mà anh yêu thật nhiều, vốn không chỉ ngoại tình trong tư
tưởng. Nhưng anh yêu cô ấy nên vẫn bỏ qua cho những lỗi lầm ấy, chỉ là
sau cùng cô ấy vẫn rời bỏ anh.
-Vì anh là người đa tình à?- Tường Vi tò mò hỏi.
-Vì nhiều chuyện. Có thể là do khi đó hai đứa còn quá trẻ. Cũng có thể
là cô ấy tìm được tương lai tốt hơn ở một người khác. Cũng có thể là anh quá mải mê với công việc nên không chăm lo được cho cô ấy đầy đủ… Sau
đó anh mới bắt đầu đắm mình trong những mối quan hệ chẳng đi tới đâu.
Không cô gái nào giữ nổi chân anh quá lâu. Khi anh cảm thấy họ thú vị,
anh theo đuổi họ, và họ ngả vào vòng tay anh. Nhưng rồi anh cũng rất
nhanh chán, và cuộc chơi cũng kết thúc theo. Nhiều người mắng anh là
khốn nạn, là sở khanh. Họ thừa biết anh có nguyên tắc của anh, và người
nào phạm phải nguyên tắc đó là người đó phải ra khỏi cuộc chơi.
-Nguyên tắc gì vậy?
-Không tình yêu.- Đại lạnh lùng nói ba chữ.- Anh có thể chiều chuộng họ, có thể lên giường với họ, đối xử với họ đúng mực như một người bạn
trai. Nhưng nếu họ yêu anh, anh sẽ rời bỏ họ.
-Như thế là không tốt.- Tường Vi lắc đầu.
-Chịu thôi… trò chơi nào cũng có nguyên tắc cả.
-Nếu cứ chạy theo nguyên tắc đó, anh sẽ chẳng bao giờ tìm được một tình yêu thực sự.
-Cả đời này, anh có Như Ý là đủ rồi.
-Con gái anh rồi sẽ lớn, rồi sẽ đi lấy chồng, nó không thể ở bên anh cả đời được.
-Bỏ qua đi, chuyện đó là chuyện của mấy chục năm về sau rồi.- Đại cười lắc đầu.
-Vậy nếu con gái anh nói nó cần một người mẹ thì sao?- Tường Vi thắc mắc.
Đại quay sang nhìn Tường Vi, không hiểu sao trong đầu anh lúc đó lại
xuất hiện hình ảnh của một cô gái quê mùa cần mẫn và rất dịu dàng. Tường Vi cũng quay sang nhìn anh, thấy anh không nói gì, cô nhổm dậy, nói:
-Trời lạnh hơn rồi, mình về phòng thôi.
-Ừ…- Đại cũng ngồi dậy, vặn vẹo tay một chút rồi đứng thẳng lên, chìa tay ra cho Tường Vi, đề nghị- Để anh đưa em về.
*
Linh ngắm nhìn Như Ý đã ngủ say sau một ngày bận rộn chơi đùa, cô đưa
tay vén vén những sợi tóc tơ của con bé sang một bên. Sau đó cô lấy mấy
chiếc gối ôm tròn chắn xung quanh để đêm con bé không đạp chăn ra. Cuối
cùng, cô vươn tay tắt điện, chỉ để lại chiếc đèn ngủ sáng ở góc phòng.
Cô cúi xuống, vò vò đầu Tuyết và cười với nó. Con chó vẫy đuôi tít lên,
có vẻ rất thích được cô vuốt ve như thế này. Mà khiến Đại ngạc nhiên
nhất là, ngoài anh và hai đứa trẻ con trong nhà ra thì cũng chỉ có Linh
mới có thể ôm ấp, vuốt ve con chó này thân thiết như thể chính là chủ
nhân của nó vậy.
Khi Linh vừa bước ra ngoài thì Minh cũng vừa ôm mũ bảo hiểm về tới. Thấy cô, anh cũng không nói gì mà đi thẳng về phòng mình. Nhưng vừa chạm tay vào cửa, nghĩ thế nào anh lại nhìn theo cô đang đi ở phía xa, gọi:
-Khoan đã.
Linh dừng bước, quay lại nhìn anh, không nói gì mà chỉ yên lặng chờ đợi.
-Nấu cho tôi bát mì.
