Hoàng Minh trên đường đi bắt đầu giảng giải lại cho ba người rõ ràng một chút. Hắn cũng đã coi ba người thành người mình, thế nên cũng không
giấu giếm chuyện hắn có Tam trọng tháp. Tại tầng ba của Tam Trọng tháp,
một trăm năm bên trong chỉ là một năm bên ngoài mà thôi. Hơn nữa bên
trong Tam Trọng tháp có nồng đậm nguyên tố năng lượng thuộc tính, có thể giúp người ta cảm ngộ mạnh mẽ. Băng chứng chính là Hư Trúc cùng Thư Đồ
Sư Lĩnh Chi hai trăm năm đều lĩnh ngộ đột phá từ thượng vị thần đạt tới
Thượng Vị thần đại viên mãn. Hư Trúc chính là Hoả thuộc tính đạt tới đại viên mãn. Thư Đồ Sư Lĩnh Chi chính là Phong hệ đạt tới đại viên mãn.
Bốn người trên đường đều ôn lại chuyện xảy ra khi đó làm bọn họ đều kinh
thán không thôi. Nhất là Hoàng Minh đánh với Yêu Băng Phong Huyết Mẫu
càng làm cho Hư Trúc cùng Thư Đồ Sư Lĩnh Chi phải giơ ngón cái khen tốt. Chẳng mấy chốc bọn hắn đã tiến tới một khu phế tích đổ nát.
Khu phế tích này nhìn kiến trúc có lẽ khi xưa là một đại điện cổ, nhìn một chút cũng có thể đoán ra.
- Đại điện này niên đại ít nhất cũng hơn năm vạn năm!
Thư Đồ Sư Lĩnh Chi đi một lượt kiểm tra lập tức nói. Ánh mắt hắn lúc này
tràn đầy vẻ cuồng nhiệt. Khám phá di tích thượng cổ chính là hứng thú mà hắn cuồng nhiệt nhất. Hoàng Minh cũng tràn ngập hứng thú mà đi dạo
quanh một vòng. Đại điện này đổ nát đã quá lâu. Nơi này nằm dưới một dãy núi cực lớn, mấy vạn năm qua cũng chỉ có để nơi này đọng lại một ít
tuyết mà thôi. Yêu thú giống mèo kia của Lập Phi càng là vui vẻ nhảy
nhót. Nó chính là từng ở nơi này một quãng thời gian, thế cho nên cũng
coi như là quen thuộc. Ba người Hoàng Minh, Lập Phi cùng Hư Trúc đi một
hồi quan sát cũng không phát hiện có gì lạ lẫm đành ở một bên bắt đầu
nướng thịt ăn. Tại Lưu Ly tháp có một số lượng yêu thú cấp thấp được
Hoàng Minh lôi ra để nướng thịt, mùi vị khá ổn. Chỉ là Thư Đồ Sư Lĩnh
Chi thì vẫn đang hứng thú tìm tòi như tên nghiện. Ba người Hoàng Minh
cũng không quấy rầy hắn, mặc cho hắn lăn lê bò trườn tìm tòi.
- Không ngờ là hồng hoang, hoa văn này, bí tự này chính là hồng hoang thời kì a. Nếu ta đoán không nhầm thì....
Thư Đồ Sư Lĩnh Chi hai mắt tràn ngập tinh mang, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Hai ngón tay hắn liên tục lần theo hai hàng kẻ kì lạ trên mặt đất chậm
rãi dò theo. Cuối cùng đến một góc của đại điện, Thư Đồ Sư Lĩnh Chi nhẹ
nhàng phẩy tay hất ta một đoàn tuyết đã phủ kín. Rất nhanh một đồ án kì
lạ xuất hiện trước mắt hắn. Đồ án này có hình tròn bao vây, bên trong
xếp những hoa văn kì lạ. Không những thế lại có một số hình vẽ. Nếu
Hoàng Minh nhìn thấy đám hình vẽ này nhất định sẽ chấn kinh rồi.
Thư Đồ Sư Lĩnh Chi hơi run run, hắn không ngờ bản thân hắn có ngày cũng gặp phải một di tích thượng cổ hồng hoang a.
- Chính là nó, nó là mắt trận của đại điện này!
Thư Đồ Sư Lĩnh Chi hai mắt tràn ngập cuồng nhiệt, rất nhanh một thanh đoản
kiếm nhỏ xuất hiện trong tay hắn. Một vết cứa nhỏ trên đầu ngón tay được hắn cứa ra, máu tươi của Thư Đồ Sư Lĩnh Chi rơi xuống đồ án. Trong lúc
ba người Hoàng Minh còn không biết chuyện gì xảy ra, còn đang ung dung
ăn thịt nướng thì dị biến phát sinh. Đại điện lập tức phát sáng, một
đoàn ánh sáng máu tím loé lên, chớp mắt qua đi, cả đám người Hoàng Minh
biến mất tại đại điện. Nơi này chỉ còn lại đống lửa đang cháy cùng nửa
con yêu thú đã được nướng chín rơi trên mặt đất.
Hoàng Minh bị
biến cố bất ngờ làm cho kinh hãi. Chỉ thấy bản thân hắn rơi vào một
không gian ánh sáng chói mắt. Ánh sáng này có chút không thể chịu được,
hắn chỉ có thể nhắm mắt lại mà thôi. Tiếng o o bên tai vô cùng kì quái.
Đột nhiên hắn cảm giác bàn chân hắn chạm đất. Một cơn gió từ đâu thổi
đến mang theo khí tức tươi mát xộc vào mũi hắn. Hoàng Minh mở mắt ra,
phát hiện bản thân hắn đang đứng trong một hang động kì lạ. Hang động
này lớn chừng một gian phòng. Không chỉ hắn, Hư Trúc, Lập Phi cùng yêu
thú của nàng, Thư Đồ Sư Lĩnh Chi đều có mặt tại đây. Lúc này bọn hắn
cũng đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
- Chúng ta đang ở đâu đây?
Lập Phi kinh hãi, ánh mắt nhìn về bốn phía xung quanh hang động tràn ngập ý đề phòng. Bốn người nhìn nhau, không ai rõ ràng chuyện gì xảy ra. Thư
Đồ Sư Lĩnh Chi cũng không dám nói gì, hắn có thể đoán ra có lẽ hắn đã
xuất động một không gian truyền tống nào đó rồi.
- Không biết, trước tìm đường ra đã!
Hoàng Minh nhìn tình hình xung quanh hang động, phát hiện không có gì khả nghi liền nói.
Mọi người gật đầu, ánh mắt đều nhìn ra phía bên trái. Nơi đó có một lối đi
nhỏ, có gió từ lối đi đó thổi vào mang theo khí tức tươi mát.
- Có lẽ đó chính là lối ra!
Thư Đồ Sư Lĩnh Chi lên tiếng nói. Mọi người nhìn nhau gậy đầu, Hoàng Minh
đi trước dẫn đầu mà đi ra. Lối đi này không dài, chỉ đi tầm trăm mét đã
nhìn thấy ánh sáng từ bên ngoài hắt vào. Một lối ra ở trước mắt, đám
người nhanh chóng đi tới. Không có thứ gì ngăn cản, rất nhanh bốn ngừoi
đều đi ra khỏi hang động. Thế nhưng bước chân vừa mới đi ra, đám người
bọn hắn đều chấn kinh, ánh mắt tràn ngập sợ hãi. Nhất là Hoàng Minh,
miệng hắn đã mở rộng hết cỡ có thể nhét nguyên quả trứng gà rồi.