Tuyết Ưng lúc này đã vô cùng sợ hãi rồi. Hắn làm sao có thể không sợ
đây. Một cao thủ Nguyên Anh trung kì như hắn mà bị đánh cho không có
chút hoàn thủ. Quỷ dị nhất là hắn chỉ cần vận công là nhất định sẽ bị ăn đòn chí mạng. Thế nên hắn không dán vận khí chống lại, hoàn toàn là
dùng nhục thể mà chịu đòn. Chiến đấu với nột thế lực vô hình, Tuyết Ưng
làm sao có thể không khiếp vía đây. Gần hai canh giờ hắn bị đày đọa, bị
đánh đập thân thể như nát nhừ, xương khớp cũng đã gãy không ít. Chỉ sợ
nếu lúc này không cứu chữa kịp thời, Tuyết Ưng hắn sẽ hoàn toàn bị phế
bỏ.
- Tuyết Ưng! Nói mau!
Hoàng Minh hừ lạnh nột tiếng mà
quát. Tuyết Ưng cũng không dám chậm trễ nữa mà kể. Từ lúc đầu hắn đã làm gì, đêm nay hắn đã hành động như thế nào, rõ ràng minh bạch. Hoàng Minh gật đầu khó có thể tin tên này lại thật sự khai ra. Hoàng Minh đâu biết Tuyết Ưng đã dính một viên đan dược kì lạ của A Trang. Những lời hắn
nói sẽ không bao giờ là sai nữa cả.
Yên Hàn nghe hắn nói, mặt nũi từ trắng bệch trở lên đỏ rực tức giận. Thật khó có thể ngờ một tên khốn kiếp lại dám sắp đặt nàng. Nàng cũng không phải kẻ đần, rất nhanh xâu
chuỗi lại những vấn đề đã phát sinh. Hoàng Minh cũng chính vì Mễ Lụy
Hương này mà bị nàng câu dẫn. Cũng phải thôi, bên cạnh hắn còn có một
thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, ấy vậy mà hắn vẫn vô cùng quân tử, chưa hề có cướp đi đời người con gái của nàng ấy. Yên Hàn ánh mắt phức tạp nhìn về phía Hoàng Minh, lấp loáng nhìn thấy ánh sáng của con dao trên bụng
Hoàng Minh, nàng cảm thấy trái tim như thắt lại. Hắn rõ ràng vì muốn cứu nàng mà bị độc quấn thân, vì nàng điên cuồng mà nhận của nàng một đao
không tránh né. Bất giác nhớ lại tình cảnh cả hai khi nãy, nàng rõ ràng
còn cảm nhận được, chính bản thân nàng còn chủ động, điên cuồng hơn cả
hắn.
- Khốn kiếp!
Hoàng Minh vung tay, một đấm đánh tới,
Tuyết Ưng lúc này đã ngơ ngẩn rồi, nhìn một quyền này mà không hề có
chút phản ứng, bị Hoàng Minh nột quyền bạo nổ đầu. Hắn cũng không có chú ý đến cái xác của Tuyết Ưng, chỉ quay đầu nhìn về phía Yên Hàn lại trở
thành nhu hòa đi nhiều. Nhìn Yên Hàn Hoàng Minh lắc đầu mà nói:
- Nàng đã biết chuyện gì xảy ra rồi, ta cũng không biết nên nói gì lúc
này, chỉ là từ bây giờ, nàng đã là nữ nhân của ta, ta nhất định sẽ bảo
vệ nàng!
Hoàng Minh trân trọng mà nói, hai mắt tóe ra hai tia
sáng. Tay phải giơ lên, nghiến răng rút ra chùy thủ, Hoàng Minh nhịn đau từ từ rời đi. Máu trên bụng hắn từ từ nhỏ đi xuống. Yên Hàn ngồi trên
giường, hai mắt lại đỏ hoe, nàng cho dù có tài giỏi thông minh đến mấy,
lúc này cũng chỉ như một nữ nhân bình thường,vừa khóc than cho số phận
mình. Lại vừa hối hận vì đã đâm Hoàng Minh một nhát. Nghĩ lại tên ngốc
kia chỉ nhìn mà không tránh, chùy thủ của nàng đâm lọt đến tận cán, đây
là vết thương sâu như thế nào chứ. Yên Hàn cứ ngồi như vậy, phải nửa
tiếng sau, nàng mới chậm rãi mặc lại y phục. Bắt đầu dọn lại gian phòng. Đối với thi thể của Tuyết Ưng, Yên Hàn chỉ lấy ra một lọ thủy tinh
trong suốt, nhẹ nhàng đổ ra từ bên trong một giọt nước màu trắng. Toàn
thân thể của Tuyết Ưng lập tức bị đốt đến không còn một thứ gì cả. Là
muội muội của Băng Tuyết nữ Hoàng, nàng tất nhiên có một số thứ mà người khác không bao giờ ó thể đoán ra.
Hoàng Minh lúc này về đến
phòng đã nuốt hai viên đan dược hồi phục cấp sáu. Đối với đan dược khôi
phục, hắn là không có thiếu. Gỡ bỏ mấy trận bàn, Hoàng Minh phát hiện
Lan Hương đang ngồi tựa ở bàn, lặng lẽ nhìn vào khoảng không vô địch.
Hoàng Minh bất giác cảm thấy có lỗi vô cùng. Nàng rõ ràng tỉnh dậy,
không thấy hắn đâu liền ở phòng chờ hắn. Vậy mà hắn lại đang ở bên một
người nữ nhân khác mà điên cuồng. Trong lòng hắn áy náy không có cách
nào mà nói ra.
- Lan Hương!
Hoàng Minh nhẹ nhàng gọi. Lan
Hương quay đầu, thấy hắn trở về thì mừng rỡ mỉm cười xinh đẹp. Thế nhưng đột nhiên phát hiện ra trên người hắn có máu liền thất kinh, chạy đến
mà đỡ lấy hắn.
- Anh có sao không? Anh vừa đi đâu về vậy?
Hoàng Minh được đỡ về giường, Lan Hương giúp hắn trút bỏ y phục, chậm rãi lấy khăn ướt lau qua người cho hắn. Tình cảnh mập mờ này lại không hề làm
cho cả hai ngượng ngùng mà lại cảm thấy sự ấm áp của hạnh phúc. Lan
Hương chăm chú lau người cho hắn, rửa qua miệng vết thương ở bụng. Bất
giác nàng như phát hiện ra thứ gì đó, hơi nhíu hàng lông mày một chút,
thế nhưng cũng không có nói thêm điều gì, nhẹ nhàng giúp hắn tẩy rửa vết thương, bôi thuốc ngoài da.
Biểu hiện trên nét mặt của nàng làm
sao thoát khỏi mắt của Hoàng Minh. Thế nhưng hắn cũng không có giải
thích, nàng không hỏi. Cả hai vô cùng ăn ý, đã sống qua hai kiếp, có gì
mà không hiểu thấu đây.