Khay gỗ bầy những hình con thú bằng giấy nhỏ,
xinh xắn đáng yêu, Dương Tuấn Vũ nhìn thấy không khỏi ngạc nhiên, trong
ký ức, hắn chưa hề thấy Khả Nhi có tài làm các đồ handmade như vậy, đa
phần các thứ nhỏ nhỏ, xinh xinh đều do hắn tự mày mò làm tặng cho cô,
mỗi lần cầm quà hắn đưa, cô lại cười xinh đẹp, vô cùng vui vẻ.
Và những món quà ấy, cũng được cô trang trí trên bàn học, giá sách. Cứ
tưởng mọi thứ sẽ hỗn loạn, bừa bộn, nhưng không, cách trang trí, phối
đồ, sắp xếp các loại đều rất tinh tế, hợp lý.
Giờ nhìn cô bán
những thứ đồ giấy tinh xảo này, hắn không khỏi thở dài, thì ra, kiếp
trước không phải Khả Nhi không biết làm những thứ này, thậm chí, cô còn
làm giỏi hơn hắn nhiều, nhưng cô chưa từng làm mà chỉ nhận những món quà ấy do hắn tặng. Nghĩ lại, nếu cô thể hiện mình biết làm, và làm tốt,
làm đẹp hơn hắn, thì tên Dương Tuấn Vũ ngày đó sẽ chẳng còn thứ gì có
thể đem cho cô cả.
Nếu một người đàn ông, tiền không, nhà không, địa vị không, chỉ sống vật vã qua ngày, chỉ có một chút thú vui làm đồ
handmade để tặng cho bạn gái, giúp cô ấy có chút niềm vui nho nhỏ, mà
người đàn ông đó biết được, thực ra người phụ nữ ấy thừa sức có khả năng làm ra đồ vật đẹp hơn hắn mấy lần, thì thử hỏi người đàn ông ấy sẽ thế
nào, tự trong thâm tâm sẽ cảm thấy vô dụng kinh khủng ra sao?
Đàn ông, dù chẳng có gì trong tay, nhưng một chút tự tôn, một chút thể diện cuối cùng mà cũng không có được, thì chỉ sợ, hắn sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Có lẽ chính vì lẽ đó mà Khả Nhi chưa từng làm đồ handmade, và cô cũng nói
dối mình không biết làm. Nghĩ lại, việc cô có con mắt tinh tường, mọi
thứ sắp xếp, phối trí đẹp đẽ, tinh tế như vậy, thì chẳng có lý do nào mà không thể làm ra những đồ vật đơn giản, thô kệch ấy.
Cô, suốt
bao nhiêu năm tháng khó khăn, chưa từng muốn hắn bị tổn thương, chưa
từng đòi hỏi ở hắn điều gì, mà thật ra, chính cô mới là người bảo vệ,
che chở, là chỗ dựa tinh thần duy nhất của hắn.
Dương Tuấn Vũ
chợt thấy khóe mũi cay cay, hắn chợt nhận ra, người con gái ấy đã làm
cho hắn thật nhiều thứ, dù chỉ là những việc nhỏ nhất, cô âm thầm làm,
âm thầm chịu đựng, để hắn có thể tự tin hơn, can đảm hơn để tiếp tục
sống. Dù cô phản bội hắn mà yêu người khác, Dương Tuấn Vũ cũng chẳng có
lý do gì trách móc cô ấy cả. Suốt hơn 8 năm trời yêu nhau, cô đã làm cho hắn quá nhiều thứ rồi.
Trái tim hướng về phía nàng vốn lạnh
băng, buốt giá, chẳng một dấu hiệu báo trước, chợt đau đớn, hối hận vô
cùng. Chỉ có điều, cô gái ấy, Khả Nhi của ngày ấy đã không còn nữa rồi,
đứng trước mặt hắn, mặc dù chính là cô, nhưng thật ra lại không phải là
người con gái mà hắn từng yêu. Khả Nhi đã vĩnh viễn rời xa hắn rồi, bao
kỷ niệm, bao ký ức những ngày gian khó, vất vả bên nhau, giờ đây chỉ còn mình hắn nhớ, nhưng cũng chỉ có mình hắn đau khổ.
Thời gian qua đi, mọi thứ biến mất, thời gian quay lại, mọi thứ cũng chẳng thể giống như những gì ta cần.
Khi con tim hắn kịch liệt đau đớn, thì cô gái đang bưng sạp hàng của mình
đi mời mọi người mua, đang tiếp hai vị khách nước ngoài.
Đây là
hai cặp đôi trung tuổi, họ mỉm cười nói chuyện với Khả Nhi một lúc khá
lâu, trình độ Tiếng Anh của cô bé thật sự khiến hai người ấn tượng, bọn
họ yêu mến cô, quyết định mua 5 con thú nhỏ.
Khả Nhi nói chuyện
với bọn họ cũng thu lại được rất nhiều thứ hữu ích. Cô không phải ngẫu
nhiên tới đây bán hàng, mà chính là vì những người ngoại quốc thế này.
