Hắc động biến mất, nhưng ấn tượng nó để lại cùng những tiếng nói kia vẫn như văng vẳng trong tai mỗi tính mạng trên tiên giới. Rốt cuộc đó là
đám người như thế nào, tu sic bình thường thì cho rằng đó là các vị chủ
thần đang trao đổi. Thế nhưng chỉ có ba mươi sáu vị chủ thần mới biết
được, đó không phải là do bọn hắn làm ra.
Hoàng Minh cũng là bị
một màn này làm cho chấn kinh, khác với toàn bộ tiên giới, Hoàng Minh
hắn biết được những cái tên này là tồn tại cấp bậc nào. Những cái tên
kia có kẻ nào là tầm thường đâu, thế nhưng tại sao bọn hắn lại ở cùng
với nhau được. Rốt cục là đã có chuyện gì xảy ra chứ?
Bỗng nhiên Hoàng Minh nhớ lại một sự kiện, đó chính là đại điện đấu phá. Nơi mà
hắn cùng một đám tiểu đệ đã từng đặt chân tới. Đại điện đấu phá là nơi
Hoàng Minh nhận thức ra, những kẻ này vậy mà tồn tại, không phải chỉ là ở trong các tiểu thuyết tu tiên nữa.
- Rốt cuộc đằng sau chuyện này là bí ẩn lớn tới cỡ nào?
Hoàng Minh tự lẩm bẩm, bên tai lúc này lại vang lên tiếng thông báo từ hệ thống.
- Nhiệm vụ chính tuyến kích hoạt.
Hồng Mông Nhị thập trọng thiên tài!
Tinh không thế giới có hai mươi đạo Hồng Mông, hiện tại chỉ còn lại một đạo
duy nhất. Tiến vào tinh không, thu lấy đạo Hồng Mông cuối cùng này, trở
thành thứ hai mươi nhân vạt thiên tài đệ nhất! Phần thưởng: Không rõ! Trừng phạt: Không rõ! .
Hoàng Minh ngẩn ra, hệ thống lúc này thông báo thông tin như vậy, chẳng lẽ
hắn chính là tiểu huynh đệ trong lời nói của đám người kia? Phải chăng
là như thế? Ngoài tiên giới vẫn còn một cái tinh không thế giới sao?
- Đại ca, huynh sao vậy, còn đánh hay không?
Hoàng Kiếm lo lắng hỏi thăm. Nó lúc này nhìn thấy một đám thần cấp cao thủ
lại rơi vào hỗn chiến mà lòng đau như cắt. Đây đều là kinh nghiệm a, nếu cho hết đám huynh đệ của nó sử dụng, không phải là có thể hoá thân hình dáng sao?
Hoàng Minh bị Hoàng Kiếm đánh thức khỏi suy nghĩ, hắn lắc đầu hai cái bỏ qua chuyện này sau đâu. Từ từ rồi điều tra, chuyện
trước mắt quan trọng hơn.
Trên cao, Nam tử áo choàng đen cùng
hai người Bất Mộc, Quân khu đang cố gắng dùng thàn thức thăm dò xung
quanh. Vừa rồi một màn kia mặc dù làm bọn hắn chấn động, thế nhưng lại
cùng bọn hắn không quan hệ. Chủ thần cũng không có bao giờ gặp qua, còn
để ý chuyện của chủ thần sao? Thứ bọn hắn muốn tìm lúc này chính là tên
khốn kiếp nào đã cướp mắt ba viên thần cách của Thiết Vu, đặc biệt là
không gian giới chỉ của hắn. Phải biết rằng Thiết Vu đã là Trung Vị Thần Đỉnh, chỉ một đoạn thời gian nữa liền có thể tiến vào Thượng vị thần
cảnh giới. Ba viên thần cách trung vị thần cũng vô cùng đáng giá, rất
đáng giá. Quan trọng nhất vẫn là không gian giới chỉ của hắn. Trong đó
chính là tài nguyên khổng lồ mà Thiết Vu cai trị một bộ lạc mà có được,
hiển nhiên chính là mục tiêu hàng đầu của đám người này. Vậy mà toàn bộ
biến mất cực kì quỷ dị, không có một chút dao động nào, thật quá mức
quái ác.
- Đại nhân, chúng ta tìm không được hắn!
Bất
Mộc lo lắng mà nói lên. Đây chính là bọn hắn một trong những hứa hẹn
cùng vị đại nhân này. Vậy mà hiện tại lại bị một kẻ nào đó cướp đi. Thật quá khó tin vào mắt của mình. Kẻ đó tu vi hiển nhiên không thấp hơn bọn hắn, thậm chí là cao hơn. Nếu không vì sao ba người bọn hắn ở đây lại
không thể cảm giác được một chút nào.
- Phế vật, không làm được việc gì!
Nam tử mặc áo choàng đen chửi lớn, vô cùng ức chế. Hắn cũng không có cách
nào tìm ra vị trí của kẻ kia, mặc dù hắn suy đoán rất kĩ kẻ này hiển
nhiên vẫn còn tại nơi đây.
Bất Mộc cùng Quân Khu thầm khinh bỉ
trong lòng. Đến cả ngươi còn không phát hiện ra kẻ tới ở đâu, hai bọn ta tu vi yếu kém hơn lại có thể tìm ra sao, nực cười.
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng bọn hắn nào dám nói ra.
- Phá hết chỗ này cho ta, toàn bộ san phẳng bán kính một ngàn mét ở trong!
Nam tử hét lớn, hai mắt đã đỏ lên, không giữ được bình tĩnh.
- Vâng thưa đại nhân!
Bất Mộc cùng Quân Khu khom người vâng dạ. Thế nhưng chính vào lúc này, phía sau lưng cả hai bọn hắn bỗng có giao động. Bất Mộc cùng Quân Khu cả hai đều dựng tóc gáy. Bởi vì bọn hắn đều thấy hai mũi kiếm loá sáng hàn
quang mà đâm tới.
Bất Mộc chính là phản ứng không kịp, một kiếm
đâm xuyên não, một kiếm xuyên tim. Hiển nhiên kẻ ra tay vô cùng chuẩn
xác cùng kinh nghiệm. Bên cạnh Quân Khu lại là có chút bản lãnh, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, hắn lại có thể lách ra khoảng cách mấy
centimet. Thế nhưng mấy centimet này lại có thể cứu hắn môt mạng.
Một cái tai tơi xuống, Quân Khu kinh hãi lui về phía sau, vẻ mặt căng cứng
hãi hùng. Vừa rồi nếu không phải hắn có kinh nghiệm phong phú thì khẳng
định đã chết như tên Bất Mộc kia rồi. Nghĩ tới đây, Quân Khu lại rùng
mình một cái nữa.