Hoàng Minh lúc này không hề biết một bài của hắn lúc này đã khiến danh
tiếng hắn vang khắp Lưu Vân Tông. Lúc này hắn đang triển khai linh khí
trước mặt một vị chấp sự trẻ. Hắn đương nhiên dùng Thiên Địa tạo hóa
công áp súc linh khí đến luyện khí tầng 3. Vị chấp sự này tu vi chỉ mới
là ngân huyền hậu kì mà thôi. Thế nên không thể nào phát giác ra Hoàng
Minh lừa dối hắn. Hoàng Minh thuận lợi vượt qua khảo hạch mà không tốn
tia thời gian hoang phí nào. Ngay sau đó, hắn lập tức được Cẩu ca dẫn
đi, hai người Khang Long cùng Sở Vân sau khi khảo hạch xong thì đã không thấy Hoàng Minh đâu cả rồi
Hoàng Mịn theo cẩu ca đi đến một
ngọn núi, trên đường đi Cẩu ca kể một hồi sự việc hôm nay hắn nghe thấy. Hắn thật cũng khó thể tin Hoàng Minh lại là người mà ai cũng đang quan
tâm hôm nay.
Hoàng Minh cũng không thể ngờ, hắn chỉ nổi hứng hát
một bài, ấy vậy mà bị người ta nghe được. Thậm chí là cả một đội hình
nghe được. Hoàng Minh lắc đầu không thôi. May là hắn đã dự tính từ
trước, không muốn tham gia các loại phiền toái, hắn chỉ muốn yên yên ổn
ổn đợi kì khảo hạch sau đó tấn cấp mà thôi. Thế nên trước lúc khảo hạch
hắn đã kêu cẩu ca chuẩn bị cho hắn một nơi yên tĩnh rồi. Đích xác Cẩu ca này làm việc rất tốt, lúc này hắn đang dẫn Hoàng Minh đến một ngọn núi
nhỏ. Nơi này không ngờ cảnh vật vô cùng thơ mộng. Mặc dù ngọn núi không
cao mấy, thế nhưng mây mù vẫn là vờn quanh khá ổn. Lại nằm ở xa khu đệ
tử ngoại môn. Khá là ít người để ý đến nơi này. Ở đây lại có một căn nhà gỗ nhỏ. Hoàng Minh kinh ngạc, lên tiếng hỏi:
- Nơi này, trước kia là của ai?
Cẩu ca lắc đầu, đáp:
- cách đây hai năm ta tìm thấy nơi này, lúc đến căn nhà đó đã có rồi. Ta
từng ở đây một năm để tu luyện, không hề có ai tới quấy rầy cả.
Hoàng Minh gật đầu, cẩu ca này nói đúng. Nếu không phải hắn đưa Hoàng Minh đi thì thật ít ai để ý đến nơi này. Hoàng Minh lên đến đây mới để ý, ngọn
núi này là bị kẹp bởi hai ngọn núi cao hơn. Mây mù che đi thế nên nó
dường như khó bị phát hiện.
Hoàng Minh khá thích nơi này, khen
ngợi Cẩu ca. Sau đó đưa cho hắn hai bình đan dược, dặn dò hắn một chút
rồi kêu hắn rời đi. Hai bình đan dược kia một là giải dược theo tháng
của Hoàng Minh. Loại còn lại là Cuồng thể đan. Có công dụng giúp luyện
thể cường giả tu luyện bội tăng gấp ba lần. Cẩu ca vui mừng rời đi. Hắn
một tháng nay đã tự dặn dò bản thân, nếu đã đến nước này, chỉ có tận lực nghe lời. Hơn nữa, thậm chí hắn còn thấy bị Hoàng Minh sai khiến lại là cơ duyên của hắn. Hiện tại nhờ Hoàng Minh cho hắn đan dược, cảnh giới
của hắn tăng cường nhanh chóng hơn rất nhiều. Cứ đà này, chẳng mấy chốc
hắn sẽ đột phá Ngân huyền cảnh. Cẩu ca đi rồi, Hoàng Minh đi vào trong căn nhà gỗ. Căn nhà này không rộng
lắm. Có ba phòng. Một phòng chính chỉ có một cái bàn nhỏ đọc sách, bên
cạnh là một cái giường đơn. Phòng bên là phòng vệ sinh. Phòng còn lại
dường như là phòng bếp. Hoàng Minh mỉm cười. Căn nhà này tuy đơn sơ thế
nhưng khá vừa ý Hoàng Minh. Lúc này hắn chỉ cần một không gian yên tĩnh, ngày ngày luyện tập kĩ năng, vui chơi chậm rãi đợi ngày tháng đi qua mà thôi.
Hoàng Minh thì an nhàn vui chơi, thế nhưng ở khúc sông
thì khác, từ ngày hôm ấy, liên tục có các đoàn đệ tử nội môn, ngoại môn
kéo nhau tới muốn gặp mặt vị sư đệ đệ tử kí danh trong lời đồn kia. Thế
nhưng ai đến cũng thất vọng rời đi. Nghe người ta nói, vị sư đệ kia sau
hôm đó đã khảo hạch tiến thăng đệ tử ngoại môn rồi. Hiện tại tung tích ở đâu, không ai rõ. Hắn ta như tan vào không khí vậy. Phiền muộn nhất là
cẩu ca, ai cũng biết hắn là người quản lí trực tiếp của vị sư đệ kia.
Thế nhưng cẩu ca một lời cũng không hé ra. Hắn chỉ có bộ mặt khổ sở nói:
- Ta thật sự không biết, hắn khảo hạch thành đệ tử ngoại môn là ta đã không còn quản lí hắn nữa rồi!
Từng đoàn từng đội tìm đến hỏi thăm, thế nhưng đều thất vọng quay về. Trong
đó không thiếu mĩ nữ làm cẩu ca chỉ biết nuốt nước bọt mà không dám có ý bậy bạ nào.
- Hoàng Minh sao? Tra, tra ngay cho ta, dùng toàn bộ lực lượng tìm ra hắn, nếu không các ngươi sẽ biết tay ta!
Vũ Vấn Sơn hai mắt trợn ngược quát. Ba vị đệ tử nội môn kia sợ hãi, liên
tục rụt người lại, ngay sau đó nghe được lời nố cuối kia đều ba chân bốn cẳng chạy đi kêu người tiếp tục tìm kiếm. Vũ Vấn Sơn nhìn ba người rời
đi, ánh mắt hắn bỗng nhiên trở lại bình thường ngay lập tức. Thay đổi
sắc mặt nhanh chóng này, nếu là Hoàng Minh nhìn thấu có thể hắn sẽ giơ
ngón tay cái mà ngợi khen:
- Huynh đệ, ngươi không đi đóng phim
quả là một việc đáng tiếc. Ta không nói sai đâu, ngươi mà đi đóng phim,
nhất định là diễn viên xuất sắc nổi tiếng nhất Châu Á.