Hoàng Minh nghe tới đây liền cảm thấy có chút hi vọng, hắn nhanh chóng hỏi:
- Ngươi nói rõ một chút, truyền tống trận luân chuyên là thế nào sự tình, còn có Ám Vũ sự tình kia nữa!
Thấy Hoàng Minh có chút nóng vội, Nạp Lan Lương lập tức đáp lời, nói ra toàn bộ những gì hắn biết.
Truyền tống trận luân chuyên chính là một loại truyền tống trận duy nhất tại
tiên giới. Số lượng không có nhiều, chỉ có ba mươi cái. Vừa hay cái thứ
ba mươi vậy mà đặt tại Mễ Nhĩ Thành. Thế nhưng Truyền tống trận luân
chuyên chính là không phải dùng để người bình thường di chuyển, bởi vì
không biết từ xa xưa người thiết kế ra có lẽ chính là các vị chủ thần.
Truyền tống trận luân chuyên chỉ dành cho Ám Vũ chức nghiệp.
Ám
Vũ chức nghiệp chính là giống một dạng lính đánh thuê. Một kẻ muốn trở
thành Ám Vũ sẽ phải trải qua một lần nhiệm vụ cực kì gian nan, tám phần
mười là sẽ bỏ mạng. Nếu hoàn thành nhiệm vụ trở về liền được trở thành
nhất tinh Ám Vũ, đạt được danh hiệu Ám Vũ. Một khi thành Ám Vũ thì liền
có thể sử dụng Truyền tống trận luân chuyên. Mà Mặc Yểm Thành chính là
cũng có một Truyền tống trận luân chuyên.
Hoành Minh nắm chặt tay, rốt cuộc cũng tìm ra thông tin, tìm ra cách nhanh nhất để tới Mặc Yểm Thành.
- Tốt, ta đã hiểu!
Hoàng Minh gật đầu, nhẹ nhàng nói.
Nạp Lan Lương suy nghĩ một chút, liền nói:
- Đại nhân, ta xem ngài chính là chưa tới Mễ Nhĩ Thành, nếu ngài không
chê thì có thể tới chỗ chúng ta. Giá nhà tại Mễ Nhĩ thành quả thực cao
đến doạ người, dẫu sao thành trì cũng là nơi an toàn nhất trên tiên
giới.
Nạp Lan Lương nói xong liền chờ mong nhìn Hoàng Minh. Hắn
rất muốn tạo quan hệ tốt với những người này. Ở trên người bọn hắn có
một chút gì đó bí mật làm người ta muốn tìm hiểu.
- Tốt, ta cũng không làm kiêu!
Hoàng Minh cười cười đồng ý. Hắn biết tên Nạp Lan Lương này nói chính là sự
thật. Thành thị chính là nơi an toàn nhât tại tiên giới. Mỗi vị thành
chủ đều là tồn tại đánh sợ tại tiên giới. Bên ngoài tiên giới chém giết
không ngừng, tính mạng lúc nào cũng có thể mất đi. Nhưng nếu ngươi ở tại thành trì, nơi đây lại khiến ngươi yên bình sống nhàn hạ cả một đời.
Lại tiếp theo ba ngày, cuối cùng Mễ Nhĩ Thành cũng xuất hiện ở trước mắt
Hoàng Minh. Mễ Nhĩ thành vậy mà rộng lớn khủng bố, bên ngoài có thể thấy bức tường thành cao lớn trải dài mấy dặm. Hoàng Minh nhìn mà cảm thán
không thôi. Tiên giới quả thực là tiên giới, không phải là nơi mà vị
diện thấp có thể so sánh.
Tại cổng thành, Hoàng Minh cũng là quy củ xếp hàng tiến vào bên trong thành. Khi đi qua phải đưa ra năm viên
tử tinh thạch làm phí nhập thành. Hoàng Mịn vừa đi qua cũng thấy được
một tên mặc áo choàng đen đi thành ngang hàng với hắn, trên ngực chính
là một sao màu vàng sáng chói. Hắn cứ thế đi qua mà không cần xếp hàng,
thậm chí thủ vệ thành còn đối với hắn cúi đầu hành lễ.
- Ám Vũ quả thực là chức nghiệp tôn quý!
Hoàng Minh thấy vậy liền cảm thán không thôi.
- Tốt rồi, mau mau đi qua nhanh!
Thủ vệ thành thấy Hoàng Minh ngẩn người liền thúc dục hắn. Hoàng Minh lập
tức bước tới, hắn một đường theo Nạp Lan Lương bốn người đi vào trong
thành. Ở trong thành tất cả đều rất quy củ, đều là di chuyển ở dưới đất. Trên đường phố người người đi lại tấp nập không thôi. Những cửa hàng
vỉa hè bày bán vô số đồ vật, quả thực là vô cùng bắt mắt. Đi một canh
giờ rốt cuộc Nạp Lan Lương dẫn Hoàng Minh đi vào một con đường nhỏ, con
đường này có chút vắng vẻ. Cuối cùng năm người dừng lại ở một cái nhà
bốn tầng có tên là Nhan Lâu. Vừa thấy bóng dáng bọn hắn, một cô nương ở
trên lầu đã vội vã kêu lên:
- Thiếu gia về, thiếu gia về rôi!
Lập tức cả Nhan Lâu đều rộn ràng hẳn lên, mấy chục nữ nhân từ trong Nhan
Lâu ào ào đi ra. Toàn bộ đều là một đám nữ nhân, Hoàng Minh không có
thích ứng được liền lui lại phía sau. Nạp Lan Mĩ cũng giống hắn lui lại
phía sau. Một hồi oanh oanh yên yến cũng khá lâu mới bình ổn lại. Nạp
Lan Lương cười khổ nhìn Hoàng Minh ra chừng xin lỗi.
Hoàng Minh
lắc đầu, hắn chính là cũng không để ý, khi nãy một đám nữ nhân vây quanh hắn không ít, hắn cũng cứ như một bức tượng đá, ánh mắt sau chiếc mặt
nạ càng lăng lệ khiến một đám nữ nhân sợ hãi lui lại.
Nạp Lan
lương dẫn hắn vào trong, đi về phía sau một cái đại viện, đây mới là nơi ở của người nhà bọn hắn. Nạp Lan Mĩ sớm đã đi tới thăm mẫu thân, Thư
Hùng là dẫn nàng đi.
- Nhan Lâu này dường như sinh ý không tốt?
Hoàng Minh lập tức đưa ra mấu chốt. Nạp Lan Lương nghe hắn nói liền cười khổ đáp.
- Đúng vậy đại nhân, thật không dám giấu giếm. Chúng ta bị hai thanh lâu
khác chèn ép, quả thực là sắp rơi vào phá sản tình huống. Chỉ sợ sẽ dẹp
trong nay mai. Hoàn Minh gật đầu, chuyện này cũng không liên quan tới
hắn, hắn lập tức ngồi xuống ghế nghỉ ngơi rồi nói:
- Cứ để ta tự nhiên, ngươi cũng nên vào thăm mẫu thân ngươi!
Nạp Lan Lương gật đầu, dặn dò Hoàng Minh nếu muốn chuyện gì thì có thể gọi người giúp hắn rồi rời đi.