Phá Anh đan là đan dược hỗ trợ tu sĩ Kim đan đại viên mãn nắm chắc bảy
phần đột phá lên Nguyên Anh kì. Tác dụng phải gọi là vô cùng trân quý.
Các thế lực lớn tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, không tiếc giá nào muốn
đoạt về trong tay. Có Phá Anh đan, tiểu bối có tư chất trong gia tộc có
thể nhanh chóng đột phá, tiền đồ bất khả lượng. Hoàng Minh chỉ nhếch
miệng cười tà. Phá Anh đan sao? Phá Anh dán chỉ là đan dược cấp sáu mà
thôi, Hoàng Minh còn có mười lọ Thượng Anh Đan nữa cơ.
- Phá Anh đan vừa rồi đấu giá được là bao nhiêu linh thạch?
Hoàng Minh lại lên tiếng hỏi. Vị mĩ nữ kia vẫn nhẹ nhàng trả lời, mỉm cười xinh đẹp mà đáp:
- Phá Anh Đan vừa rồi, người đạt được chính là Ba Lỗ Khắc gia tộc với bảy ngàn trung phẩm linh thạch!
- Bảy ngàn trung phẩm linh thạch!
Diệp Bân kinh hô, hắn thật khó có thể tin được. Mặc dù An Đàn Thương hội
giàu có, thế nhưng một lần xuất ra bảy ngang Trung Phẩm Linh thạch là
con số không hề nhỏ đâu.
Hoàng Minh ở một bên lại không hề giật
mình. Hắn rõ ràng biết một viên Phá Anh Đan quý trọng cỡ nào. Đối với
Thiên Tài nhỏ tuổi, đột phá Nguyên Anh kì từ sớm, tiềm lực trưởng thành
càng cao. Đối với trọng điểm bỗi dưỡng của các thế lực lớn chính là tiền vốn sau này của bọn hắn.
Rất nhanh bên trong có hai bóng người
tiến ra, một là vị mĩ nữ ban nãy đi vào, phía trước là một trung niên
chừng bốn mươi. Mái tóc đã có lấm tấm vài sợi bạc. Khuôn mặt vô cùng
nghiên túc cùng chính trực. Hắn tiền tới phía Hoàng Minh cũng Diệp Bân,
sau đó nở nụ cười vô cùng thân thiện:
- Ha ha ha, Diệp Bân Thiếu gia, a vị thiếu gia này là?
Trung niên có chút dừng lại, tựa hồ đang đợi đối phương lên tiếng. Hoàng Minh cũng nhanh chóng mỉm cười, đáp lời:
- Diệp Minh!
Diệp Bân ngơ ngác một chút, rất nhanh hiểu ý Hoàng Minh, nhanh chóng tiếp lời:
- ha ha, Tư Sái thúc thúc, đây là Diệp Minh, đệ đệ của ta!
Tư Sái chính là có chút ngạc nhiên, thế nhưng rất nhanh cười mà nói:
- Diệp Minh thiếu gia, Diệp Bân thiếu gia, nghe nói hai vị có món đồ muốn ủy thác?
Hoàng Minh gật đầu. Ánh mắt nhìn xung quanh một chút. Tư Sái tất nhiên là
nhìn ra ý đồ của hắn. Nhanh chóng cười cười, hướng tay chỉ vào bên trong mà nói:
- Hai vị thiếu gia, mời vào trong chúng ta cùng nói chuyện!
- Tốt!
Hoàng Minh gật đầu, chậm rãi đi theo Tư Sái tiến vào bên trong. Tư Sái có
chút kinh ngạc rồi. Nhìn cách nói chuyện cùng đi đứng của hai người. Hắn liền phát hiện ra Thanh niên Diệp Minh này không rõ là từ đâu xuất
hiện. Diệp gia hắn tự nhiên biết, hoàn toàn là không có Diệp Minh ngươi
này. Đại thiếu gia của Diệp gia, hơn nữa là tương lai chấp chưởng An Đàn thương hội, vậy mà đi sau không dám cùng ngang hàng. Tư Sái ánh mắt
không khỏi rung động. Hắn lăn lộn nhiều năm, một cái ánh mắt cũng có thể suy ra được chính xác. Ba người tiến vào một gian phòng khách nhỏ. Sau
khi mĩ nữ tiếp nước trà rời đi, Tư Sái liền mỉm cười lên tiếng:
- Hai vị thiếu gia, hiện tại có thể nói xem muốn ủy thác vật phẩm gì rồi chứ?
Hoàng Minh chậm rãi uống một ngụm trà. Diệp Bân không rõ Hoàng Minh là muốn
ủy thác vật gì. Thế nhưng hắn cũng không muốn nói, chỉ chậm rãi chờ đợi. Hoàng Minh sau khi uống xong một ngụm, thấy Tư Sái vẫn điềm tĩnh mỉm
cười chờ hắn uống xong trà không hề có chút gấp gáp nào. Hoàng Minh gật
đầu, vô cùng hài lòng với sự chuyên nghiệp của Tư Sái. Hắn nhanh chóng
lấy ra từ không gian giới chỉ một lọ đan dược màu trắng. Lọ đan dược này xuất hiện trên bàn làm hai người Diệp Bân, Tư Sái kinh ngạc. Là đan
dược, không ngờ là đan dược đấy!
- Diệp Minh thiếu gia, ngài đây là muốn ủy thác lọ đan dược này?
Hoàng Minh gật đầu. Tư Sái cầm lấy lọ đan dược, chậm rãi mở ra xem xét một
chút. Cái nắp được tháo ra, bất chợt một mùi thơm nồng đậm nhanh chóng
tỏa ra căn phòng. Diệp Bân hít hà một chút, cảm thấy thân thể vô cùng
thư thái, nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều. Thế nhưng Tư Sái thì lại
khác, hai mắt hắn đờ ra, thân thể có chút run run. Mùi thơm này hắn tất
nhiên là nhận ra. Tuần lễ vừa rồi. Nó chính là áp trục trong buổi đấu
giá Phá Anh đan.
- Cái này, đây là.. Phá Anh đan?
Tư Sái
lên tiếng làm Diệp Bân sợ hãi, ánh mắt kinh sợ mà nhìn về phía Hoàng
Minh. Hắn thật không ngờ Hoàng Minh lại có Phá Anh đan, lại còn đưa ra
một viên Phá Anh Đan đi ủy thác đấu giá.
Hoàng Minh trước sự kinh hãi của hai người chỉ gật đầu một cái, sau đó lên tiếng:
- Đúng vậy, liệu La Thành sàn đấu giá có thể giúp ta sao?
- Đây là điều đương nhiên!
Tư Sái vỗ ngực đảm bảo, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
- Khoan đã!
Hoàng Minh bất chợt lên tiếng làm cho Tư Sái giật mình, sợ rằng Hoàng Minh
muốn thu lại. Ánh mắt hắn nhìn vè Hoàng Minh chỉ thấy hắn đang cười, lại cất giọng nói:
- Chưa hết, ta còn nhiều đồ lắm!
Hoàng
Minh lập tức phất tay, một đám đồ vậy xuất hiện trên bàn, trong đó có
mấy lọ đan dược. Lại có mấy món đồ kì lạ. Hai mắt Tư Sái trở lên sáng
rực, hô hấp có chút khó khăn rồi.