Trong suốt mấy ngày tiếp theo Dương Tuấn Vũ đều đặt trọng tâm vào việc
rèn luyện sức chịu đựng cực hạn của cơ thể, nhưng dù cảm giác có chút
tịnh tiến nhưng dường như cách này sẽ không thể nào giúp bản thân đột
phá trong thời gian ngắn.
Vì thế tới ngày thứ 7, Dương Tuấn Vũ liền dừng lại.
Không thể không nói, tuy sức mạnh tổng bộ không tăng đáng kể nhưng khả năng
thích ứng địa hình đồi núi của hắn đã đạt tới một mức độ không tồi. Từ
ngày đầu tiên cho tới ngày thứ 8 đều là một đường thẳng tắp, ngày hôm
sau hầu như hoàn thành bài tập với số lần gấp đôi. Trừ nguyên một ngày
làm áo giáp ra, thì 5 ngày sau hắn đã leo bằng một tay hơn 100 lần mà
chẳng hề tốn bao nhiêu sức, cảm giác tiếp tục tập nữa cũng không còn
nhiều ý nghĩa.
Còn việc quan sát và bắt chước hành động, tập
tính của các loài vật cũng đã được hắn thu vào trong ý thức. Tuy còn
không phải mọi loài trong khu rừng hắn đều học nhưng trên dưới 50 loài
đã được hắn nghiên cứu kỹ lưỡng và một lần nữa nâng cao khả năng ẩn thân của mình. Hắn tự tin rằng ngay cả người có sức mạnh hơn hắn 1,2 cấp độ, trong trạng thái bình thường muốn tìm hắn trong rừng là không có khả
năng.
Trong thời gian này hắn cũng gặp được một vài thành viên
của Vô Diện Sơn nhưng khi hắn muốn tiến lên bắt chuyện thì người kia đều chủ động rời đi. Điều này khiến hắn thật sự buồn bực, nhiều lần thậm
chí nghĩ chẳng lẽ nơi này là toàn chứa chấp mấy kẻ tự kỷ?
Tới hôm thứ 7, hắn đã buồn bực sắp chết, quyết tâm đến gặp Julia muốn nói mấy
câu nhưng tới cửa lại phát hiện cô bé này không có nhà. Hắn quyết định
xuống núi tìm mấy người huynh đệ trong tổ đội lúc trước, nhưng trùng hợp mấy người này lại đang đi nhận nhiệm vụ nào đó.
Tới lúc đó hắn
mới nhớ nơi này thực sự còn cái chỗ để nhận nhiệm vụ, thế mà hắn quên
béng mất. Nghe nói nếu như trong vòng 6 tháng mà không hoàn thành một
nhiệm vụ nào thì sẽ bị giáng chức. Nghĩ vậy hắn toát mồ hôi hột, khó
khăn lắm mới kiếm được một cái chức quan nho nhỏ, không thăng được lên
thì thôi còn bị tụt cấp thì đúng là hết chỗ nói. Cũng may hắn phát hiện
ra sớm.
Đi qua ngọn núi Tổng cục chỉ huy, vượt qua quảng trường
rộng lớn, vừa bước vào tầng một là một mảnh nhộn nhịp, người ra vào liên tục khiến hắn trầm trồ không ngớt. “Làm nhiệm vụ có cái gì hay mà hấp
dẫn người ta thế nhỉ?” Hắn nghĩ nghĩ một hồi thấy đây cũng là một cách
khá hay có thể đem về áp dụng cho căn cứ.
Những quân sĩ trong tổ
chức cũng không thể ăn không rồi ngồi chờ chết được. Bọn họ có sức mạnh
thì có khả năng đi làm nhiệm vụ, làm nhiệm vụ thành công sẽ vừa có
thưởng, vừa được cọ xát tăng kinh nghiệm, thậm chí là đột phá cũng không phải không được.
Dương Tuấn Vũ càng nghĩ càng thấy hợp lý. Sau
này nhất định sẽ còn mở rộng ra để cái tên Dragon’s Eyes sẽ nổi tiếng
toàn thế giới. Rồi một ngày người người nhà nhà khi nghe thấy cái tên DE này sẽ biết họ là tổ chức có vô số cao thủ, không nhiệm vụ nào không
làm được.
Nhưng giấc mơ còn đang đầy màu sắc rực rỡ thì có người va vào làm hắn tỉnh lại.
- Không nhận nhiệm vụ thì đi ra chỗ khác. Đứng đây tốn diện tích.
Dương Tuấn Vũ sửng sốt một chút, nhìn xung quanh một hồi, thấy nơi này rõ
ràng lớn hơn cả mấy cái sân bóng đá hợp lại, người tuy nhiều một chút
cũng không quá 50, thế mà hắn đứng đây lại tốn diện tích?
