Hoàng Minh nhìn một màn trước mắt liền tươi cười. Trước kia thu phục Vân Nhai Tháp cũng diễn ra tình cảnh này. Thế nhưng là Tam Trọng Tháp cùng
Lưu Ly tháp đấu một mình Vân Nhai Tháp. Hiện tại thì hay rồi, ba đánh
một không chột cũng què a, một mình Thập Tự Tháp liền rơi vào sự quần ẩu của Tam Trọng Tháp, Lưu Ly Tháp cùng Vân Nhai Tháp. Không gian trong
phòng rất nhỏ, hơn nữa lại bị bao vây xung quanh không ngừng bị trùng
kích. Thập Tự Tháp khổ không thể tả, nhất thời phản kháng trong khó
nhọc.
Hoàng Minh nhìn thấy như vậy liền yên tâm, trước tiên
không để ý đến bên chiến trường bên kia, ánh mắt hắn lại rơi trên người
đang xếp bằng ở giường ngọc. Người này rõ ràng là một nữ tữ, một thân
bạch y cực kì thanh nhã. Thế nhưng trên mặt đeo một tấm lụa che mặt, khí tức sinh cơ đã không còn. Rõ ràng là một thi thể, thế nhưng không hề
khác thân thể người sống một chút nào. Có thể khẳng định nữ nhân này là
một cao thủ thật sự. Đến cả khi chết rồi thân thể vẫn không bị huỷ đi
chút nào, không khác gì một người đang tĩnh toạ tiềm tu. Hoàng Minh đưa
ánh mắt nhìn một lượt, ánh mắt hắn khi rơi xuống hai bàn tay của nữ nhân này, một khối tròn tròn màu trắng ngà xuất hiện trong tầm mắt hắn. Khối tròn màu trắng ngà này tuy không bắt mắt, thế nhưng nếu nhìn kĩ có thể
cảm nhận được năng lượng ba động nhàn nhạt di chuyển bên ngoài của nó.
- Hoang Thần Cách?
Hoàng Minh không nhịn được thốt ra một câu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khối
Hoang Thần cách kia. Hắn tới Thập Tự Tháp không phải vì viên Hoang Thần
Cách này sao. Hiện tại đã có thể thấy được nó, rõ ràng đây chính là cơ
sở để hắn có thể trở về a.
Chính vào lúc Hoàng Minh còn đang
kích động, đột nhiên thân thể không có sinh cơ kia bất giác ngẩng mặt
lên, hai con ngươi thâm thuý mở ra.
Hoàng Minh bị một màn này
làm kinh sợ lùi ra sau mấy bước. Hắn có thể không sợ sao? Một thân thể
không có chút sinh cơ nào, rõ ràng là đã chết. Hiện tại thi thể kia lại
mở mắt ra nhìn chằm chằm vào hắn không chớp mắt, trong đầu Hoàng Minh
lập tức nghĩ tới một từ " Quỷ".
Nhìn Hoàng Minh sợ hãi lui về sau, thi thể kia bất giác mỉm cười. Nụ cười ẩn giấu sau lớp khăn che mặt đầy vẻ kì bí.
- Nữ nhân này còn sống sao?
Hoàng Minh thầm nghĩ trong đầu, cảm thấy đầu to như cái đấu không thể rõ ràng.
- Tiền bối...
Hoàng Minh nhẹ giọng dò hỏi. Hắn không rõ ràng người này còn sống hay đã chết. Hiện tại chỉ có thể dò xét một phen.
Nữ tử kia quay đầu nhìn về phía không xa, thấy được tràng cảnh bốn bản
nguyên của bốn toà tháp đang chiến đấu liền A một tiếng kinh ngạc. Ngay
sau đó nàng liền quay đầu về phía Hoàng Minh nhìn hắn một hồi. Hoàng
Minh có cảm giác như bị người nhìn thấu tất cả bị mật vậy, toàn thân có
chút mất tự nhiên không thôi.
