Mái bếp nhỏ khói lượn lờ, những căn nhà trúc cực kì đơn giản mộc mạc.
Nếu không phải ở nơi này toàn là gấu trúc thì thật khiến người ta cảm
thấy nơi này nhất định là nơi nhân loại ở.
- Du Ca ca, Phan Da ca trở lại rồi!
Thấy đám người từ phía xa đi tới, không ít đám gấu trúc hài tử nhanh nhẹn
hoan hô mà chạy lại. Đám gấy trúc nhỏ này cực kì đáng yêu, trên người
mặc y phục vài thô đơn giản lại khiến người ta có cảm giác vô cùng thuận mắt. Thấy đám người Hoàng Minh, đám gấu trúc nhỏ này đều mở to mắt tò
mò mà quan sát bọn hắn.
- Tới, ca ca có thứ này cho các ngươi!
Hoàng Minh nhìn đám gấu trúc đáng yêu này, mỉm cười từ trong ba lô lấy ra
không ít đồ ăn vặt. Trước kia đám đồ ăn vặt này đều là để dành cho mấy
tên nhóc Pikachu ăn. Hiện tại bọn hắn đều thành thần rồi, cũng không có
ai đến ăn nữa.
Đám gấu trúc này lúc đầu còn rụt rè, về sau nhận lấy ăn thử lập tức vô cùng hưng phấn. Một bên quấn lấy Hoàng Minh không thôi.
Lập Phi cùng Thư Đồ Sư Lĩnh Chi cũng vui vẻ lấy ra không ít đồ tặng cho đám gấu trúc nhỏ này. Chỉ riêng có Hư Trúc là không có gì để cho đám trẻ
con này mà thôi.
Đoàn người tiến về bên trong, người trong bộ lạc gấu trúc này vô cùng hiếu khách. Một bên hỏi thăm, một bên vui vẻ tiếp
đón. Lại có người hô to tối nay nhất định mở tiệc đón khách nhân.
Hoàng Minh đi vào nơi này, một bên cảm thán không thôi. Bộ lạc gấu trúc này
tu vi cũng thật đáng sợ. Tráng niên đều là thượng vị thần, mà thanh niên cũng không ít thiên tài cũng là thượng vị thần. Mạnh nhất cũng chính là Du Ca cùngg Phan Da. Hai tên này chính là hai thanh niên mạnh nhất bộ
lạc. Chẳng trách khi nãy chỉ có hai bọn hắn đi ra ngăn cản đoàn khủng
long kia.
Du Ca dẫn đám Hoàng Minh tiến vào một căn nhà trúc ở
cuối bộ lạc. Căn nhà này cũng đơn giản giống những căn nhà khác, trước
nhà lại có một hồ nước nhỏ, một cây cầu trúc nhẹ nhàng bắc qua hồ.
- Tới đây, đây chính là nơi ở của Hải Lão. Người chính là người lớn tuổi
nhất của bộ lạc chúng ta. Nếu muốn hỏi tin tức chắc chắn chỉ có người
mới biết được!
Phan Da mở cổng, dẫn đám Hoàng Minh đi qua cầu nhỏ chậm rãi tiến tới trước cửa nhà.
- Hải Lão, tiểu tử Phan Da, Du Ca xin gặp mặt!
Tới trước cửa nhà, Phan Da cùng Du Ca chậm rãi cúi người hành lễ, vẻ mặt vô cùng thành kính.
Đám ngừoi Hoàng Minh phía sau cũng cúi người chào. Không biết vị Hải Lão
này thần thông tới đâu, chỉ việc là ngừoi lớn tuổi nhất bộ lạv này cũng
đáng giá nhận lấy kính lễ rồi.
Đoàn người chờ đợi đã qua ba phút, thế nhưng không ai nói lời nào, rất yên lặng chờ đợi. Rốt cuộc năm phút trôi qua cũng có tiếng thở dài vang lên, một giọng nói già nua khiến
người ta cảm nhận được sư tang thương theo năm tháng:
- Aiz, vào đi!
Nghe được tiếng nói này, nhất thời trái tim treo cao trong lòng mỗi người
như được đặc xá, thở ra một hơi nhẹ. Du Ca dẫn đầu tiến tới mở cửa, đoàn người chậm rãi dắt nhau đi vào.
Ở bên trong căn phòng cũng không có nhiều độ vật. Phòng chia hai gian. Gian chính để một cái bàn cũng
vài chiếc ghế trúc, gian phụ chỉ có một cái giường nhỏ. Mà trên giường
lúc này có một thân hình gầy nhỏ đang khoanh chân quay người hướng vào
bên trong tường, lưng quay ra ngoài. Hoàng Minh ánh mắt hướng về thân
ảnh kia âm thầm đánh gia. Hải Lão này thân thể gầy yếu, bộ lông trên
người đã xác xơ không ít. Nhiều nơi đã lộ ra thân thể, toàn thân toát ra khí tức tang thương khiến người ta không khỏi sinh lòng kính sợ.
- Vãn bối Hoàng Minh găp qua tiền bối!
Hoàng Minh chắp tay cúi người hành lễ. Ba người Lập Phi, Thư Đồ Sư Lĩnh Chi cùng Hư Trúc cũng đều cúi đầu thi lễ.
- Nhân loại, không nghĩ các ngươi liền tới được nơi đây!
Tiếng nói già nua của Hải Lão một lần nữa vang lên, nói một câu, Hải Lãi lại
tự thở dài một hơi không biết đang suy nghĩ tới chuyện gì.
Đám người Hoàng Minh không dám mở lời, ngay cả Du Ca cùng Phan Da cũng không có lên tiếng. Không khí liền rơi vào yên lặng.
Sau mấy phút, thân thể Hải Lão chậm rãi quay lại, đám người Hoàng Minh kinh ngạc không thôi. Hải Lão này khuôn mặt đều đã già nua, nếp nhăn không
ít. Chòm râu dài trắng muốt, ngay cả hai hàng lông mày cũng trắng dài.
Hai con mắt có chút mờ đục, mũi nhỏ, môi nhăn nheo đã thâm.
Hải
Lão ánh mắt đánh giá bốn người Hoàng Minh một hồi. Hoàng Minh cảm giác
kinh hãi, giống như toàn bộ bí mật của bản thân đều bị một ánh mắt này
nhìn thấu vậy. Hải Lão này, rốt cuộc tu vi thực lực tới cấp độ gì mà có
thể làm hắn bất an như vậy.
Một hồi đánh giá, Hải Lão lên tiếng mà hỏi:
- Các ngươi muốn tìm cách rời nơi này?
Hải Lão hỏi một câu lập tức thành trọng tâm.
- Đúng vậy, Hải Lão tiền bối, chúng vãn bối là bất ngờ bị truyền tống tới nơi này, xin tiền bối có thể giúp đỡ. Chúng vãn bối vô cùng cảm kích.
Hoàng Minh tất nhiên lúc này đứng ra lãnh trách nhiệm, nhẹ nhàng chắp tay mà nói.