Nhìn bộ dạng tên này mắt tam giác, gương mặt dữ tợn, cả người toát ra một mùi
vị tinh huyết rất nồng, không cần nghĩ cũng biết kẻ này chính là giết
người quanh năm suốt tháng nên mới tích tụ thành cái khí chất như huyết
sát nhân thế này.
Dương Tuấn Vũ tuy ngẩn người nhưng hắn cũng
không mất não, khi nãy rõ ràng tên này cố ý đi va vào mình. Nghĩ mình
vừa tới, cái gì tránh được thì tránh, đánh nhau với bọn họ cũng chẳng
thu lại được lợi ích gì. Dương Tuấn Vũ hắn còn chưa bao giờ làm việc gì
vô ích. Vì thế hắn gật đầu nói:
- Ồ. Xin lỗi. Tôi qua kia xem nhiệm vụ một chút.
Nhưng hắn không gây sự thì không có nghĩa kẻ khác không thích gây sự với hắn, Dương Tuấn Vũ vừa quay đi thì tên kia gằn giọng nói:
- Va vào tao chỉ nói một câu xin lỗi là xong sao?
Dương Tuấn Vũ quay lại, mặt đầy khó hiểu:
- Thế ông anh muốn sao?
Tên mắt tam giác khinh bỉ chỉ tay xuống dưới hai chân:
- Chui qua.
- Chui qua? Não ông anh bị bệnh à? Nếu nghiện chui như thế tôi có thể mở hai chân một chút cho ông anh chui qua. Thế nào?
Dương Tuấn Vũ mặt cười nhưng lòng không cười từ tốn nói. Hắn không muốn gây
sự nhưng không phải quả hồng mềm để mặc người ta thích nắn thế nào thì
nắn. Tên này chắc kỹ thuật giết người không tồi, sức mạnh dao động như
thế cũng chứng tỏ cấp độ sức mạnh hắn cũng là một Bá Tước. Muốn chiến?
Hắn không ngại thử vài chiêu.
Mọi người thấy bên này không khí đang rực cháy, biết là sắp có trò vui nên chỉ thoáng chốc đã hình thành một vòng hóng hớt.
- Tên này là ai mà lại dám khiêu khích Huyết Sát?
- Chịu. Nhìn cái bộ dạng này chắc là người mới.
- Ồ. Cái này tôi biết, hắn chính là quán quân cuộc thi khảo sát đầu vào?
- Bảo sao lại có ngạo khí như vậy. Nhưng rồi sau một thời gian đều sói
non đều bị bẻ răng nanh hết, năm nào cũng thế đã thành quy luật ngầm
rồi.
- Ừ. Chắc tên Huyết Sát kia cũng thấy kẻ mới muốn gây sự.
- Chúng mày không biết gì rồi. Lần khảo sát này nghe nói khác những lần khác, tên quán quân này không phải đứa dễ chơi đâu.
- A Bình, mày nhát chết thế từ khi nào? Sói con thì vẫn chỉ là sói con
thôi. Dù có sức mạnh nhưng kinh nghiệm chiến đấu chẳng nổi bao nhiêu,
đem so với tên Huyết Sát đứng thứ 152 trên Phong Thần Bảng còn không
phải cháu gặp ông nội?
- Cũng đúng. Ài, người mới cũng vẫn là
người mới a. Hồi đó mới vào tao cũng có chút cốt khí, nhưng chẳng phải
cũng bị đàn anh đánh thảm suốt mấy tháng sao? Giờ mới biết đây là truyền thống rồi, nghĩ lại cũng có chút hợp lý, phải để đám đàn em biết vị trí của mình ở đâu.
- Đừng nói nữa, nghe một chút. Lần này chắc lại có một vụ quyết đầu rồi. Hôm trước có liên tiếp mấy tên không biết điều cũng được Huyết Sát đánh cho nhập viện rồi đấy.
- Ừm, trận đó cũng thật thảm, 3 tên bị hành liên tục.
- Hắn tên cái gì mà Cao Cao ý nhỉ?
- Là Cao Tiến, Trung Dũng, Đức Hà. Nghe nói cùng một tổ đội lúc thi sát hạch nên chơi thân với nhau.
- Ồ. Là ba tên dựa hơi vào tên đội trưởng đó sao?
- Chính chúng. Nhìn năng lực cũng chỉ tạm tạm, hơn 25 tuổi mà chỉ Tử Tước, tiền đồ đích thực chẳng có bao nhiêu.
…
Mấy người này bàn tán khe khẽ nhưng thính lực Dương Tuấn Vũ không phải bình thường, hắn rất nhanh nghe được mấy điểm mấu chốt. Biết được ba đồng
đội cũ không phải đi nhận nhiệm vụ mà là bị tên khốn trước mặt đánh nhập viện thì trong lòng bừng lên lửa giận.
Nụ cười đã hóa tàn nhẫn, hắn nói:
- Mày có dám chơi một trận?