Đột nhiên tiếng nơi của nữ tử kia vang lên:
- Không nghĩ đã mấy vạn năm, rốt cuộc có người tới được đây! Lại không nghĩ tới, người này nắm giữ ba toà tháp.
Âm thanh của nàng dễ nghe, mặc dù có chút không được tự nhiên, thế nhưng không thể phủ nhận giọng nói quả thực rất êm tai.
- Tiền bối, người không phải là...
Hoàng Minh còn chưa nói hết, nữ tử kia giơ tay lên ngăn cản hắn, đoạn nói:
- Lão già Tĩnh Vân Hưng kia đã chết?
Hoàng Minh nghe tới lời này liền sững sờ một hồi. Tĩnh Vân Hưng, đây chính là tên của chủ nhân đời trước Của Tam Trọng Tháp cùng Lưu Ly tháp a. Hoàng Minh chợt nhớ tới một màn tại Vân Nhai Tháp. Hắn rốt cuộc nhớ ra, người chiến đấu cùng Tĩnh Vân Hưng khí đó dáng dấp ấy, cùng nữ nhân trước mắt này giống y như một a.
Nhìn biểu hiện trên mặt của Hoàng Minh, nữ tử cũng không đợi Hoàng Minh trả lời. Nàng lập tức nói tiếp:
- Vân Nhai Tháp trước kia thuộc sở hữu của ta, nếu ngươi đã thu thập được nó, chắc chắn ngươi cũng đã xem qua đoạn kí ức ra lưu lại rồi!
Hoàng Minh nghe đến đây hung hăng gật đầu, quả thực là lúc này hắn còn không
suy nghĩ ra quan hệ trong đó thì hắn là đồ ngu ngốc rồi.
Nữ tử lại cười nhẹ, hai con mắt lấp loé tinh quang nói tiếp:
- Không nghĩ ngươi lại là người kế thừa Tam Trọng Tháp cùng Lưu Ly Tháp
của Tĩnh Vân Hưng. Hiện tại Vân Nhai Tháp của ta cũng trong tay ngươi,
lại thêm Thập Tự Tháp bây giờ.
Nói đến đây nữ tử ánh mắt nhìn về Hoàng Minh một chút lại tiếp tục nói:
- Ta cũng đã chết rồi, hiện tại trước mặt ngươi chỉ là một đạo thần hồn
nho nhỏ mà thôi. Không nghĩ một lần chờ đợi là mấy vạn năm trôi qua.
Ngươi cũng là tiến vào Hoang địa thế giới này. Đây chính là duyên phận,
Hoang Thần cách này ta phải bỏ cả tính mạng để lấy được. Có lẽ trời sắp
đặt cũng là để lại cho ngươi. Tiểu huynh đệ, gọi ngươi một tiếng tiểu
huynh đệ này cũng là ngươi chiếm tiện nghi của ta a.
Nói đến đây nữ tử lại cười mỉm, ánh mắt hướng về phía bón toà tháp nói tiếp:
- Thời gian của ta cũng không còn lại bao nhiêu, đạo thần hồn này đã tiêu tán đi quá nhiều. Ngươi có lẽ cũng đoán được phần nào khi có một trong
các toà tháp. Người còn lại sẽ tìm đến ngươi, ngươi phải cẩn thận. Hắn
không tao ngộ giống ta cùng Tĩnh Vân Hưng. Hắn nếu còn sống, chính là
một kẻ hùng mạnh. Thực lực của ngươi còn xa xa không đủ a.
Thở
dài một hơi, thân thể nữ nhân này lập tức trong nháy mắt như nứt ra, vỡ
tan thành vô số mảnh tiêu tán trong không gian. Trước khi biến mất, nàng còn để lại một câu văng vẳng bên tai Hoàng Minh:
- Hoang Thần cách ở đây, rời khỏi đây, giúp ta cùng Tĩnh Vân Hưng giết hắn!
Hoàng Minh ngây ngẩn một hồi, nữ tử này còn không có cho hắn kịp hỏi một câu nào, cứ như vậy tan biến trước mắt hắn.