Cuộc chiến với DG đến cũng nhanh mà kết thúc cũng nhanh, nhưng không ai
có bất cứ dị nghị gì cả. Sát thủ là vậy, chiến đấu chính diện không thể
hiện được hết tố chất của kẻ đó, lần này ra sân thực chất là muốn nhận
được sự chỉ giáo của Boss, và khi đạt được mục đích, hắn tất nhiên không cần thiết ở lại dây dưa nhiều.
Tiếp sau trận chiến này, nhóm
Demon cũng mạnh dạn lên thử sức. Dương Tuấn Vũ không có nhiều thời gian, và cũng không cần thiết phải lãng phí nó, hắn yêu cầu cả 7 người lên
chiến đấu cùng lúc. Đây không phải là khinh thường họ mà là muốn kiểm
tra tính phối hợp, trận thế của nhóm.
Và không để hắn thất vọng
khi mà bọn họ chỉ là cấp độ Bá Tước nhưng nhờ dàn trận hợp lý, phối hợp
rất ăn ý, khác biệt hoàn toàn lúc ở sa mạc nên đã giúp bảy người cầm cự
và áp chế Đại Boss của họ được một phần.
Nhưng sự khác biệt không chỉ nằm ở chỗ cấp độ, mà còn cách biệt lớn ở kinh nghiệm chiến đấu, tư
duy và nhãn quan của từng người. Khi một kẻ sinh tử chiến chịu áp lực từ nhiều đối thủ vượt trội hơn trong quá khứ đã giúp Dương Tuấn Vũ có cách tư duy khác biệt, chưa kể hắn còn luôn có một Triệu Cơ đứng sau tùy
thời nhắc nhở.
Tuy vậy, bảy người đã thành công khi khiến Dương
Tuấn Vũ xuất ra Độc Long Thương của mình, mặc dù, nó chỉ xuất hiện chớp
nhoáng đã đánh tan đội hình nhưng việc này đủ khiến tất cả máu huyết sôi trào.
Lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến sức mạnh khủng khiếp
của cây Thương này, ngay cả Vân Tú cũng giật mình bất ngờ, huống hồ là
những kẻ khác. Tiếng long ngâm như có như không ám ảnh tâm trí toàn bộ
căn cứ, một uy áp vô hình khiến tất cả cúi đầu hàng phục.
Sau hôm nay, bọn họ đã biết, đại Boss của mình không chỉ mạnh mà là siêu cấp
mạnh, hơn tất cả những đối thủ và những người mà họ từng tiếp xúc trong
căn cứ hay lúc đi làm nhiệm vụ bên ngoài. Thành ra, một hạt giống tâm
linh sùng bái đã bén rễ nảy mầm trong tâm trí các thành viên trong tổ
chức.
Vừa xuống đài, Tuyết Yên đã chạy tới ôm chầm lấy anh cười hì hì giơ ngón tay cái nói:
- Anh thật quá tuyệt! Oa, cây Thương này thật lạ, anh cầm nó lên sân đấu từ khi nào vậy? Là em không để ý sao?
Vân Tú mỉm cười vuốt tóc cô:
- Không phải anh ấy cầm nó lên sân, mà trong lúc giao chiến, nó đã được triệu hồi tới. Nó cứ như là một vật sống vậy.
- Thật ư?
Tuyết Yên mở tròn đôi mắt đẹp long lanh kéo áo hắn nhìn ao ước, cứ như ngày xưa lúc còn bé kéo áo anh xin kẹo ngọt vậy.
Dương Tuấn Vũ véo véo má cô:
- Đi thôi. Anh có chuyện muốn tập hợp các tướng lĩnh lại. Quyền Vương,
Walter cậu đi thông báo cho những người khác, tập trung tại phòng nghị
sự.
- Rõ.
Hai người nhận lệnh nhanh chóng biến mất, đồng
thời loa phát thanh cũng được xướng lên lời thông báo cuộc tỉ thí hôm
nay kết thúc, sân đấu cần bảo trì, mọi người tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của mình.
Phòng họp hôm nay đã có thêm một số thành viên lạ mà
quen khi nhóm Demon và Hoàng Phi Hồng chính thức được phép ngồi tọa đàm
cũng sếp.
Ngồi phía trên bục, Dương Tuấn Vũ quan sát mọi người một lượt rồi gật đầu:
- Thời gian qua tất cả đều có rất nhiều tiến bộ, điều này tôi rất vui
mừng. Tất nhiên, khen ngời không chỉ nói suông, đây là phần thưởng cho
riêng từng người.
Hắn bấm nút, lập tức trên mặt bàn mở ra một khe hở rồi rộng dần ra, bên dưới từ từ đẩy lên một món quà.
Vân Tú và Tuyết Yên đứng cạnh hắn thì đã được Dương Tuấn Vũ tặng riêng cho cả hai mỗi người một một chiếc Lightsaber rồi.
