Tuy Dương Tuấn Vũ đã không cho bọn họ kiêm nhiệm thêm nhiều chức vụ
chồng chéo nữa, nhưng việc góp vốn trở thành một cổ đông lớn của ngân
hàng từ ngày đầu thành lập lại là chuyện khác. Họ không ra mặt nhưng có
thể vẫn được hưởng lợi nhuận.
Cơ hội này ai cũng nhìn ra được
nên cả 5 giám đốc ngồi đây đều mạnh dạn đăng ký, không chỉ thế, Đông
Nghi còn đăng ký tên của cả chồng mình Vũ Tuấn Phong vào, Lâm Băng cũng
không kém, Tùng Khôi Kỳ cũng có tên.
Tuệ Mẫn thực ra cũng muốn làm một cổ đông một lần cho biết, nhưng cô lại chỉ có chút tiền, lấy ra chỉ khiến người khác chê cười.
Dương Tuấn Vũ nhếch môi nhìn hết màn này vào trong mắt, hắn cũng chẳng tiếc ít tiền, đã muốn
người khác làm việc cho mình thật tốt thì hắn sẽ mua trọn vẹn luôn.
Thấy chủ tịch ghi tên mình xuống kèm theo số tiền đóng góp 1 tỷ thì cô giật mình, hắn rốt cuộc có ý gì?
Dương Tuấn Vũ thấy mọi người bất ngờ thì cười:
- Đây coi như là tiền công 3 năm của cô đi, tôi sẽ tạm ứng trước vào đây. Tất nhiên, cô muốn rút 1
tỷ này ra là chuyện không thể, nó chỉ có giá trị nếu đầu tư vào đây. Sao hả? Đồng ý chứ?
Đây đúng là ép khiến người ta không thể phản đối được mà, như vậy trong 3
năm tới còn không phải cô phải ở đây làm sao? Muốn chuyển sang công ty
khác cũng vô cách. Khoản nợ 1 tỷ không phải cô có thể bỏ được. Còn tất
nhiên nếu ở lại 1 tỷ này 3 năm sẽ là của cô, không, 3 năm sau nó còn hơn 1 tỷ. Nhưng cô vẫn còn băn khoăn, thế lương của cô sẽ như thế nào đây?
Chẳng lẽ nó chính là 1 tỷ kia, thế cô ăn ngủ nghỉ bằng gì? Nó còn chẳng
rút được nữa.
Như nhận ra điều cô gái này đang nghĩ, Dương Tuấn Vũ phì cười:
- Tôi không ác đến mức như cô nghĩ đâu. Nếu sau 3 năm cô vẫn làm việc ở
đây thì 1 tỷ này và khoản lãi nó sinh ra sẽ thuộc về cô coi như tiền
thưởng, còn lương chính thức cô vẫn được nhận hàng tháng.
Nhìn
cái bộ dạng thở ra một hơi kèm theo niềm vui mừng trong mắt Tuệ Mẫn,
Dương Tuấn Vũ cũng chẳng nghĩ nhiều. 1 tỷ đối với người có thu nhập bình thường sẽ là số tiền tiết kiệm rất lớn, thậm chí 10 năm cũng không thể
có. Vì lương họ nhận còn để nuôi bản thân, nuôi gia đình và con cái.
Thành ra số tiền tích cóp chẳng đáng bao nhiêu chứ đừng nói 3 năm có 1
tỷ rơi xuống như cô gái này. Không vui sao được.
Quay trở lại
việc chính, nhìn bản danh sách hiên tại đã có: Tiểu Di, Trần Bằng, Lê
Khôi, Đông Nghi, Vũ Tuấn Phong, Lâm Băng, Tùng Khôi Kỳ, Tuệ Mẫn, Dương
Tuấn Vũ, Vân Tú, cha mẹ hắn và Tuyết Yên.
Tất cả đã có 13 người, sau này còn có thêm mấy người giám đốc mới khác nữa, cuối cùng hắn sẽ
bán những suất còn lại cho nhân viên trong công ty. Từ cấp độ phó giám
đốc cho tới trưởng phòng, phó phòng, đảm bảo 100 người sẽ nhanh chóng
đầy đủ. Còn số tiền 30.000 tỷ đồng này hắn sẽ xem những người khác góp
vào bao nhiêu, còn lại hắn sẽ tự bỏ vốn ra.
Việc tiếp theo chính là thành lập ngân hàng, tuyển dụng các vị trí còn trống.
Việc này đáng lý ra hắn sẽ giao cho Vân Tú, bởi vì cô là người am hiểu quản
lý tài chính nhất, nhưng tạm thời còn chưa được, ít nhất là cho tới khi
hắn giải quyết được chuyện rắc rối kia, và tìm cách giúp cô tỉnh lại đã.
Việc mở ngân hàng cũng chẳng phải ngày một ngày hai, bước đầu tiên tìm được 100 góp vốn đã là may rồi.
- Được rồi, cuộc họp hôm nay tạm dừng ở đây. Mọi người tiếp tục công việc của mình.
- Khoan đã, tôi còn có chuyện muốn báo cáo với chủ tịch.
- Ừm?
Dương Tuấn Vũ thấy Trần Bằng có điều muốn nói thì hơi bất ngờ. Hắn gật đầu đồng ý cho anh ta trình bày.
Trần Bằng gãi đầu:
- Hì, khi nãy quên mất. Có mấy điểm tôi cần xin ý kiến chủ tịch.
Nói xong hắn đi về phía máy tính, cắm usb của mình vào rồi mở một file trình chiếu lên.
Mở đầu bằng một nụ cười có chút lo lắng, xen lẫn hồi hộp:
- Đây thực ra là ý tưởng tôi đã ấp ủ từ lâu, đấy chính là việc phát triển hệ thống game.
- Ồ, nói một chút.
Dương Tuấn Vũ cũng khá hứng thú. Mặc dù bản thân hắn không có nhiều thời gian để chơi game, cả kiếp này và kiếp trước đều vậy. Bởi vì khi game phát
triển thì đang độ tuổi hắn túi bụi đi tìm việc làm, áp lực nhiều, thành
thử ra muốn thử một chút cũng không có điều kiện. Nhưng không thể không
nói, các trò chơi càng ngày càng thú vị. Hắn cũng hiểu rất rõ mảng này
sẽ là mảng kiếm lời lớn trong tương lai.
Trần Bằng đã lâu rồi
không căng thẳng như vậy. Nói chính xác thì đây là thứ đầu tiên mà hắn
cất công nghĩ ra, một phần vì đam mê, mơ ước hồi trẻ, một phần là vì
trên thế giới thực sự đang phát triển cực mạnh. Thịnh Thế mà có một chân ở đây chắc chắn sẽ còn kiếm bộn tiền hơn các mảng khác. Hít sâu một
hơi, hắn nói:
- Như mọi người đều biết, game online hiện nay đang vô cùng phát triển, có thể mọi người không chơi nhưng đều ít nhiều nghe đến những loạt game đã đi vào huyền thoại như Age Of Empires của
Microsoft, Starcraft, Warcraft của Blizzard Entertainment, Dota của
Valve Corporation, League of Legends của Riot Games...
Và cùng
với sự ra đời và phát triển các game này, người ta đã dần dần coi game
chính là một môn thể thao mới, một môn thể thao điện tử (Esports). Các
giải thi đấu chuyên nghiệp cũng rất đầu tư, giải thưởng lại càng vô cùng hấp dẫn, các game thủ cũng có một nghề nghiệp ổn định.
Từ những nét đó, là một người cũng rất yêu thích game tôi nhận thấy đây chính là một thị trường tiềm năng mà chúng ta có thể khai thác.
Đông Nghi giơ tay. Trần Bằng gật đầu tỏ ý mời cô phát biểu.
- Tôi thấy ý kiến của anh Trần Bằng rất hay, tuy vậy, ở Việt Nam hình như game và game thủ không được các bậc phụ huynh, các giáo viên yêu thích
lắm thì phải. Ở cạnh nhà tôi có một cậu nhóc mê game, cứ thi thoảng lại
trốn bố mẹ, nhịn cả ăn sáng để lấy tiền đi chơi, thậm chí còn không ít
lần trốn học. Vì những lẽ đó, tôi nghĩ muốn game phát triển ở đất nước
chúng ta không hề dễ, sẽ có nhiều người lên tiếng phản đối dự án này.
Trần Bằng mỉm cười:
- Tôi cũng rất tán thành ý kiến của chị, tuy vậy, chúng ta không thể thấy khó mà rút lui.
Dương Tuấn Vũ mắt lóe lên, hắn hỏi:
- Cậu định làm gì với dự án này? Sản phẩm là gì?
