Dương Tuấn Vũ thoáng đánh giá người phụ nữ trước mặt, gương mặt nghiêm
túc, thái độ chuyên nghiệp, thần thái tự tin, còn trẻ nhưng nhìn thái độ của mọi người đối với cô thì biết họ rất tin tưởng và cảm phục cô ta.
Bộ áo Blouse trắng tinh, đội chiếc mũ trắng, đôi mắt đen láy, gương mặt
nhỏ nhắn, xinh xắn, dù chỉ cao gần tới vai nhưng đứng gần hắn cô chẳng
có chút tự ti nào mà ngược lại khí thế, thái độ, phản ứng chuyên môn
khiến Dương Tuấn Vũ cảm thấy có thể tin tưởng người này.
Hắn nói:
- Cô là bác sĩ chính? Tôi cũng không muốn làm phiền nhiều. Vì cũng có
chút kiến thức chuyên môn nên tôi đã thăm khám qua trước khi mọi người
tới nên muốn để mọi người đỡ mất thêm thời gia.
Đồng đội tôi
hiện đang bị gãy xương cánh tay hai bên, gãy xương đùi hai bên, các tạng gan, lách có dấu hiệu xuất huyết trong ổ bụng, xương sườn gãy tổng cộng 8 chiếc kèm theo đó là tình trạng tràn máu màng phổi hai bên nguy cơ
suy hô hấp cấp. Xử trí như thế nào là do các bác sĩ và điều dưỡng ở đây. Chỉ mong có thể cứu bạn tôi sống sót. Nhờ cả vào mọi người.
Dương Tuấn Vũ nói xong thì cúi đầu cảm ơn một tiếng, sau đấy hắn ra hiệu mọi
người rời đi để cho các bác sĩ đưa Lập Hàn đi cấp cứu.
Mới nghe
còn tưởng không có gì nhưng càng nghe càng sợ hãi, ngay cả nữ bác sĩ nọ
cũng giật mình. Những triệu chứng lâm sàng kể trên đúng là có thể qua
thăm khám mà phát hiện được nhưng cũng chưa chắc đã trong một thời gian
ngắn như thế có thể đưa ra chính xác như thế được.
“Nãy giờ có bao nhiêu thời gian trôi qua đâu?”
Bởi vì cuộc chiến đấu võ đài năm nào chẳng diễn ra, mà đã có đánh nhau là
sẽ có thương thế, vì vậy đội ngũ bác sĩ luôn túc trực ở bên cạnh đấu
trường. Từ lúc Lập Hàn ngã ra khỏi sân cho tới lúc họ chạy qua thì mới
chỉ khoảng chưa được 1 phút. Vậy mà người này đã đưa ra được một loạt
chẩn đoán như thế bảo sao không khiến những người làm chuyên môn như họ
kinh ngạc.
Nữ bác sĩ bán tín bán nghi nhưng khi đánh giá sơ bộ
thì càng đánh giá càng thấy đúng như mô tả của hắn. Đặc biệt là dấu hiệu xuất huyết ổ bụng là rất nguy kịch vì thế họ không dám chậm chễ mà
nhanh chóng đẩy thẳng bệnh nhân vào nhà mổ.
Trên đường đi, nữ bác sĩ còn nghiêm giọng phê bình:
- Chú Văn, lần sau chú đừng coi thường người khác nữa nhé. Đôi khi có
những người chuyên môn rất giỏi nhưng họ không thích đứng ra. Chú có
tuổi rồi không cần cháu phải dạy chứ?
Người đàn ông khi nãy có
tranh chấp với đám quân nhân giờ này đang cảm thấy rất xấu hổ, lần này
ông ta đã học thêm được một bài học khiêm tốn.
...
Vòng thi đấu chung kết tìm ra quán quân không có nhiều bất ngờ khi mà Dương Tuấn Vũ và Âu Chí Quốc gặp nhau.
Ngay từ khi cuộc thi bắt đầu Dương Tuấn Vũ cũng đã nhận ra đây không phải là một kẻ đơn giản, và thực tế qua đi đã chứng minh điều hắn suy đoán là
đúng.
Trước khi cuộc chiến bắt đầu, đứng đối mặt trên khán đài, Dương Tuấn Vũ hỏi:
- Chúng ta đã từng có khúc mắc gì với nhau sao?
- Đúng.
- Vì?
- Vì ta thấy ngươi ngứa mắt, vậy thôi. Nếu ngươi ngoan ngoãn đi theo ta,
ta sẽ cho ngươi đủ quyền lực và vinh hoa phú quý. Sao nào, có nghĩ lại
không?
Dương Tuấn Vũ nhếch mép cười:
- Chúng ta vốn không
phải là cùng một loại người vì thế không thể cùng hợp tác với nhau được
đâu. Đặc biệt là cái tính coi rẻ sinh mạng người khác của ngươi khiến ta cảm thấy ghê tởm.