Queen là một thanh Lightsaber có màu tím, màu đặc trưng của Vân Tú. Phần
chuôi được thiết kế linh hoạt, có thể lớn nhỏ theo ý muốn, tương ứng với nó là sự thay đổi thành kiếm dài, thành dao găm đúng với sở thích của
cô nàng.
Ngay từ khi nhìn thấy các tính năng siêu việt của nó,
kết hợp với thiết kế đặc biệt tinh mĩ, họa tiết quyến rũ, khảm ngọc tinh tế, giống một cực phẩm trang sức hơn là một thứ vũ khí có thể dễ dàng
tước đoạt đi mạng sống người khác.
Nhưng chính vẻ đẹp chết người này lại khiến cô nàng luôn giữ một con quỷ muốn đùa chết kẻ thù bên
trong tâm trí cảm thấy lập tức yêu thích không thôi.
Vân Tú mãn
nguyện, Tuyết Yên cũng vô cùng hài lòng với món quà của anh trai, đó
cũng là một thanh kiếm nhưng với màu sắc trắng tinh khiết nhưng tùy thời điểm có thể chuyển thành một sợi roi điện. Hắn đã áp dụng vào đây 2
công nghệ điện- plasma.
Khi cần đối kháng mạnh mẽ, áp sát, kiếm
sẽ là vũ khí có lợi ích rất lớn, ngược lại, ở xa, kiếm tầm hoạt động
giảm đi, nhưng roi điện lại khác, nó là thứ vũ khí không được ưa chuộng, tuy vậy, một khi làm chủ được thứ uốn éo này, nó hoàn toàn có thể ra
những đòn đánh rất bất ngờ, đem lại hiệu quả vượt sức tưởng tượng. Người khác hắn không biết, nhưng Tuyết Yên rất khéo léo, cô hoàn toàn có thể
khiến sợi roi điện này phát huy hết khả năng của nó.
Người thứ ba trong căn cứ được tặng Lightsaber như đã nói từ trước chính là DG- Vũ
Tuấn Phong, kẻ đã giúp hắn rất nhiều trong các thời điểm nguy cấp.
Đúng người đúng công dụng, thanh Lightsaber mà hắn làm riêng cho DG cũng rất đặc biệt, khi nó không phải là dùng công nghệ Plasma nóng chảy mà dùng
công nghệ Plasma lạnh, trái ngược hoàn toàn tới thanh Lightsaber bình
thường khác.
Công nghệ plasma lạnh này cũng là do hắn mới nghĩ
ra trong khoảng thời gian gần đây, hắn và Triệu Cơ đã bàn tính thử
nghiệm, cuối cùng không ngờ lại thuận lợi làm ra một sản phẩm đầu tiên
tốt như thế.
Plasma lạnh bản chất cũng là ion hóa không khí, nhưng được giữ ở nhiệt độ tương đối bình thường hoặc thấp -10 độ tới + 40 độ C.
Sở dĩ có sự biến thiên cường độ này là vì tia plasma lạnh này không phải
chỉ là thứ có khả năng giết người mà còn dùng để cứu người.
Ở
nhiệt độ thấp, plasma lạnh làm chết tế bào, khiến đối phương bị bỏng
lạnh, mà bỏng lạnh thì còn khó chữa hơn cả bỏng nhiệt. Bỏng lạnh thường
tổn thương rất sâu.
Ở nhiệt độ trung bình, khoảng 30-40 độ,
plasma lúc này lại có tính năng diệt khuẩn, tăng tuần hoàn máu, kích
thích vết thương nhanh lành, công nghệ này ấy vậy mà lại rất thích hợp
với một kẻ nắm trong tay sinh mạng người khác như DG hắn.
Kiến thức của DG quả nhiên không cần bàn cãi, ngay khi cầm lên và thử sử
dụng, hắn đã lập tức nhận ra sự quý giá của thanh Lightsaber này. Sinh
và tử- hai phạm trù DG luôn tín ngưỡng.
Hắn thay vì nói thì chỉ
nhìn lên rồi gật đầu một cái với Boss, giữa hai người đàn ông, đôi khi
không cần nói quá nhiều. Sự tín nhiệm, lòng trung thành là ở trong lòng, có nói hay không đều không quan trọng, những hành động hắn đã làm, DG
tin chắc Boss đều đã hiểu được quan điểm của hắn.
Hoàng Phi Hồng
nhận được một món quà khá... đời thường, nhưng đây lại chính là thứ
khiến hắn siết chặt nắm đấm cúi đầu chân thành nói:
- Cảm ơn!
Dương Tuấn Vũ mỉm cười gật đầu.
Cầm trong tay một chùm chìa khóa và một tờ giấy ghi rõ loại đồ đạc, địa chỉ bên trong kèm theo lời chúc phúc, Hoàng Phi Hồng cảm thấy mình như nằm
mơ.
