Chuyện này làm sao không khiến Hoàng Minh cùng Thanh niên kia kinh ngạc
đây. Gần một tháng qua, hoà thượng này cũng coi như là quen với hai
người, đã không còn mở miệng ra là đuổi người nữa. Một mực yên tĩnh ngồi uống rượu, không có chuyện gì mà khiến hắn để ý cả. Vậy mà hiện tại chỉ một tiếng rao bán hồ lô cũng khiến hắn thất thần như vậy.
- Cũng là một cái có cố sự người!
Hoàng Minh thở dài trong lòng. Bất tri bất giác hắn liền nhớ lại một câu
chuyện tình bi thương mà hồi học cấp ba hắn đã từng đọc qua. Không nhắc
tới thì thôi, nhắc tới liền cảm xúc ùa về, Hoàng Minh không nhịn được
lại có hứng muốn hát. Trước sự kinh ngạc của hoà thượng kia cùng thanh
niên bên cạnh. Toàn bộ Ngân An tửu lâu đều phát hiện ra trên tay Hoàng
Minh đã xuất hiện một cây càm kì quái từ lúc nào.
Ngân An Tửu lâu từ khi Lập Phi xuất hiện tại đây cùng tổ hợp kì quái ba người Hoàng
Minh thì dần trở nên nổi tiếng. Quán lúc nào cũng chật ních người, thế
nhưng không một ai ngồi bàn trong góc bên này. Bởi vì bọn hắn biết cái
bàn đó từ buổi chiều liền xuất hiện bốn người tổ hợp ngồi uống rượu
trong yên lặng.
- Sao ta lại cảm thấy có chút quen thuộc a, đây là cầm ư?
- Chính là, vị công tử kia không lẽ là muốn đàn một khúc sao?
- Ta thiệt là mong chờ nha, tóc cũng nhuộm xuống giống y chang cầm thánh
rồi. Cầm cũng có tại trong tay, anh tuấn phong lưu không biết hát một
khúc có hay hay không?
Tiếng bàn luận lại vang lên phía sau đám
người, toàn bộ tửu lâu cũng đã dời ánh mắt về phía bên này rồi. Lập Phi
càng là hai mắt toả sáng. Ở đây ngoài nàng ra thì không một ai biết được thân phận thật của Hoàng Minh. Hắn lại chính là cầm thánh hàng thật giá thật đấy.
Hoàng Minh nhắm hai mắt hồi tưởng một hồi, ngón tay
bắt đầu gảy nhẹ, tiếng nhạc nhẹ nhàng nổi lên, âm thanh du dương mà dễ
nghe. Tửu lâu vốn ồn ào lại lập tức yên lặng trong thoáng chốc. Trên mặt ai cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc cùng khó tin. Thanh niên ngồi cạnh Hoàng
Minh chính là hai mắt toả sáng hữu thần. Hoà thượng kia thì trầm mặc,
Lập Phi thì ngây ngốc nhìn Hoàng Minh.
Từng câu hát du dương,
Hoàng Minh khẽ gằn giọng xuống, giọng của hắn liền biến sang hơi khàn.
Thế nhưng với một bài hát bi thương thế này, nó lại càng làm cho người
ta run lên vì đồng cảm:
- Phật ở trên kia cao quá, mãi mãi không độ tới nàng.
Vặn dặm tương tư vì ai, tiếng mõ vang lên phũ phàng!
Chùa này khôgn thấy bóng nàng, bồ đề chẳng muốn nở hoa.
Dòng kinh còn lưu vạn chữ, Bỉ Ngạn phủ lên mấy thu.
Hồng Trần hôm nay xa quá, ái ô không thể giãi bày.
Hỏi người ra đi vì đâu, chắc chắn không thể quay đầu.
Mộng này tan theo bóng phật, trả lại người áo cà sa. Độ ta vì sao không độ nàng??
- Vì Người hoa rơi hữu ý, khiến nước chảy càng vô tình!
Một thửa niên hoa hợp tan, tiếng mõ xưa rối loạn.
Bồ đề không nghe tiếng nàng, hồng trần đã mấy độ hoa.
Mắt còn vương màu máu, hồng nhan chẳng trông thấy đâu?
Lại một tay ta gõ mõ, phá nát cương thường biến hoạ.
Vài độ xuân thu vừa qua, có lẽ không còn thấy nàng.
Hỏi phật trong kiếp này, ngày ngày gõ mõ tụng kinh.
Vì sao độ ta không độ nàng!
Từng câu hát như một lời giãi bày chân thực nhất của một người nam tử vốn
quy y cửa phật. Hoàng Minh mỗi câu hát lên như một lưỡi dao đâm vào tâm
linh của mỗi người tại đây. Tại sao trên thế gian lại có một mối lương
duyên như thế?
Chỉ cần nghe một chút người ta cũng có thể hình
dung ra một mối tình oan trái nhưng đầy đẹp đẽ của một hoà thượng trẻ
cùng một thiếu mĩ nhân.
Đã có những tiếng thút thít vang lên,
tại Ngân An tửu lâu đã đông nghịt bóng người. Nam nhân lệ rơi đầy mặt,
nữ nhân thút thít nấc từng tiếng.
Hỏi thế gian tình ái là chi?
Mỗi câu hát của Hoàng Minh như chứa trăm ngàn từ ngữ cùng cảm xúc. Mỗi câu
lại như một lời tự trách, như ánh văn thiên cổ chất chứ bao nhiêu nỗi
niềm cùng câu chuyện. Nhất là phối hợp với âm điệu du dương, giọng hát
khàn của Hoàng Minh càng làm cho bài hát đong đầy bi thương, oán trách.
- Nhất niệm thành phật, nhất niệm thành Ma. Chỉ là ta thà phụ trời xanh chẳng phụ nàng!
Hoàng Minh rốt cuộc kết thúc. Không khí vẫn còn lắng đọng dư âm của bài hát.
Chỉ một bài hát, đưa con người ta rơi vào bi thương tột cùng, cũg là
tiếc thương cho một mối tình.
- Không phải ta không biết yêu
nàng, mà là ta không biết nên yêu nàng hay để nàng không yêu ta nữa.
Nhưng chính sự mơ hồ đó đã khiến nàng phải chết. Nếu có thể giết cả
thiên hạ này để nàng có thể sống lại thì ta quyết không chối từ!
Hoà thượng lúc này đã hai mắt ướt nhoè. Hai tay nắm chặt, toàn thân dựa vào bàn, thật sự như muốn gục ngã.
Chỉ một khúc này, hắn vẫn không thể tin được, chỉ một khúc ca này toàn bộ
ứng trên người hắn. Không hề có một chút nào sai cả, phải chăng đây
chính là số mệnh hay sao?