Huyết Sát đang muốn khiêu khích, nhưng không hiểu sao tên ngu này lại mở lời trước, rất vừa ý, hắn cười ha hả:
- Tốt. Để tao cho bọn người mới chúng mày biết thế nào là ếch ngồi đáy
giếng. Ở ngoài kia cứ nghĩ mình là bố đời, vào trong này nên biết điều
một chút. Mà khoan. Sao không làm chút cá cược nhỉ?
- Cá cược?
Dương Tuấn Vũ khó hiểu nhìn hắn. Quy củ nhiều thứ hắn thực sự chưa biết hết.
Biết hắn là người mới, một người ở bên ngoài thiện chí giải thích:
- Quyết đấu trên Võ Đài Quảng Thiên Môn được phép cá cược bất cứ thứ gì. Kể cả tính mạng.
- Ồ. Còn có chuyện như thế? Không phạm pháp?
- Không. Ở trên Quảng Thiên Môn được phép.
Dương Tuấn Vũ híp mắt cân nhắc một hồi, nhưng tên này biết mình là người mới thì làm gì có cái gì trong tay mà đòi cướp?
- Muốn cược gì? Tao chiều.
Huyết Sát cười thô bỉ:
- Haha. Tốt. Nghe nói con vợ sắp cưới của mày là hàng cực phẩm. Tao muốn chơi nó mấy bữa.
Dương Tuấn Vũ lòng thực sự đã muốn bùng cháy nhưng ngoài mặt vẫn cười, nếu
người thân quen sẽ biết mỗi khi hắn cười như thế còn chưa có kẻ nào sống xót mà rời đi.
Đối với Dương Tuấn Vũ nếu hắn nói cược cái mạng
vào cũng không có gì đáng kể, nhưng một khi đã động chạm tới người thân
của mình thì tên này đã xác định phải chết không thể chết hơn mới thôi.
Không chỉ như vậy, Dương Tuấn Vũ đã nắm chắc tên này rõ ràng biết mình
là ai và cố tình nhắm vào hắn.
Chẳng qua mấy ngày vừa rồi không
thấy hắn rời khỏi Vô Diện Sơn, mà người ngoài tuyệt đối không được phép
tới Vô Diện Sơn, nên hắn mới tìm tạm mấy người đồng đội cũ của mình làm
bia tập đánh.
Như thế đảm bảo kể cả ngày hôm nay mình không bị
hắn va vào thì kiểu gì khi biết chuyện đó cũng sẽ tự dẫn thân tới tìm.
Và Huyết Sát hắn sẽ giẫm nát mình dưới chân. Nhưng tất cả chỉ là trong
tưởng tượng tươi đẹp của hắn mà thôi. Tên này đã muốn chết thì cũng
không thể để hắn thất vọng được.
Tuy vậy, dù muốn có lý do để tên này chết hắn cũng không đem vợ mình ra đánh cược, hắn nói:
- Tao không có khả năng đem vợ mình ra đánh cược. Nhưng tao sẽ đem cái
mạng này ra chơi với mày. Nếu mày có bản lĩnh giết tao thì mày làm gì
tiếp theo thì tùy. Tuy nhiên, có phải hay không mày cũng nên quyết một
trận sinh tử chiến? À khoan, hình như tao hơi thiệt thòi. Một mạng tao
đổi lấy mạng một con chó như mày thì thắng cũng không có bao nhiêu tiện
nghi rồi. Hay là mày đem tất cả của cải đặt đi, đỡ mất công khi mày chết tao lại phải đi tìm.
Huyết Sát bị chửi là chó thì giận tím mặt,
hắn suýt nữa không đợi được tới Quảng Thiên Môn mà ngay lập tức giết
thằng nhóc con trước mặt. Nhưng nếu đánh nhau ở ngoài Quảng Thiên Môn sẽ bị phạt nặng nên hắn tạm thời kìm nén xuống. Giờ này hắn chỉ muốn giết
tên này nhanh để còn đi nhận thưởng, chưa kể còn được thưởng thêm một
con đàn bà cực phẩm thì còn gì bằng.
Gằn giọng hắn nói:
-
Khá lắm nhãi con. Mày đã thành công chọc giận tao. Được. Sinh tử chiến
thì sinh tử chiến. Lát nữa tao sẽ đánh mày thành tàn phế rồi xách về
nhà, bắt con vợ mày chơi trước mặt mày cho vui. Haha.
Nghe thấy
vậy thì mọi người xung quanh sắc mặt khẽ biến, tuy Quảng Thiên Môn thực
sự cho phép sinh tử chiến nhưng hầu như mọi khi chỉ là giải quyết mâu
thuẫn thôi, còn chưa tới mức giết người.
Tuy họ giết chóc nhiều
rồi nhưng vì chủ ý bên trên luôn không muốn tinh anh của mình tàn sát
nhau nên đều dặn dò bọn họ nhiều lần không nên đem mạng cược vào Quảng
Thiên Môn.