Cô không có tiền đi học trung tâm, chỉ có thể nghe giảng trên lớp, mượn
sách vở đầu đĩa và băng ghi âm của bạn về học, rồi tranh thủ vừa bán
hàng, vừa giao tiếp với các vị khách này để trau dồi tiếng Anh.
Trình độ phát âm, khả năng diễn đạt cùng âm điệu giao tiếp khiến cho ngay cả
hai vị khách ngoại quốc cũng phải nức nở khen ngợi, điều này chứng tỏ
việc cô bán hàng thế này đã không phải ngày một ngày hai.
Ba
thằng bạn chỉ ngồi suýt xoa trình độ chém tiếng anh của cô này như chém
gió chém bão, còn Dương Tuấn Vũ lại cảm nhận được sự cố gắng, vượt lên
khó khăn của cô ấy, nó thật sự rất lớn, rất mạnh mẽ.
Khi hai vị
khách vừa rời đi, Linh Khả Nhi vừa cho tiền vào cặp xách, thì có 3-4 tên tay chân săm trổ, mặt mày hung dữ đi tới. Bọn chúng đẩy cô ngã cả ra
đất, làm những con thú bằng giấy rơi xuống, sau đấy, không thương tình
giẫm nát, một số khác thì theo gió thổi rơi xuống mặt Hồ.
Thế chưa xong, bọn chúng còn quây tròn lại, chỉ tay vào mặt cô nói:
- Mày mau nộp tiền phí bảo kê và trả phí đứng bán ở đây đê. Nếu không thì đừng trách bọn tao ác. Đã cúp tiền một tháng rồi, muốn ăn đòn như lần
trước phải không? Đừng nghĩ giữa ban ngày ban mặt bọn tao không dám xử
mày, có muốn bọn này xé nát quần áo rồi cho trần truồng đứng bán hàng
không? Mẹ kiếp, định bùng tiền của bọn tao.
Linh Khả Nhi vội nhặt lại mấy con thú chưa bị hỏng, cô ngẩng lên xin:
- Xin mấy anh cho thêm ít hôm, em sắp đủ tiền đóng phí rồi, cuối tuần em sẽ gửi.
Tên đầu trọc lốc nhổ một bãi nước bọt xuống chân rồi khinh bỉ nói:
- Mày nghĩ bọn tao ngu à. Mấy lần bị mày chạy thoát rồi, làm sao tao biết được cuối tuần là cuối tuần này hay cuối tuần mấy năm nữa. Mày không
tới nữa thì chẳng phải bọn tao làm không công à? Có biết ở đây phí bảo
kê của bọn tao là rẻ nhất rồi không?
Mau nộp, đừng lằng lằng,
nếu không đủ tiền trả thì đem thân ra trả cũng không tồi, nhìn kỹ mới
thấy, dù có chút gầy gò, xanh xao, hơi bẩn thỉu một tí nhưng hàng họ
cũng không tồi đấy. Hay là đi với bọn tao mấy ngày, bọn tao miễn phí cho thuế bảo kê tháng này. Sao hả? Rất có lời đúng không? Haha.
Mấy thằng đệ xung quanh cũng cười lên sằng sặc, bộ dáng háo sắc, dê xồm nhìn qua là biết không trượt đi đâu được.
Linh Khả Nhi sợ tái mặt, cô vội lấy tiền trong cặp ra, cắn răng đưa cho bọn hắn.
Tên đầu trọc nhếch mép cười đểu, cầm tiền đếm đếm, rồi sau đấy lại chửi ầm lên:
- Mẹ kiếp, bọn tao không phải ăn xin. Phí bảo kê 2 tháng là 5 triệu. Sao ở đây có 2 triệu, mẹ kiếp, ngày bán được năm, bảy trăm, tháng cũng kiếm
được 15-20 triệu rồi, thế mà có 5 triệu không móc ra được. Con đ* thối
này. Mày muốn ăn đòn?
Linh Khả Nhi thấy vô cùng oan uổng, cô bán
các đồ tự làm này, nếu không tính tiền công làm, chỉ riêng mua giấy,
thôi đã tốn một khoản, sau đó, cô cũng không giống mấy kẻ lừa đảo hay
bán hàng ở Bờ Hồ, một bông hoa hồng bán 50 ngàn, khách cầm lên biết giá
không mua sẽ bị chửi té tát, nếu có bạn gái sẽ bị bạn gái khinh bỉ mất
hết mặt mũi.
Vì thế, thường thường bọn chúng sẽ kiếm lời lớn.
Còn một nhóm giả què, giả khổ, đi bán tăm, bán kẹo cao su, bán móc chìa
khóa … cái gì cũng hét giá gấp 5 gấp 10 lần. Những người khách dù rất
tức nhưng vẫn phải ngậm đắng đưa tiền.
Đám đó mới là ngày bán
được gần triệu, thậm chí còn hơn, nhưng Khả Nhi lại khác, mỗi con thú
này, con nhỏ 10 ngàn, con lớn cô cũng chỉ bán 20 ngàn. Đi cả ngày may ra bán được 5-10 con là nhiều. Nhưng đa số, cô chỉ bán tranh thủ buổi sáng hoặc chiều nào không có tiết học, còn lại thì cô vẫn đi học đầy đủ,
chăm chỉ.