Tấm giấy đỏ ghi:
- Số 60-01 và 60-02 tòa Apollo, chủ hộ: Hoàng Phi Hồng.
- Hai chuỗi học bổng: Mẫu giáo- Tiểu Học- Trung Học cơ sở- Trung Học phổ thông- Đại Học thuộc
trường Quốc Tế Thịnh Thế.
Hoàng Phi Hồng hơi bất ngờ khi Boss thật sự rất để ý tới cấp dưới, bề ngoài nhìn hắn lạnh lùng là
thế, nhưng thực ra bên trong lại là kẻ trọng tình trọng nghĩa.
Chẳng phải tự dưng Boss lại tặng 1 căn hộ cao cấp thuộc tòa Apolo, hay biển
số xe của Nha Trang, hắn hoàn toàn có thể tặng căn hộ, căn nhà ở ngoài
Hà Đô, ở Vĩnh Hà... Điều này chỉ có thể được lý giải rằng Boss biết
người yêu hắn- Hải Băng theo biên chế cũng như mong muốn cá nhân mà đã
rời chỗ cũ với nhiều ký ức đau thương, đi tới trụ sở mới của Thịnh Thế
để làm việc.
Hắn theo ý nàng, sau khi học xong cũng tới đây, bề
ngoài thì làm bảo vệ tòa nhà, nhưng thực chất thì lại thường xuyên tới
căn cứ thực hiện nhiệm vụ và tập luyện điên cuồng.
Giờ đây, Boss
tặng hắn nhà, xe, tặng phiếu ăn vĩnh viễn, tặng phiếu khám cả đời, thậm
chí còn dự trù 2 suất học bổng cho con hắn nếu cả hai kết duyên vợ
chồng. Là một người từ ất ơ vô gia cư, nhà cửa tạm bợ, nợ nần chồng
chất, học hành không tới nơi tới chốn, bây giờ nhà lầu, xe hơi, ăn ở
sinh hoạt đều được chu cấp toàn bộ, mà lại toàn là dịch vụ chăm sóc cao
cấp hàng đầu, hắn đã hoàn toàn không thể đòi hỏi thêm gì từ người lãnh
đạo của mình. Món nợ tình thâm này, Hoàng Phi
Hồng hắn nhận.
Walter thỏa lòng mong ước khi đã trâu còn nhận thêm được bộ giáp khủng. Và như đã hứa hẹn từ trước, bộ giáp bay còn được kết hợp thêm khả năng phòng
thủ, tăng tốc độ di chuyển, khiến giờ đây hắn như hổ thêm cánh.
Nhóm 7 người kia thì không nhận được vũ khí, cũng chẳng nhận được nhà, nhưng mà là mỗi người một quyển tâm pháp tập luyện, và một quyển kỹ năng
chiến đấu thích hợp với từng hệ riêng biệt.
Không cần phải nói,
tất cả đều như kẻ sắp chết đói nhìn thấy một cái đùi lợn quay vàng thơm
trước mặt, mỗi người hai quyển rất nhanh đã không còn thấy bóng dáng
trên mặt bàn.
Quan sát thấy sự hài lòng của mọi người với món quà, Dương Tuấn Vũ nhếch mép cười:
- Tốt rồi. May là ai cũng thích. Giờ màn khích lệ đã qua, bắt đầu chuyển
sang việc chính. Sắp tới tôi phải đi một thời gian không ngắn, căn cứ
lần này giao lại cho Elise cùng các vị có mặt ở đây.
- Anh... Anh đi đâu?
Tuyết Yên lập tức lo lắng, bất an hỏi.
- Vấn đề tôi đi đâu hiện giờ không thể nói rõ với mọi người. Các vị chỉ
cần tiếp tục rèn luyện, tìm cách nâng cao sức mạnh bản thân, và bảo vệ
căn cứ an toàn là được. Đã rõ chưa?
- Rõ.
- Rõ. Xin Boss cứ yên tâm.
Dương Tuấn Vũ gật đầu lại tiếp tục:
- Theo dự đoán của tôi, sắp tới cục diện thế giới cả ngoài sáng và trong tối đều sẽ rất phức tạp, vì
thế, hãy tranh thủ thời gian này nâng cao khả năng chiến đấu của bản thân để tăng cơ hội sống sót về sau. Phải có giác ngộ tử vong, mới có giác ngộ
sinh tồn. Mong tất cả các vị tướng lĩnh ở đây nhớ rõ lời khuyên này.
Mọi người đều trầm mặc, nhưng tất cả đều nhanh chóng bừng bừng ý chí chiến đấu.
Dương Tuấn Vũ thấy bọn họ xua tan được bóng ma tử vong trong lòng thì vui
mừng, nếu cứ sợ chết e rằng chẳng được mấy trận dù có tài giỏi đến đâu
cũng sẽ sớm muộn ngã xuống mà thôi.