Âu Chí Quốc cười như điên dại:
- Ha
ha. Ngược lại, đối với ta chứng kiến cảnh người khác đau đớn, được nghe
những tiếng bẻ gãy xương, được ngửi thấy mùi máu khiến ta cảm thấy thích thú. Là kẻ mạnh thì không nên nhân từ,
chỉ có thiết huyết mới đạt được sức mạnh cực đại.
Đúng lúc này có tiếng Triệu Cơ vang lên trong đầu hắn:
- Nguồn năng lượng của tên này khá quái dị, sức mạnh của hắn không giống mọi người.
- Là sao?
- Trong cơ thể hắn tồn tại một nguồn năng lượng em không biết tên, nó dường như không thuộc về
tên Âu Chí Quốc này.
- Ý em nói là trong cơ thể hắn tồn tại một người khác? Một linh hồn khác?
- Không. Chỉ là hắn đã tình cờ hấp thụ được nguồn năng lượng này ở đâu
đó, dần dần sức mạnh này làm hắn có những suy nghĩ điên khùng, cực đoan. Nhưng cái gì cũng có hai mặt, nhìn hắn khỏe mạnh như vậy nhưng bên
trong lục phủ ngũ tạng đã bị nguồn năng lượng này ăn mòn nghiêm trọng,
mà tốc độ của nó không nhanh, theo tính toán của em, hắn đã tiếp xúc với thứ này trên dưới chục năm rồi.
Nguồn năng lượng này cho hắn sức mạnh vượt trội, nhưng bản chất có lẽ tới một lúc nào đó nó sẽ khiến hắn suy kiệt mà chết.
Kỳ quái ở chỗ, nguồn năng lượng này như có... như có...
- Như có trí tuệ?
- Đúng vậy. Như có trí tuệ, như có linh tính.
- Như em nói liệu có khả năng có kẻ nào đó “nuôi” thứ năng lượng này trong cơ thể người khác rồi
tới khi “đủ lớn” hắn sẽ tới hấp thu?
Triệu Cơ lo lắng:
- Khả năng mà anh nói cũng không phải không có. Trong lịch sử từng ghi
chép lại thì có người với hệ Ki đặc biệt (Ki như thực thể sống) đã đem
chia cắt chúng ra thành nhiều phần rồi đem “nuôi” vào những đứa trẻ có
tiềm năng.
Cùng với quá trình những đứa trẻ này phát triển, loại Ki này cũng lớn dần lên, nó từ từ lặng lẽ hấp thu những tinh hoa của
vật chủ rồi tới cuối cùng, khi Ki đủ lớn, kẻ đó sẽ tới và thu hoạch
thành quả của mình.
Mặc dù bản chất Ki của Âu Chí Quốc khá kỳ lạ nhưng không thể loại trừ khả năng hắn đang làm vật nuôi của một tên
biến thái nào đó.
Dương Tuấn Vũ nghe thấy thế mà cũng thoáng có
chút rùng mình, đúng là trên thế giới này chuyện gì cũng có. Cứ tưởng Ki khi ra khỏi cơ thể chỉ có tác dụng trong thời gian ngắn, không ngờ nó
lại có loại Ki có thể tự sinh tồn được. Trước khi kẻ chủ mưu tới thu
hoạch thì Ki sẽ cho người đó nguồn sức mạnh lớn khiến họ càng lún sâu,
càng cố gắng chiến đấu, luyện tập để thứ sức mạnh vay mượn này lớn dần
lên mà không biết rằng khi tới một mức độ nhất định thì họ sẽ bị người
khác hút khô.
Nhìn Âu Chí Quân đang giương giương đắc ý, Dương
Tuấn Vũ lại thở dài một hơi thương hại. Hắn dám cá tên này cũng có những ước mơ hào hùng vĩ đại nhưng số phận lại thực sự chớ trêu.
Tuy thoáng thương hại nhưng không có nghĩa hắn có thể bỏ qua cho kẻ đã ra tay tàn nhẫn với người anh em của mình.
Luật thi đấu cấm giết người nhưng nếu không chết ngay trên sân đấu thì vẫn
có thể bỏ qua được. Như trường hợp của Lập Hàn, dù có nguy hiểm đến tính mạng nhưng tên này vẫn dửng dưng đứng trên sân đấu là bởi vì hắn không
đánh chết cậu ta ngay tại chỗ.
Khi trọng tài bắt đầu thổi còi báo hiệu hai đối thủ được phép so tài thì cả hai không ai nói một lời, thân hình chợt lao thẳng về phía nhau.
Phần thi này không được sử
dụng vũ khí mà chỉ được tỷ thí bằng chính sức mạng bản nguyên của con
người. Bởi vì nếu có vũ khí thì đôi khi kẻ nào có vũ khí lợi hại hơn đã
có phần thắng nhiều hơn người khác.
Cả hai đều toát ra khí thế
cực kỳ mạnh mẽ, không ai yếu thế hơn ai, tuy lao vào nhau nhưng khi tới
sát khoảng cách ra đòn họ lại dừng lại, thận trọng quan sát.
- Cẩn thận, hắn định sử dụng Ki ngay lập tức đấy.
Triệu Cơ nhanh chóng vang lên tiếng cảnh báo, nhưng kể cả cô không nói thì
Dương Tuấn Vũ cũng nhận ra được điều này, hắn thoáng vận luồng Ki chạy
khắp mạch máu toàn cơ thể, không đợi kẻ địch tấn công, hắn mở màn trước.
Một cú đấm cực nhanh đã được gia cường thêm Ki hệ ánh sáng khiến hầu hết
mọi người bên dưới khán đài đều chỉ thấy sáng lóe lên một cái thì nắm
đấm đã ở trước mặt Âu Chí Quốc.
Âu Chí Quốc hét lên một tiếng:
- Tới tốt.
Rồi như cùng một lúc, bàn tay hắn trào ra Ki có màu đen xì, tốc độ không
ngờ lại ngang ngửa với Dương Tuấn Vũ, cẳng tay hắn gấp lại chắn trước
mặt, nhanh chóng đỡ gọn đòn đánh của đối thủ.
Không bất ngờ vì
hắn kịp phản xạ, Dương Tuấn Vũ gần như một lúc cũng ra thêm một cú đá
cực nhanh vào mạn sườn nhưng cũng hơi ngạc nhiên khi cánh tay còn lại
của tên này cũng giơ ra chặn lại.
Đột nhiên Dương Tuấn Vũ lại cảm thấy trong lòng có chút phấn khích, nếu tên này không phải là một kẻ
điên thì chắc đây sẽ là một đối thủ tốt giúp hắn giao đấu nâng cao kỹ
năng.
- Khá lắm.
Cả hai người cùng dành tặng lời khen cho đối thủ. Hai bóng một sáng một tối, một vàng một đen nhanh như điện
tách nhau ra rồi lại lao vào nhau.
Mọi người ở dưới há hốc mồm, họ chẳng thể nghĩ con người lại có thứ sức mạnh ghê gớm như thế.
Còn những kẻ có chút kiến thức về Ki như đám người top 20-30 bên dưới thì
đều tặc lưỡi, giờ bọn họ đã biết mình thua không oan. Khi nãy tên Âu Chí Quốc kia ra tay tàn độc nhưng so với thứ sức mạnh hắn đang sở hữu thì
có lẽ đó đã là rất nương tay rồi. Còn Dương Tuấn Vũ thì khỏi nói, hắn
chỉ dùng đúng những thứ căn bản nhất để đánh bại họ một các tâm phục
khẩu phục mà không hề hạ thủ đoạn tàn nhẫn.
Những tiếng va chạm của nắm đấm, cú đá va vào nhau tạo ra những âm thanh như sấm rền “rầm rầm” vang khắp võ đài.
Không quá xa lạ với sức mạnh vượt trội của đội trưởng nên đám Vương Bạch hiểu rất rõ cụm từ “đánh ngang tay” ở thời điểm hiện tại có tác dụng như thế nào. Giờ thì họ đã hiểu vì sao khi nãy đội trưởng không cho Cao Tiến
làm bậy, bắt Vương Bạch lên sân đấu với Âu Chí Quốc phải ngay lập tức
nhận thua.
Và Vương Bạch khi chứng kiến cuộc so tài trước mắt
cũng thầm đổ mồ hôi lạnh mà cảm ơn đội trưởng đã dặn dò hắn khi nãy. Bao nhiêu bực dọc đội trưởng vì đã không cho hắn được trả thù cho Lập Hàn
chẳng biết đã bay biến từ khi nào rồi.
Đám lão tướng quân chứng kiến cảnh chiến đấu kịch liệt bên dưới cũng tấm tắc khen ngợi. Lê Quân nói:
- Doãn Trung San, hai người này tôi thấy ai làm kẻ chiến thắng cũng đều
được. Có phải nên cho cuộc so tài này dừng lại để tránh tổn thương đáng
tiếc không?
Phong lão lắc đầu chen ngang:
- Ông nghĩ bây
giờ ra lệnh họ dừng lại thì họ sẽ dừng sao? Một kẻ vì đố kị, một kẻ vì
tức giận đang chiến đấu với nhau, nếu không có ai thua thì kể cả khi bất chấp cho cả hai người cùng giành giải quán quân thì khi rời khỏi đấu
trường ông nghĩ rằng còn ai ngăn cản được cuộc chiến này tiếp tục diễn
ra.
Mọi người cũng thấy điều này là hợp lý. Cuộc chiến khi nãy họ cũng rất bất bình khi Âu Chí Quốc ra tay tàn nhẫn nên việc Dương Tuấn
Vũ đứng lên đòi lại công bằng cho Lập Hàn cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi, ngăn được một lúc không ngăn được cả đời.
Thà rằng ở đây
chiến đấu, trước con mắt của bao nhiêu người, kèm theo con quái vật Doãn Trung San này khi cuộc chiến đến hồi kết còn có thể ra tay ngăn cản
được, còn nếu ở ngoài kia một kẻ sống một kẻ chết gần như sẽ thành hiện
thực, mà điều này, một nhà cầm quân thông minh sẽ không muốn mắc phải.