Hoàng Minh nỉ non trong lòng, ánh mắt lại rơi xuống bức tượng tiếp theo.
Một thanh niên khoác trường bào chỉn chu, anh tuấn tiêu sái, mị lực mười
phần. Trên tay cũng là một cây quạt bình thường, khoé miệng lại là một
nụ cười tà dị. Hắn mày kiếm mắt sáng, khi cười lại lộ ra một cái răng
khểnh tràn ngập hấp dẫn. Dưới chân hắn là một đầu uy vũ Ngũ Trảo Thần
Long. Thanh Long toàn thân uy áp cực lớn, uốn lượn như đằng vân phá vũ,
vô cùng cao cao tại thượng.
"- Nhị điện chủ Đoàn Dự!"
- A, lão đại, đó là ngươi sao?
Hoàng Ánh như một chú chim non không ngừng lên tiếng vẫy gọi Hoàng Minh. Tay
nàng lúc này chỉ vào bức tượng đứng ở vị trí cao nhất. Hoàng Minh, Lập
Phi, Hoàng Anh lại nhìn theo tay nàng hướng về bức tượng cuối cùng kia.
Ở vị trí đó, một con yêu thú kì lạ toàn thân cơ bắp mạnh mẽ. Hai cánh nó
mở rộng, toàn thân tràn ngập lực lượng. Cái đuôi dài như đang uấn gấp,
phía cuối đuôi là một đốm lửa như bừng sáng. Hai mắt con yêu thú là phát ra tinh quang nhàn nhạt, trên cổ nó có đeo một chiếc vòng có một viên
đá bắt mắt. Cái miệng mở rộng mơ hồ thấy được hoả diễm khủng bố. Trên
đầu nó có một thanh niên đang ung dung đứng ở đấy. Thanh niên này mĩ mạo cương nhu đầy đủ, anh tuấn tiêu sái. Mái tóc dài thả về phía sau không
gió mà bay. Khoé miệng vẫn là nụ cười khiến người ta ấm áp khó hiểu. Sau lưng hắn đeo hai thanh trường kiếm đan chéo nhau. Trên vai hắn có một
con yêu thú khác đang đứng yên vị. Yêu thú này toàn thân nhỏ nhắn dễ
thương, hoàn toàn là phiên bản yêu thú nữ tính yêu thích.
"- Đại điện chủ Hoàng Chấn Minh!"
- Đúng là lão đại a!
Hoàng Anh gật đầu như thóc, lên tiếng nói.
Lập Phi mỉm cười, ánh mắt nhìn về bức tượng oai hùng của Hoàng Minh cảm
thấy vô cùng tự hào cùng yêu thích. Nam nhân của nàng lại mạnh mẽ như
vậy, lại có khí thế vương giả như vậy.
Hoàng Minh chỉ lắc đầu
cười khổ, không nghĩ tới hắn rời đi mấy năm Phú Quốc đảo lại phát sinh
nhiều biến đổi như vậy, dường như chưa tới ba năm a. Hoàng Minh làm sao
biết được, thời gian giữa các vị diện trải qua cũng không có giống nhau. Tiên giới đi qua hai năm, Hoàng Tiên đại lục cũng đã trôi qua bảy năm
rồi.
Chỉ là lúc Hoàng Minh còn chưa kịp nói gì, thì bất ngờ Phú Quốc đảo bất chợt vang lên tiếng báo động khẩn cấp.
Ngay sau đó là cả ngàn thân ảnh lập tức bay lên trên trời, toàn trường ánh
mắt hướng về bốn người Hoàng Minh. Không rõ từ lúc nào bốn người bọn hắn đã hoàn toàn bị bao vây. Vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, tiếp tục có
thân ảnh hướng bầu trời bay lên. Hoàng Minh hứng thú nhìn một vòng toàn
trường, khoé miệng không nhịn được lại nở nụ cười.
- Người tới là ai? Tại sao lại xuất hiện trong lãnh địa của Thiên Sát Điện!
Một trung niên nam tử lên tiếng quát hỏi, khí thế mười phần. Toàn bộ tinh
anh đệ tử đều nghiêm túc quan sát, vũ khí trên tay đã xuất hiện từ bao
giờ. Chỉ cần cấp trên lên tiếng sẽ lập tức đánh tới đối phương. Chỉ là
Hoàng Minh còn chưa lên tiếng, một tiếng nói trong trẻo đã vang lên:
- Bại hoại, rốt cuộc ngươi đã trở về!
Giọng nói này có chút run rẩy, ngay sau đó toàn bộ tinh anh đệ tử không tự
chủ được tách ra một con đường. Cuối con đường kia là một thân ảnh đang
chậm rãi lăng khong bay tới. Người này chính là Cao Trang. Hoàng Minh
không hề hay biết, từ lúc hắn xuất hiện trên bầu trời của Phú Quốc đảo
đã bị trận pháp ẩn giấu của nàng phát hiện. Từ lúc Hoàng Minh xuất hiện
tới lúc này cũng bất quá trải qua hơn một phút mà thôi. Phú Quốc đảo
nhanh chóng báo động, thế nhưng khi Cao Trang phát hiện ra người tới
chính là tên bại hoại kia, nàng không nhịn được run rẩy.
Hoàng
Minh không có nói gì, hắn chỉ mỉm cười. Ngay sau đó trong nháy mắt Hoàng Minh biến mất. Hắn xuất hiện ngay trước mặt Cao Trang mạnh mẽ ôm nàng
vào trong lòng.
- Ngươi!
Cao Trang còn chưa kịp nói hết câu đã bị hắn chặn ngang:
- Ta đã về, mấy năm nay khổ cực nàng!
Chỉ một câu mà thôi, một câu đã nói ra uỷ khuất trong lòng của Cao Trang.
Bảy năm qua một mình nàng gánh vác vị trí tối cao, nắm giữ toàn bộ Thiên Địa các trong tay. Đối với một nữ tử sẽ mệt mỏi thế nào chứ. Hoàng Minh biết rõ, mấy nắm qua, Thiên Sát Các phát triển như vậy khẳng định là
Cao Trang một mình chống đỡ. Nhất là khi Chu Du, Gia Cát Lượng cùng
Trương Vô Kỵ rời đi, khẳng định Thiên Sát Các càng nặng hơn trên vai
nàng.
- Hoàng Minh!
- Ca ca!
- Hoàng Minh đại ca!
Trong nhất thời những tiếng nói trong trẻo vang lên, từng người xuất hiện
khiến đệ tử tinh anh của Thiên Sát Điện kinh sợ. Những nữ nhân này toàn
bộ là cao tầng của Thiên Sát điện một năm chưa chắc đã được thấy qua một lần a. Vậy mà hiện tại toàn bộ lại xuất hiện ở đây để đón một người
sao. Nhất là vị phó điện chủ Cao Trang trong truyền thuyết vậy mà nằm
trong vòng tay của người thanh niên kia. Chẳng lẽ người thanh niên kia
là.
Có thể trở thành tinh anh đệ tử, có kẻ nào sẽ là ngu ngốc
đâu. Nhất thời ngay trong giây lát toàn bộ thân ảnh chiến sĩ tinh anh đệ tử quỳ một chân hành lễ, hai mắt sáng rực vẻ sùng bái, không ai bảo ai
toàn bộ như điên như dại mà gào lên: