Dương Tuấn Vũ vừa leo lên ban công căn phòng bệnh mà Vân Tú nằm thì bất
ngờ nhìn thấy cô đang ngồi thất thần trên giường, bên cạnh mẹ cô đang
nói chuyện gì đó nhưng cô chẳng có chút phản ứng nào.
Hình ảnh cô gái với gương mặt hơi trắng nhợt, đôi môi cũng tái đi, đôi mắt cụp
xuống đầy u sầu khiến hắn cảm thấy trong lòng mình trỗi lên muôn vàn yêu thương, đi cùng với đó là sự đau đớn, dằn vặt. Hắn chỉ muốn ngay lập
tức xông vào nói với cô lời xin lỗi, muốn trao cho cô cái ôm ấm áp,...
hắn nhận ra mình thực sự không thể sống thiếu cô được.
Đôi tay nắm chặt cố gắng giữ lại chút tỉnh táo, hắn muốn cô nhận ra mình đã trở về, muốn cô cho hắn thêm chút thời gian.
Dương Tuấn Vũ nhìn xung quanh tìm khắp nơi rồi cuối cùng khi trong đầu lóe lên một ý tưởng.
Không gian yên tĩnh ban đêm bỗng nhiên bị phá tan bởi âm thanh, đúng hơn là một bài nhạc cổ điển bất hủ.
Không biết từ đâu một loại điện thoại của mọi người bỗng vang lên bài hát: Please Forgive Me do Bryan Adams hát.
Với người không biết tiếng anh thì chỉ biết đây là một ca khúc tràn đầy
tình yêu thương da diết. Với người biết tiếng anh và đã từng nghe bài
này thì trong lòng đều cảm thấy có chút gì đó cồn cào, thổn thức.
Còn với một người nào đó thì đây chẳng khác nào tiếng sét giữa trời quang.
Là một người với vẻ ngoài tinh nghịch và vui nhộn nhưng bên trong bao
hàm vô vàn cảm xúc sâu lắng. Có lẽ đối với cô, chỉ có biến mình thành
một người luôn vô tư, yêu đời mới có thể xua tan bớt đi những cảm xúc cô đơn trong lòng, nhưng mỗi khi về khuya, tâm trạng của cô thường rất
tệ.
Ai có thể hiểu được việc từ nhò đã không có cha thương yêu
dạy dỗ, mẹ thì vất vả khó khăn kiếm sống, tuy nói hai mẹ con nương tựa
vào nhau nhưng từ khi cô biết suy nghĩ, cô thấy rất thương mẹ, mẹ thật
sự quá khổ.
Nhiều lúc cô nghĩ nếu mẹ sinh ra không phải một đứa
con gái như cô chắc mẹ sẽ đỡ vất vả hơn. Con trai có sức khỏe để giúp mẹ cày cấy, giúp mẹ vào mùa trồng mạ, mùa thu hoạch san sẻ gánh nặng.
Cô khi lớn còn đỡ, chứ lúc nhỏ rất hay đau ốm, nhà đã nghèo khó mẹ còn vừa làm ruộng vừa làm thuê làm mướn để lấy tiền chữa bệnh cho cô. Nhưng ông trời oái oăm, cô cứ vừa khỏi bệnh này thì được vài hôm lại bị bệnh
khác, nói không quá, cô lớn lên uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm.
Có lẽ chính vì thế, mẹ luôn nói với cô sau này lấy chồng thì nên cố gắng
kiếm một tấm chồng có chút điều kiện, chẳng phải vì mẹ ham giàu sang mà
mẹ sợ con gái sức khỏe yếu nếu lấy chồng không có điều kiện thì lại phải cố gắng làm ngày làm đêm, sợ cô lại bị đau ốm hành hạ.
Nhiều
lúc cô đi học về, thì thấy mẹ đã dọn cơm, cô luôn có thắc mắc tại sao
trong mâm chỉ có một bát cơm cùng với chút thịt và rau. Cô hỏi thì mẹ
xoa đầu cô nói “mẹ ăn trước rồi, con ăn đi rồi nghỉ chút chiều lại đi
học.” Cô thì ngây thơ đâu có biết gì, thấy vậy thì cũng ăn uống bình
thường.
Cho tới một ngày, cô ăn xong, đang ngủ thì chợt thấy hơi khó chịu trong bụng nên tỉnh dậy, đi ra ngoài thì thấy trong bếp lạch
cạch, nghĩ giờ này mẹ đúng ra phải đi làm đồng rồi sao vẫn ở nhà, sợ có
trộm, cô rón rén tới xem thì bỗng thấy mẹ đang cố vét nốt ít cháy cơm
vào bát nước trắng. Nhìn mẹ ngày càng gầy và xanh xao, cô chợt hiểu ra
nhiều chuyện, thì ra xưa nay mẹ luôn giấu cô, nói ăn trước rồi nhưng mẹ
đâu có ăn, chút đồ mẹ đều nhường cho cô.
Đứa trẻ nhỏ khi đó chỉ
biết chạy vào ôm mẹ khóc, xin lỗi mẹ, cô biết mẹ cũng muốn khóc nhưng
vẫn cố gắng an ủi cô, nói đợt này được mùa thóc nhưng lại thành ra nhà
ai cũng nhiều, thương lái ép giá ghê lắm, mẹ cô thì hiền lành, thật thà
chẳng bán được giá cao nên chỉ đành cố bán được chút nào thì bán.
Hoàn cảnh khi đó đã hình thành trong đầu cô một mục đích: Cố học thật tốt để có thể kiếm thật nhiều tiền cho mẹ bớt khổ. Đồng thời cô cũng tự hứa
bản thân không được phép làm mẹ buồn vì mình.
Cô tự biết mình lớn lên xinh đẹp, nhưng mẹ nói làm người phải sống ngay thẳng, không được
phép bán rẻ cơ thể. Cô nghe mẹ. Mọi lời mời chào làm việc liên quan tới
bán sắc, bán thân cô đều tránh xa.
Vân Tú có rất nhiều người theo đuổi nhưng cô luôn giữ trong lòng quan niệm, chưa giàu, chưa giúp mẹ có cuộc sống tốt cô sẽ không lấy chồng. Vì thế bao nhiêu công tử thế gia,
bao nhiêu lời ong tiếng ve cô đều bỏ ngoài tai.
Nhưng cô tránh
họ không có nghĩa là họ tránh cô ra. Làm việc ở đâu cô cũng bị đuổi
việc, không bị nữ cấp trên ghen ghét vì cô thu hút hết mọi sự chú ý, thì bị các đồng nghiệp nữ vu oan hãm hại.
Cứ nghĩ hồng nhan bạc
mệnh, cuối cùng cô chán nản, tình cờ tìm thấy một công ty mới thành lập
tuyển người, cô quyết định thử dự thi, vì cô biết mình nếu muốn có một
công việc ổn định không sợ cấp trên chèn ép thì chỉ có thể làm cấp trên
mọi người. Công ty mới cô có thể leo lên vị trí lãnh đạo dễ hơn. Với vốn kiến thức và kinh nghiệm của mình, cô tin nếu cho mình đủ thời gian cô
sẽ chứng minh được tất cả.
Và đúng như những gì cô đoán, từ hai
bàn tay trắng cô đã được thăng chức lên làm giám đốc tài chính, dù công
ty mới có rất nhiều khó khăn nhưng cô rất vui khi mình cùng mọi người đã vượt qua được tất cả.
Rồi cô gặp được anh, đúng hơn là một tên
nhóc nhỏ hơn mình cả chục tuổi, tuy vậy hắn lại là cấp trên của cô. Mới
đầu cô không quá coi trọng, đôi khi còn tưởng công tử nhà nào cầm được
chút tiền đi thử đầu tư làm ăn khiến cô không đặt quá nhiều tin tưởng
vào công ty này.
Nhưng dần dần, ngày qua ngày, đứa nhóc này lại
chứng tỏ mình là một kẻ lõi đời trong lĩnh vực kinh doanh, đồng thời
trong đầu hắn luôn có những ý tưởng kinh doanh kỳ quái, mới đầu nghe
chẳng có chút hy vọng nào nhưng càng phân tích, càng suy nghĩ thì lại
càng thấy đúng, thấy hay.
Công ty theo sự lãnh đạo của hắn có thể thấy rõ sự lớn mạnh từng ngày.
Mọi chuyện chẳng khiến cô nghĩ quá nhiều, cho tới khi hắn nhờ cô rút tiền
để đầu tư vào một nhà hàng, cô cũng bán tín bán nghi quyết định liều đem toàn bộ chút tiền tiết kiệm cả năm đi theo hắn.