Còn buổi tối, cô đi làm thêm ở quán café, thời gian
đâu mà bán được nhiều. Nên có khi cả buổi không bán được con nào, nếu có cũng được 1 vài con, tính ra được vài chục nghìn. Cô cũng không phải
muốn dùng nó kiếm sống, mà chủ yếu tranh thủ giao tiếp với người nước
ngoài, và có thêm chút tiền ăn cơm thôi.
Bọn chúng giật túi xách, lục tung các đồ của cô ra, chỉ toàn sách với bút, tiền còn lại 20 ngàn
có lẽ chỉ đủ để cô ăn bữa trưa, hoặc bữa tối. Ăn một thì nhìn một.
Nhưng, bỗng có một con vịt nhỏ rơi ra, tên đầu trọc bỏ qua chẳng thèm để ý,
nhưng tên đệ bên cạnh thì lại lập tức thấy con vịt bất thường. Hắn cướp
lấy trước khi Linh Khả Nhi kịp giấu đi. Chỉ thoáng bóp bóp, nhìn qua một chút, hắn liền lấy ra được 1 sập tiền lẻ được chia gọn gàng, vậy mà
cũng được hơn 2 triệu.
Tên đầu trọc vỗ vai thằng đệ khen mấy tiếng, rồi quay sang chửi:
- Con đ* này, mày có tiền lại dám trêu ông nội mày. Chỗ này mới có 2
triệu 6, còn lại 400 mau nôn ra đây. Có phải trên người mày còn giấu
tiền đúng không? Nếu đếm tới ba, mày không lấy ra tao xé sạch đồ trên
người mày.
- Tôi thực sự hết tiền rồi. Đây là tiền chi tiêu cả tháng cho ba mẹ tôi nằm viện, xin các anh đừng lấy đi.
Mặc kệ cô bé khóc lóc van xin, xung quanh đám đông bắt đầu bu vào, nhưng
chỉ đứng ở xa xa cứ như sợ bị vạ lây, ở đó chỉ chỉ, trỏ trỏ, bàn tán sôi nổi. Có một số thanh niên định vào giúp nhưng lại bị bạn gái giữ lại,
ai mà biết mấy tên côn đồ kia có vũ khí không?
Chưa kể bọn chúng dám tác oai, tác quái ở đây thì cũng chứng tỏ không phải ngẫu nhiên lại có gan
hùm như vậy. Vì thế, làm anh hùng có khi mĩ nhân chẳng cứu được lại còn bị
xiên mấy nhát dao chết tươi. Thời buổi này, trên báo chẳng phải cứ một
hai hôm là lại có vụ giết người đẫm máu sao?
Tốt nhất không liên quan thì đừng can dự vào.
- Hai …
- Ba …
- Tôi xin các anh, trả lại tiền cho tôi … hu hu …
- Hết giờ. Hai đứa mày, giữ tay chân nó để tao lục soát. M* kiếp, con này ăn gan hùm mà lại dám chơi khăm tao. A Hùng này còn chưa biết thương
hoa tiếc ngọc là gì, hôm nay tao cho mày trần chuồng, kiểu gì cũng thành người nổi tiếng. Haha. Biết đâu sau này lại có mối đi khách, ngày kiếm
mấy triệu là chuyện bình thường, khi đó nhớ tới cảm ơn tao đấy.
- Haha.
Hai tên đệ đứng bên cạnh lập tức liếm mép cười thô bỉ chạy tới túm tay cô dựng lên, để tên đại ca xử lý.
Chỉ là chưa kịp đi, bọn chúng đã nghe một tiếng, à không, phải là mấy tiếng “rắc rắc”, kèm theo sau đấy là tiếng kêu đau đớn tột độ. Chỉ có điều,
âm thanh này dù rất chói tai nhưng lại rất quen.
Quay lại mới
thấy, hóa ra tên đại ca của mình đã bị một tên nhóc cao lớn, vặn gãy hai tay, đầu gối cũng chẳng biết vì lý do gì mà đã gục quỳ xuống. Hắn toát
mồ hôi lạnh, miệng vẫn rú lên như cha mẹ chết không bằng.
Hạ Phá
Quân cùng hai thằng bạn vừa thấy Dương Tuấn Vũ ngồi cạnh động một cái
cũng định đứng lên anh hùng cứu mỹ nhân một chút, chỉ có điều, chưa kịp
làm gì đã thấy thằng này như bị kích thích quá mức, giữa ban ngày ban
mặt ra tay thật tàn nhẫn.
Nếu trong bóng tối chẳng sao, có đánh
cho hắn sống dở chết dở cũng được, nhưng đây lại là giữa thanh thiên
bạch nhật, trước mặt bao nhiêu người lại làm như thế thì chỉ sợ to
chuyện rồi. Ba thằng nhìn nhau bất đắc dĩ không thôi.