- Tôi muốn phát triển một hệ thống game 3D.
- Ồ, thú vị, nói xem anh đã nghĩ ra thể loại game gì rồi?
- Game 3D có rất nhiều, trong đó tôi đang muốn phát triển một game online thể loại RPG. Game
RPG là từ viết tắt của trong tiếng anh của Role-Playing game, được gọi một cách thân thuộc là game nhập vai.
Đây là một thể loại game mà người chơi sẽ hóa thân vào một nhân vật trong
thế giới ảo, có khả năng nâng cấp bản thân và chịu trách nhiệm cho hành
động cũng như hướng phát triển của chính nhân vật đó. Nhân vật sẽ xuất
hiện trong một thế giới ảo tưởng, tham gia những cuộc phiêu lưu kỳ thú.
- Ừm, hướng này tốt đấy. Chắc anh ấp ủ lâu như vậy cũng nên có chút thành quả rồi chứ?
Trần Bằng chiếu lên màn hình những phần hắn đã chuẩn bị:
- Tôi đã xây dựng được mạch chính của cốt truyện, nó nói về một chàng
hoàng tử, cuộc sống trong nhung lụa, rồi một ngày không biết vì lý do gì mà cha cậu ta– nhà vua, đã đắc tội với một vị thần, vị thần này nổi
giận diệt sát toàn bộ vương quốc. Cũng may hắn đang đi săn trong rừng
mới thoát được một kiếp.
Cùng với nỗi đau đớn cùng cực và căm
giận vị thần độc ác, cậu ta đã cố gắng rèn luyện hi vọng một ngày có thể đến trước mặt người kia đòi lại sự công bằng. Trong lúc không biết làm
sao, một mụ phù thủy hiện liên chỉ lối cho cậu ta nói rằng cứ đi sâu vào trong cánh rừng kia, vượt qua sông núi cách trở, đến ngọn núi ở vùng
cực bắc băng quanh năm lạnh giá, và tìm được thanh kiếm bị nguyền rủa
Hell Sword, nó sẽ cho cậu ta sức mạnh vô địch.
Người chơi sẽ nhập vai vào vị hoàng tử này, tham gia chiến đấu giết các loài dã thú, ác
quỷ,... vượt qua các thành thị, hoàn thành các nhiệm vụ trên đường và
tìm thanh kiếm này. Cuối cùng hắn sẽ dùng thành kiếm để chiến đấu với vị thần kia.
- Còn cần thêm nhiều chi tiết nữa, việc này có thể hoàn thiện sau, còn gì nữa không?
- Ngoài cốt truyện, tôi cũng đã xây dựng hệ thống nhân vật, cấp bậc, vũ
khí, nhiệm vụ, tuy cũng chưa hoàn thiện nhưng cũng được kha khá rồi.
Quan trọng nhất chính là viết code, xây dựng đồ họa trong game... tiến độ
hiện tại còn hơi chậm, dù sao sức mình tôi cũng có hạn.
Dương Tuấn Vũ xoa cằm nghĩ nghĩ một lúc:
- Nếu được cấp kinh phí và tuyển dụng nhân lực, cậu có sẵn sàng rời khỏi vị trí giám đốc Visonet để phụ trách chúng?
Mọi người đều giật mình, đây không phải là chuyện có thể mang ra đùa a. Nếu trước kia Boss có thể để một người phụ trách nhiều việc, nhưng hôm nay
cậu ấy đã tỏ rõ quan điểm không nên quá tham lam, tất cả cũng vì họ và
vì sự phát triển của công ty.
Nhận được ánh mắt cổ vũ của vợ, Trần Bằng hít sâu một hơi, hắn nắm chặt hai tay gật đầu:
- Tôi chấp nhận. Mong chủ tịch giúp đỡ.
Dương Tuấn Vũ thấy cái bộ dạng vừa lo sợ, vừa phấn khích của hắn thì bật cười:
- Đừng quá căng thẳng, chúng ta đều đã chinh chiến cùng nhau bao nhiêu
năm rồi, mấy người còn lạ gì tính tôi sao? Thứ gì tốt thì làm, nhưng
trước khi chuyển sang mảng mới, cậu phải đề cử được cho tôi một người có thế thay thế cậu quản lý Visonet. Tuy hiện giờ nó đang phát triển rất
ổn định rồi, nhưng không có nghĩa không cần nâng cấp và hoàn thiện.