Và mọi chuyện đã diễn biến theo một hướng mà chẳng bao giờ cô có thể nghĩ tới, khi mà kẻ bán cửa hàng bỗng biến thành mấy tên côn đồ ghê tởm.
Cứ nghĩ
hôm nay mình chắc chắn sẽ bị chúng làm nhục nhưng một chuyện như trong
phim diễn ra, cậu nhóc cơ thể đang lớn vẫn có chút khẳng khiu, gầy gò
bỗng hóa cao thủ võ thuật. Một mình chống lại ba kẻ có vũ khí, vậy mà
hắn chẳng bị thương chút nào, còn ba kẻ kia thì bị đánh cho phải quỳ
xuống xin tha.
Chẳng biết cô lấy từ đâu chút quá khích mà lại muốn hắn dạy võ cho.
Và thế là cô bị hắn cuốn vào vòng xoáy ngầm mà cô chưa bao giờ có thể ngờ được mình sẽ thành ra như vậy.
Nhưng cô không hối hận, ngược lại, cảm giác trống trải mỗi đêm lại được lấp
đầy bởi những cuộc đi săn, bởi những cuộc chiến có cả mồ hôi, nước mắt
và máu.
Cô chợt nhận ra mình phải chăng sinh ra để làm những việc này. Cứ thế ngày qua ngày, hết tập luyện lại đi làm, cô cảm thấy cơ thể mình mạnh mẽ hơn từng ngày, và công ty cũng phát triển từng ngày.
Rồi chẳng biết từ khi nào, cô chợt cảm thấy có chút trống vắng khi không
được gặp tên nhóc đó – người đồng đội, người thủ lĩnh luôn giúp đỡ cô,
cứu trợ mỗi khi cô gặp nguy hiểm. Nụ cười gian xảo luôn được hắn treo
trên môi. Cô biết hắn rất xấu xa, với bộ dạng hào hoa, tính cách trêu
hoa ghẹo nguyệt như thế kiểu gì cũng là kẻ phong lưu, thế nhưng cô vẫn
bị hắn cướp mất trái tim từ lúc nào không hay.
Mọi chuyện cứ thế
được cô chôn giấu trong lòng, tất cả cứ tưởng vô vọng tiến tới bởi vì
hắn đã có người con gái mình yêu thương, mà mẹ luôn dặn cô không được
phá hoại tình cảm của người khác. Nhưng bỗng cô gái đó vì hắn mà không
tiếc mạng sống đỡ cho hắn một viên đạn chí mạng, và rơi xuống vực chết
nhiều hơn sống.
Hắn suy sụp, hắn gục ngã.
Nhưng nhìn hắn
đau khổ như vậy cô cảm thấy lòng mình như có cái gì đâm vào vô cùng đau
đớn. Cô làm tất cả để hắn tỉnh lại, để hắn nhận ra xung quanh còn rất
nhiều người cần hắn.
Và sau bao nhiêu nỗ lực, hắn đã dần dần hồi phục. Hắn đơn độc, cô cô đơn, hai người ở gần nhau, chiến đấu, làm việc cùng nhau, rồi tình cảm càng ngày càng lớn dần. Cho tới khi cả hai đều
cảm thấy mình không thể sống thiếu nhau được.
Mọi thứ cứ tưởng sẽ êm đẹp như vậy cho tới khi người đàn ông, người cha mà cô cứ nghĩ đã
chết 30 năm về trước bỗng lại còn sống sờ sờ quay về. Hắn đòi cô gọi hắn là cha, cô không gọi, nhưng hắn lại tàn nhẫn cướp tình cảm của mẹ dành
cho cô, làm mẹ như biến thành người khác. Thế đã đành, độc ác nhất chính là không biết bằng cách nào hắn khiến mẹ ép cô bỏ đi mối tình cô yêu
bằng tất cả sinh mạng để yêu một kẻ đúng chất công tử lá ngọc cành
vàng.
Cô đau đớn, cô dằn vặt, cô sợ hãi. Hắn đã ở bên động viên
cô, nhưng cuối cùng không còn cách nào, hắn quyết định gia nhập một tổ
chức mà theo đó chỉ trong vòng một năm sẽ đem được đủ quyền lực địa vị
để có thể bảo vệ được cô khỏi cuộc hôn nhân chính trị của hai đại gia
tộc nhất nhì cả nước.
Nhưng xa hắn cô mới thấy vô vàn áp lực đè
nặng lên mình, dù có mọi người quan tâm nhưng chẳng đáng kể so với sự ép buộc ngày một lớn của gia đình. Mọi thứ đến quá gấp, cô gọi điện nhưng
không nhận lại được hồi âm, tất cả dồn vào làm cô không thể nghĩ được
gì.
Cuối cùng vì không muốn có lỗi với anh, cô đã chọn cách đối với mọi người là ngu ngốc nhưng đối với cô nó là một sự giải thoát.
Cứ tưởng mọi việc đã xong, nhưng bằng cách nào đó cô lại được cứu sống,
hôn mê quên ngày tháng, quên trời đất, cuối cùng cảm nhận được có ai đó
đang gọi cô, đang lo lắng cho cô, cô bỗng mở mắt tỉnh lại.
Mọi
người biết được liền vui mừng khôn xiết, nhưng người mà cô chờ đợi lại
không thấy đâu, ngược lại, tin tức chỉ còn mấy ngày nữa là hôn lễ được
tổ chức. Thì ra họ vui vì cô có thể tỉnh lại để tham gia hôn lễ. Lòng cô rất đau đớn. Mẹ ngồi cạnh nói với cô cái gì đó cả buổi nhưng cô chẳng
nghe thấy gì cả.
Cứ tưởng hết hi vọng vào cuộc sống thật rồi,
cho tới khi, bỗng nhiên có tiếng nhạc vang lên khắp sân vườn trong bệnh
viện, đúng ra cũng chẳng có gì đặc biệt nhưng bài hát này, giai điệu
này, ý nghĩa sâu xa này,... tất cả mọi thứ khiến cô bừng tỉnh.
“Anh!!! Anh đến rồi sao?”
Cô chỉ muốn hét to lên những suy nghĩ trong lòng, nhưng giây phút này cô
chẳng thể thốt ra được, chỉ có nước mắt tuôn ra không thể dứt, bất chấp
dây chuyền nước, cô giật ra chạy về phía ban công và đẩy toang cửa ra.
Mẹ cô hốt hoảng vì thấy máu từ tay cô chảy ra, bà kêu lớn gọi nhưng cô
chẳng nghe thấy chút nào, bà đành bấm chuông gọi y tá, bác sĩ, hai tay
không ngừng giữ chặt cô lại, bà sợ cô tiếp tục làm điều dại dột.
Vân Tú như lạc vào một thế giới khác, nơi đó chỉ có cô, có hình bóng của
anh và có giai điệu, và những lời ca ý nghĩa vang lên, những lời ca mà
cô luôn nghe vào mỗi đêm bất kể vui buồn vì nó đã trở thành thói quen:
“Please forgive me"
Still feels like our first night together
Feels like the first kiss
It"s getting better baby
No one can better this
Still holding on, you"re still the one
First time our eyes met
Same feeling I get
Only feels much stronger
Wanna love you longer
You still turn the fire on
so if you"re feelin" lonely don"t
you"re the only one I ever want
I only wanna make it good
so if I love you a little more than I should
Please forgive me I know not what I do
Please forgive me I can"t stop loving you
Don"t deny me this pain I"m going through
Please forgive me I need you like I do
Please believe me every word I say is true
Please forgive me I can"t stop loving you...
Lời dịch:
“Hãy tha thứ cho anh"
Vẫn những cảm xúc như đêm đầu tiên cùng nhau
Vẫn những cảm xúc như nụ hôn đầu
Em yêu, hãy làm cho mọi thứ trở nên tốt hơn
Chẳng có ai tốt hơn em
Vẫn giữ lấy, vì em là duy nhất
Lần đầu tiên khi chạm ánh mắt nhau
Anh cũng có cảm giác như thế này
Những cảm xúc dạt dào hơn
Muốn được yêu em dài lâu
Vì em vẫn thắp lên ngọn lửa
Nếu em có cảm thấy cô đơn thì đừng
Em là người duy nhất anh từng mong muốn
Anh chỉ muốn mọi thứ được tốt đẹp
Vì thế anh luôn yêu em hơn những gì anh có thể
Hãy tha thứ cho anh, vì anh không biết mình làm gì
Hãy bỏ qua cho anh, anh không thể ngừng yêu em
Đừng từ chối anh vì nỗi đau này anh đang trải qua
Hãy tha thứ cho anh, anh cần em rất cần
Hãy tha thứ cho anh, từng lời anh nói đều là chân thành
Hãy bỏ qua cho anh, chẳng thể nào mà anh không yêu em nữa...