Linh gật đầu rồi lại quay người đi xuống. Minh thấy cô đi khuất ở dưới
cầu thang rồi, anh mới mở cửa bước vào phòng. Đặt mũ bảo hiểm và găng
tay xuống giường, anh đứng yên lặng, suy nghĩ một hồi, cuối cùng mới đi
lấy quần áo để thay.
Vừa ăn bát mì nóng hổi, Minh thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn Linh.
Cô vẫn tỉ mẩn lau từng milimet bệ bếp, dường như không hề biết mệt với
công việc có vẻ nhàm chán này. Nhìn cái dáng vẻ cần mẫn và chăm chú của
cô, Minh muốn cất lời cũng không được, anh có cảm giác mình sẽ cắt ngang một công việc mà cô thực sự yêu thích.
Đến khi Linh lau xong bệ bếp và quay lại thì thấy Minh đang ngồi khoanh
tay nhìn mình, bát mì trước mặt đã hết từ bao giờ. Thấy thế, cô ngạc
nhiên hỏi:
-Anh muốn ăn nữa sao?
-Không. Chỉ muốn nhìn cô làm việc một chút thôi. Cô có vẻ yêu thích công việc này? Nó có gì hay ho sao?
Linh vắt chiếc khăn lau lên giá, sau đó rót cho anh cốc nước ấm rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện anh, lắc đầu và hỏi:
-Anh đọc Kitchen của Banana chưa?
-Con gà? Quả chuối?- Minh ngây ngô hỏi lại.
-Không...- Linh bật cười- Kitchen chứ không phải Chicken. Kitchen có
nghĩa là bếp mà. Đó là một tác phẩm văn học. Còn Banana Yoshimoto là tác giả của cuốn sách ấy.
-Cô hỏi sai người rồi, tôi không phải là người có hứng thú đọc sách,
cũng rất dở môn tiếng Anh. Cái đó phải hỏi anh trai tôi.- Minh lắc đầu.
-Đó là một cuốn sách rất hay, với một phong cách viết rất rung động. Nữ
nhân vật chính trong truyện đó có một tình yêu đặc biệt với căn bếp. Cô
ấy bỏ ra hầu hết thời gian của mình trong căn bếp, thậm chí phải ngủ ở
bếp cô ấy mới có cảm giác an toàn…
-Cô cũng thế à?- Minh chống tay lên cằm, hỏi.
Linh nhún vai rồi trả lời:
-Từ nhỏ, bố đã dạy em, căn bếp chính là nơi giữ lửa cho hạnh phúc gia
đình. Bếp phải sạch sẽ, gọn gàng thì ngôi nhà mới có cảm giác êm ấm. Ở
quê, nhà chỉ có bếp đun rơm rạ, rồi bếp củi, bếp lò, nhưng mẹ em vẫn
luôn giữ bếp rất ngăn nắp. Thói quen này của mẹ ảnh hưởng nhiều tới hai
chị em em.
-Cô có thể trở thành một người vợ hoàn hảo trong việc giữ lửa cho hạnh phúc gia đình mình. Nhưng đàn ông họ cũng tham lam lắm…
-Trên đời này có việc gì vẹn tròn được đâu, nên bằng lòng với những gì mình có, và phải trân trọng nó.
Minh nhìn cô rất chăm chú, sau đó anh đột ngột nói:
-Tôi không tin cô chỉ là một cô gái nhà quê, lần đầu lên thành phố, đi làm người giúp việc…
Linh giật mình, hơi bối rối khi nhìn vào đôi mắt thản nhiên của anh.
Những điều Minh nói không phải không có lý. Trong khi Đại suốt ngày bận
rộn với công việc ở nhà hàng, chỉ tiếp xúc một chút vào buổi tối và sáng sớm. Lâm cũng không mấy khi về nhà, mỗi lần về đều rất vội vàng. Ông bà Phương thì luôn mải lo lắng cho con, cho cháu. Chỉ có Minh là người có
thời gian quan sát Linh nhiều nhất, nên anh mới có thể đưa ra những cảm
nhận như thế. Từ phong cách làm việc và sinh hoạt hàng ngày của Linh,
anh có thể thấy cô không hề đơn giản giống như một cô gái từ nhỏ sống ở
nông thôn và lên thành phố làm người giúp việc. Không phải cô thiếu sự
thật thà, chân chất của con gái nông thôn, mà là càng ngày anh càng cảm
thấy cách nói năng, cách đi lại, cách chăm sóc người khác của cô rất
linh hoạt và từng trải.
