Hắn đứng dậy rồi mở tủ sách, sau đó, chẳng cần lướt qua nhìn tên mà cứ liên tục với tay, mỗi lần với là một quyển sách được lấy ra. Những thao tác
này khiến người khác nhìn vào lập tức phải cảm thán về trí nhớ và sự
ngăn nắp của người đàn ông này. Nếu không phải hắn luôn gọn gàng, đồ đạc đều được xếp ngay ngắn, thì chỉ sợ muốn tìm 5, 10 cuốn sách cũng mất
không ít thời gian.
Nhìn những quyển sách, ngoài phần gáy có nếp
gập thì mọi thứ đều rất mới, Khả Nhi lại càng cảm thấy người này quá cẩn thận. Sách chắc chắn đã đọc nhiều lần, bởi vì số nếp gấp ở gáy sách rất nhiều, vậy mà mép trang sách, màu sắc của cả bìa lẫn bên trong đều đồng nhất, không có thêm một chút bẩn, hoặc lấm lem.
Người tên Đinh
Mạnh này chỉ sợ là mắc hội chứng sợ bẩn hay còn gọi là hội chứng sạch sẽ quá mức, đây là một căn bệnh thuộc về tâm thần, nó xảy ra khi con người ta bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Căn bệnh này, có người thì
sạch không được phép có hạt bụi, có người thì tuyệt đối không ăn thứ có
màu đò, có người thì không chịu được mùi thơm hoa sữa … Tuy vậy, nếu để
họ sống trong điều kiện phù hợp, những người này lại hoàn toàn bình
thường, nhưng nếu sai lệch, họ lập tức không thể chịu được và có những
hành vi sợ hãi, tiêu cực quá mức.
Dường như nhìn được những gì cô gái ngồi kia đang nghĩ, hắn lấy khoảng 10 quyển sách, có dày có mỏng,
rất thích hợp cho người mới bắt đầu nắm bắt những vấn đề cơ bản của
thiết kế. Sau đấy, hắn đặt chồng sách xuống, ngồi vào ghế rồi nói:
- Cô nghĩ tôi mắc bệnh quá sạch sẽ?
Không đợi cô trả lời, hắn tiếp tục:
- Cũng chưa tới mức đó, chỉ là đối với bản thân, ít nhất trong căn phòng
của mình, tôi muốn mọi thứ đều sạch sẽ, ngăn nắp, chỉ khi như thế mới dễ tập trung vào công việc của mình. Và khi nhìn thấy rác rưởi khắp nơi,
đồ đạc bay loạn mỗi chỗ một ít thì tôi cảm thấy khó chịu, lại phải lập
tức đứng lên dọn dẹp.
Còn khi ra ngoài, đối với những người lạ
mặt, tôi vẫn bình thường, chẳng qua sẽ có đánh giá xếp loại người này
vào tầng lớp nào trong mắt tôi thôi. Nếu là cấp dưới, tôi nhất định sẽ
không cần tuyển những người như thế, còn nếu không thuộc quyền tôi có
thể quản lý thì cứ xếp vào đó rồi chẳng quan tâm nữa.
Linh Khả
Nhi nghe vậy thì thầm yên tâm, mặc dù cô cũng là người thích gọn gàng,
ngăn nắp nhưng nếu đây là một bệnh thì lại là chuyện khác. Làm sao có
thể để mọi thứ lúc nào cũng sạch sẽ theo ý muốn được chứ? Chỉ cần những
thứ mình có thể tác động tới được như ý muốn là được.
Nhìn những
quyển sách trên bàn xếp thành một chồng dày cao vút, cô muốn nhìn Đinh
Mạnh cũng phải ngó đầu sang hai bên chồng sách mới nhìn thấy được. Nhưng những thứ này đều là những kiến thức chuyên ngành quý giá, cô không
thấy khó chịu vì phải đọc chúng, mà ngược lại, vô cùng có hứng thú.
Để ý thêm chút nữa, người này còn sắp xếp các quyển theo thứ tự cần đọc,
từ trên xuống dưới, khi nào đọc xong quyển này mới nên đọc quyển tiếp.
Người này thực sự đã nhận lời là sẽ làm tới nơi tới chốn.
Cô
thầm cảm ơn ai đó đã giúp cô có cơ hội này, cô nhận ra, chỉ cần mình
chăm chỉ nhất định sẽ có ngày thành công trong công việc mà mình yêu
thích bấy lâu nay mà không có cơ hội được học.
Đinh Mạnh thầm gật đầu, cô gái này rất thông minh, chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra ý đồ của hắn, coi như lần này nhận lời tuyển dụng một người mới hoàn toàn cũng
không sai. Có lẽ chỉ có người mới, tâm huyết mới, ý tưởng mới, mới có
thể cứu giúp công ty bên bờ vực này.
Sau khi được chị lễ tân tận tình giúp đỡ đóng gói những quyển sách lại rồi buộc vào đằng sau yên
xe đạp, cô gái nhỏ với tâm trạng háo hức đạp xe thật nhanh về căn phòng ký túc xá quen thuộc của mình.
Đinh Mạnh cho cô 2 tuần đề đọc hết 10 cuốn sách tới hơn 5.000 trang, nhưng
điều này không khiến cô nản trí. Ngược lại, nó thúc đẩy lòng hiếu chiến
của cô. Cứ nghĩ sau này sẽ làm được nhiều điều, biến mọi thứ trở nên
lung linh, đẹp đẽ, lòng cô lại xốn xang không ngừng.
Trong lúc
Linh Khả Nhi đang chìm đắm trong niềm vui đọc sách, thì người mà cô luôn thầm cảm ơn lại đang lên kế hoạch làm sao để nhanh chóng nhất “nuốt
chửng” khối kiến thức cốt lõi của mảnh lập phương này.
Mặc dù
không có toàn bộ cả khối lớn, nhưng thông qua khối nhỏ, Dương Tuấn Vũ
nhận ra dường như các phần của khối lập phương đều có điểm giống nhau,
ít nhất là về mặt cấu tạo. Hiểu được điều này, hắn càng cảm thấy kiến
thức và trình độ tư duy siêu đẳng của tộc người ngoài hành tinh
này.
Khối lập phương được thiết kế theo kiểu một nhân- đa quả.
Chính giữa khối lập phương sẽ là một khối nhân, nơi này chưa kiến thức mầm
của toàn bộ những kiến thức râu ria xung quanh, và tất nhiên, nó cũng là nơi khó hiểu nhất và muốn tiếp cận nó chắc chắn không phải việc dễ dàng gì.
Từ nhân tỏa ra bốn phương tám hướng là các kiến thức phân
cấp độ thấp dần, từ trong ra ngoài. Mẩu của Dương Tuấn Vũ chỉ là một góc ngoài cùng của khối kiến thức này, ấy vậy mà hắn tốn hơn 1 tuần mới
ngồi sao chép ra được, còn để học xong chỉ sợ phải cần không ít năm
tháng mới xong. Nếu có cả khối lập phương hoàn chỉnh thì chỉ sợ sẽ chết
già cũng không tìm hiểu xong.
Nhưng hắn không nản, ngược lại, hắn không quá tham lam, có bao nhiêu hấp thu bấy nhiêu đã, sau đấy từ nó áp dụng cho các lĩnh vực khoa học kỹ thuật mà mình có thể chạm tới, dần
dần nâng cấp căn cứ, nâng cấp Thịnh Thế, rồi áp dụng cho quân sự nước
nhà, cuối cùng, khi Việt Nam đứng vững gót chân, hắn mới tiếp tục cân
nhắc sản xuất chút đồ phi quân sự áp dụng công nghệ này tung ra toàn
cầu.
Các khối nhỏ khác nhau của khối lập phương chắc chắn có liên quan tới các công nghệ, các lĩnh vực khác nhau. Mảnh của Dương Tuấn Vũ
liên quan tới năng lượng chủ chốt của người ngoài hành tinh. Tức là sẽ
có thể có mảnh liên quan tới mảng vũ khí, mảng y học, mảng giáo dục,
mảng phương tiện đi lại, mảng đồ dùng bình dân … Nếu đây là một khối ghi chép thông tin của cả nền văn mình của một hành tinh, một chủng loài
thì nhất định sẽ phải có những thứ này.
Nếu bản thân Dương Tuấn
Vũ không có kiến thức khoa học của thế kỷ sau, thì chỉ sợ hắn có khối
lập phương, nhìn thấy những thứ này cũng chẳng biết nó là gì, phải dùng
ra sao.
Thật may, hắn có kiến thức cốt lõi liên quan tới lĩnh
vực năng lượng, không chỉ thế, tri thức thế kỷ thứ 22 lại phản ánh đầy
đủ các mặt khoa học công nghệ trong cuộc sống, vì thế, dù hiện tại không có cách mảnh còn lại, nhưng hắn vẫn có thể dùng kiến thức năng lượng
này làm được rất nhiều thứ.
Nên nhớ rằng, mọi thứ liên quan tới
máy móc đều cần có năng lượng, nếu không có, thì chúng chỉ là những khối sắt vụn không hơn. Nghĩ vậy, hắn chẳng cần nghĩ cũng biết đám người
kia, tên Black kia sau khi phát hiện góc rìa mình tiện tay cắt đi lại là trái tim của cả khối lập phương thì sẽ nghĩ ra sao?
Trừ khi hắn
hiểu kiến thức lõi ở trung tâm rồi từ đó suy ngược lại, bằng không, đừng hi vọng có thể làm ra cơm cháo gì. Cứ thử tưởng tượng, con robot biến
hình, cỗ máy chiến đấu siêu việt, nhưng không có nguồn cung cấp năng
lượng cho nó hoạt động thì chỉ sợ đi được vài bước đã báo “pin yếu”, thì chắc sẽ là chuyện vô cùng hài hước.
Con người luôn mù quáng về
việc nhiên liệu hóa thạch, hay còn gọi là nhiên liệu không tái tạo, là
thứ năng lượng tốt nhất dùng cho máy móc, và mọi thứ đều cần nó.
Người ta điên cuồng khoan nát các tầng đất đá, phá hủy kết cấu địa chất của
hành tinh để tìm kiếm loại nhiên liệu này, nhưng Dương Tuấn Vũ biết, ở
cuối thế kỷ này, khi nguồn năng lượng này cạn kiệt và năng lượng sạch
bắt đầu có những phát minh đột phá thì người ta mới nhận thấy lịch sử
loài người mấy thế kỷ qua đều là đám ấu trĩ.
Thiết bị chuyển
đổi, lưu trữ và sử dụng nguồn năng lượng sạch có khả năng đáp ứng công
suất hoạt động vượt trội so với động cơ sử dụng năng lượng hóa thạch ra
đời đã khiến cho thế giới xoay chuyển. Các nhà tài phiệt sở hữu trong
tay cơ nghiệp dầu mỏ khí đốt hàng tỷ tỷ đô la đều sụp đổ, tan vỡ.
Nói vậy để thấy được Dương Tuấn Vũ đang khoái chí cỡ nào. Nắm trong tay
công nghệ năng lượng vượt bậc so với cả thế kỷ 22, như nắm trái tim của
mọi thứ liên quan tới công nghệ, thông tin, máy móc, cảm giác này thật
sự vô cùng sung sướng. Chính vì lẽ đó, cứ có thời gian rảnh là hắn lại
ngồi trầm ngâm nghiên cứu kiến thức của mảnh lập phương này.
Cứ
tìm hiểu, liên hệ, rồi lại tự mình bác bỏ, trong cái đầu kia suốt bao
nhiêu ngày đều không ngừng phá giới hạn kiến thức cũ, lập ra giới hạn
kiến thức mới. Càng như vậy hắn càng khiếp sợ và khâm phục trình độ trí
óc của loài sinh vật sống này.
Theo như những gì hắn tìm hiểu
được, bọn họ có thể dùng bất cứ vật nào để sinh ra năng lượng, chẳng qua năng lượng nhiều hay ít mà thôi, cái này phụ thuộc vào bản chất cấu tạo nguyên tử của các hạt vật chất, họ không cách nào tác động sâu hơn.
Chờ đợi tới cuối tuần đi cùng Hạ Minh Nguyệt không bằng tự tay làm vài thứ. Dương Tuấn Vũ không ngồi im được, hắn lập tức chui xuống căn hầm bên
dưới ngôi biệt thự của mình và bắt đầu vừa làm, vừa áp dụng, vừa suy
luận. Thứ đầu tiên hắn muốn sử dụng công nghệ mới để phục vụ căn cứ
chính là Lightsaber – Thanh kiếm ánh sáng, áp dụng công nghệ Plasma.