Lập Phi nhẹ nhàng bước tới, chẳng mấy chốc nàng đã đến bên dưới gốc cây
kia. Sự chú ý của toàn trường lúc này đều dồn vào nơi đó. Nếu Lập Phi
không để ý tới du thuyền này, có lẽ sẽ chẳng ai biết tại đây lại có
người.
- Xin chào, ngươi có chở người qua tháp không?
Lập Phi nhẹ nhàng cất tiếng hỏi. Đi sau nàng lão giả kia đã ẩn ẩn đề phòng. Tại nơi này xuất hiện một người kì quái như vậy, trách nhiệm bảo vệ
tiểu thư của lão càng là phải nâng cao. Tam đại công từ đều là cảm thấy
một chút uất nghẹn trong lòng. Rõ ràng là đã chuẩn bị thật tốt, nhưng
lại không thể đón được Lập Phi đi cùng. Thế nhưng lại có chút thở phào,
ít ra nàng ấy cũng không đi cùng một kẻ nào trong ba bọn hắn, thế chân
vạc vẫn là không bị phá vỡ. Tiếng nói của Lập Phi nhẹ nhàng thánh thót,
nhất là trong khi mọi người đều chú ý tới nơi này, thầm cảm thán cho tên phu thuyền kia may mắn, có thể được đưa Lập Phi tiểu thư qua hồ thì.
- Không!
Một tiếng nói trầm ấm nhưng có chút lạnh nhạt vang lên. Tất cả mọi người
đều cảm thấy như rơi vào sương mù mờ mịt. Cự tuyệt, Lập Phi tiểu thư cứ
như vậy bị một tên phu thuyền cự tuyệt. Đây là chuyện gì xảy ra, không
ít người đều đã choáng váng, cảm thấy bản thân có chút khó thở. Ba vị
đại công tử đều muốn vì Lập Phi tiểu thư mà nguyện ý trở thành phu
thuyền. Vậy mà kẻ này lại không một chút huý kị hay suy nghĩ, một lời
thẳng thằng cự tuyệt.
Không ít kẻ đã không nhịn được mà xì xào bàn tán:
- Ta không nghe lầm chứ, vậy mà cự tuyệt, hắn thật ngưu!
- Ngươi không có nghe lầm đâu, ta cũng nghe thấy đây!
- Đây là một tên ngu ngốc hay sao, quả thực là muốn ăn đòn rồi!
Lập Phi lúc này cũng là hơi ngẩn người một chút, đến chính nàng cũng không
nghĩ có ngày mình lại bị cự tuyệt. Trong lòng hiếu kì không nhịn được
lại hỏi:
- Tại sao lại không? Chẳng lẽ ngươi không muốn kiếm tử tinh sao?
- Không thích!
Lại một câu nói lạnh nhạt nữa vang lên. Người kia hơi xoay lưng, cánh tay
giơ lên, thần cấp cao thủ đều có thể nhìn rõ ban đêm hơn người thường.
Lúc này không ít người đã nhận ra. Tên phu thuyền này lại là đang nâng
vò rượu một mình uống.
- Ngươi, rốt cuộc ngươi có chở hay không, tiểu thư chúng ta là để mắt tới ngươi mới tới đây muốn ngươi đưa chúng ta qua sông!
Nha hoàn đứng phía sau Lập Phi thật sự không chịu nổi nữa liền quát lên.
Thế nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng. Đứng ngoài quan sát, ba đại công tử vừa giận vừa mừng. Giận vì tên phu thuyền này lại không coi Lập Phi vào mắt. Mừng vì Lập Phi không có thuyền qua sông thì bọn nhắn nhất định có cơ hội. Lúc này bọn hắn nhanh trí ra hiệu cho đám người phía sau. Rất
nhanh một đám người liền lặng thầm ra dấu với một loạt phu thuyền. Mua
chuộc cũng có, đe doạ cũng có, nhất định không thể để bọn hắn đưa Lập
Phi qua sông. Đây rốt cuộc là một giải pháp khá tốt.
- Này, ngươi có nghe thấy ta nói không? Nha hoàn của Lập Phi đã tức giận đỏ cả mặt, nàng thậm chí muốn lao tới
giáng cho tên khốn kiếp này mấy cái bạt tai rồi quăng hắn xuống nước.
Dám không cho tiểu thư mặt mũi, từ trước tới nay hắn là người đầu tiên.
Lão giả phía sau cũng không nhịn được nữa, lạnh lùng lên tiếng:
- Ngươi vẫn là muốn từ chối sao?
Khí thế bùng lên đè ép tới, khí thế của Thượng vị thần làm những người xung quanh phải sợ hãi. Thế nhưng ket phải chịu áp lực lớn nhất chính là tên phu thuyền kia lại càng như không có hề hấn gì. Hắn vẫn yên lặng nâng
vò rượu chậm chạp uống. Trong bóng tối, khuôn mặt hắn bị chiếc nón rơm
che kín toàn bộ, thật khó có thể thấy được là ai.
Lập Phi đến mức này lòng hiếu thắng lại càng là chiếm ưu thế, lần đầu tiên nàng có xúc cảm muốn đánh người như vậy:
- Ngươi muốn thế nào mới đồng ý đưa ta qua!
Không khí lại một lần nữa rơi vào yên tĩnh. Xung quanh có rất đông người theo dõi. Ở xa xa cũng không ít người lại chú ý về động tĩnh bên này. Rốt
cuộc phu thuyền kia cũng lên tiếng:
- Chỉ đưa một người, một ngàn tử tinh thạch!
Lời hắn vừa nói xong giống như một hòn đá lớn ném vào mặt hồ tĩnh lặng.
Toàn trường há hốc mồm kinh hãi. Một ngàn tử tinh thạch, đưa người từ bờ này tới Vân Nhai tháp lại có giá một ngàn tử tinh thạch sao? Bình
thường một chuyến đi của các phu thuyền khác cũng chỉ có năm tử tinh
thach. Tên này mở miệng đã là sư tử ngoạm, lập tức tăng giá gấp hai trăm lần.
- Ngươi, ngươi tại sao không đi ăn cướp đi?
Nha
hoàn kia càng là người phản ứng đầu tiên mà nói. Cái gì mà chỉ chở một
người, lại còn một ngàn tử tinh thạch. Đây rõ ràng là cùng ăn cướp khác
nhau sao?
- Không đi thì tuỳ, ta cũng không có ép!
Phu
thuyền trong màn đêm nhếch miệng cười. Chiếc thuyền nhỏ bỗng nhiên như
có ai đẩy, nó nhẹ nhàng bắt đầu hướng ra bên ngoài. Dường như tên phu
thuyền này đã muốn rời đi rồi.
- Hạ vị thần?
Thuyền vừa
động, một đoàn người đều đã nhận ra không gian ba động cùng thực lực của tên phu thuyền kia. Hạ vị thần vậy mà đi lái thuyền sao?