-Tôi không biết phía sau gương mặt này của cô là một người như thế nào,
cũng không quan tâm trước đây cô làm gì, chỉ cần biết cô tới nhà tôi
không phải vì ác ý là được rồi.- Cuối cùng Minh kết luận.
-Em có thể là ai được chứ?- Linh cười gượng.
-Cái cách cô nhìn anh trai tôi, ngay từ lần đầu tiên gặp tôi đã thấy có gì đó không ổn. Cô vào nhà tôi vì anh ấy sao?
Linh không đáp, chỉ lắc đầu.
-Vậy vì bé Mít, đúng chứ?
Lần này thì Linh giật mình, không lắc đầu nữa mà chỉ nhìn chăm chăm vào Minh. Minh khẽ cười:
-Vậy là đúng. Cô tới trước, rồi sắp xếp cho con bé vào sau. Cô là người
thân của con bé sao? Cô biết mẹ đẻ của Mít? Hay… cô chính là mẹ đẻ của
nó?
Linh run rẩy cả người, không nói được câu nào. Minh thấy cô im lặng thì
cứ ngồi nhìn cô. Một lát sau, Linh lấy lại được sự tự nhiên rồi, cô mới
đáp:
-Anh không cần đoán mò đâu.
-Không phải đoán mò. Nếu không phải lần trước tôi tình cờ thấy ảnh của
Mít dưới gối của cô, thì tôi đã không nghĩ gì. Mỗi lần tôi để ý, tôi
thấy cô đối xử với bé Mít không đơn giản chỉ là một người giúp việc, một bảo mẫu. Thậm chí khi nó ốm, cô còn lo lắng cho nó hơn cả bố mẹ hay anh trai tôi. Cô dỗ dành nó, chơi với nó, dành tình cảm cho nó, giống như
chính là mẹ của nó vậy…
-Bé Mít còn quá nhỏ, nó lại không có tình thương của mẹ. Chăm sóc nó lâu dần nên em mới có tình cảm đặc biệt với nó thôi.
-Không cần giải thích với tôi. Những chuyện đó tôi không quan tâm đâu.
Đó là việc của anh tôi, và anh tôi sẽ giải quyết nó chứ không phải tôi.- Minh thờ ơ nói.
-Anh cũng không cần bận tâm nhiều như thế, em cũng sắp nghỉ làm ở nhà anh rồi.
-Nghỉ làm?
-Người nhà ở quê gọi em về. Em chỉ làm tới Tết Nguyên Đán thôi.- Linh
gật đầu.- Cho tới lúc ấy em hy vọng anh vẫn nhắm mắt coi như không biết
chuyện gì. Em cũng không làm hại gì cho bất kỳ ai trong gia đình anh.
Còn tại sao, em không hy vọng mình phải nói ra. Nó là một chuyện không
vui vẻ gì. Những ngày cuối năm này em chỉ muốn dành hết tình cảm, thời
gian cho Như Ý… Xa nó là một chuyện khó khăn, nhưng như thế tốt hơn.
-Cô có yêu anh trai tôi không?- Minh đột ngột hỏi một câu khiến Linh sợ tới ngây cả người.
Nhưng không đợi cô trả lời, Minh đã nói tiếp:
-Cô nhìn anh tôi rất khác. Không biết có phải vì anh ấy là bố của Như Ý, hay còn vì lý do nào khác. Nhưng tôi không hy vọng cô yêu anh ấy, nếu
không cô sẽ khổ cả đời. Vì anh ấy có thể là một người cha tốt, nhưng
không phải là một người chồng chung thủy. Tôi nghĩ đó là lý do tại sao
mẹ của bé Mít không muốn ra mặt. Có lẽ người đó cũng rất yêu anh tôi,
đúng không?
Minh liếc nhìn Linh, thấy cô cứ ngồi lặng yên, tâm trí dường như đã
không còn ở nơi này nữa. Anh lắc lắc đầu, cũng không làm phiền gì cô
thêm mà đứng dậy, bước ra, kéo ghế về lại chỗ cũ sau đó đi lên phòng.
Chỉ còn Linh ngồi lại trong căn bếp vắng lặng với câu hỏi cứ váng vất mãi trong đầu: “Cô có yêu anh trai tôi không?”