Ở một góc nào đó trong sa mạc, có một nhóm 8 người đang rất mệt mỏi, cả
người đầy rẫy những vết thương lớn nhỏ. Đã một tuần rồi họ chưa được ăn
uống gì, cả người gầy rộc đi, chẳng ai còn nhận ra bản thân mình, mà họ
cũng chẳng có tâm trạng để quan tâm đến thứ đó nữa.
Tuy rất mệt
mỏi nhưng ai cũng cắn răng cố gắng chia nhau ra đi tìm nguồn nước và
thức ăn. Nếu trong một hai hôm tới mà còn ở tình trạng không gì bỏ vào
bụng thì chắc chắn họ sẽ chết phơi thây ở đây.
Mới đầu không ai
nghĩ cuộc thi này lại khốc liệt tới vậy, thậm chí có nhiều người đã có ý định bỏ cuộc nhưng tới khi họ bắn tín hiệu xin rút lui thì tất cả đều
bặt vô âm tín. Lúc này, họ mới nhận ra rằng mình chính thức đã bị bỏ rơi ở nơi này, mặc kệ sống hay là chết.
Họ chửi bới và căm hận nhưng đành phải cố gắng sinh tồn, nếu không chẳng bao lâu mình sẽ là miếng mồi trong bụng kẻ khác.
Ở đây tuy không đến nỗi có quái vật như trong phim, nhưng các loài động
vật ăn thịt chứa kịch độc lại có không ít. Khổ nỗi là bọn chúng rất tinh ranh, nhanh nhẹn và có vỏ bọc ngụy trang cực tốt.
Chúng thường
lẩn trốn trong lớp cát, sau đó, khi con mồi đi qua, nó sẽ đột nhiên bất
thình lình lao ra cắn và truyền độc làm con mồi chết ngay lập tức. Điển
hình chính là lũ bọ cạp.
Kể ra, nếu có động vật là sẽ có thức ăn
nhưng dị hợm ở chỗ, bọn sinh vật ở nơi này khi chết, toàn cơ thể nó sẽ
lan tỏa độc tố, làm phần thịt trên cơ thể bọn chúng cũng nhiễm độc theo. Đây chính là kiểu cá chết lưới rách, đồng quy vu tận bởi vì nếu kẻ đi
săn ngu ngơ ăn phải thì sẽ bị độc chết.
Khi có người vì quá đói
đã bất chấp tính mạng, xẻ thịt chúng, rồi phơi nắng. Họ mong nhiệt độ
cao sẽ làm phá hủy đi độc tố có trong thịt, nhưng không, rất tiếc cho
họ, loại độc tố này bền với nhiệt, và khi người này ăn vào chỉ trong
vòng vài phút đã có hiện tượng trúng độc: Tím tái toàn thân, nôn mửa, co giật... và tử vong.
Những người còn sống khi đó lại than thở:
Giá mà lần này chơi sinh tồn trên đảo hoang hoặc trên núi thì chẳng bao
giờ sợ tình trạng không có thứ gì bỏ vào bụng như vậy. Hoặc ít ra nếu có chút thảm thực vật thì trên sa mạc cũng có thể bắt gặp linh dương, dê
hoặc cáo, báo, chồn, sóc... Nhưng ở đây một cọng cỏ cũng chẳng có thì
lấy quái đâu ra có sinh vật nào sống được.
Ai mà nghĩ được rằng ở Việt Nam lại có nơi quái dị thế này.
Đen đủi ở chỗ, sa mạc Mũi Đỉnh này lại là địa điểm mới được áp dụng trong năm nay. Vì thế, không
có thông tin của thế hệ đi trước truyền xuống.
Nhiều người còn nghĩ rằng: Cứ đi theo một hướng thì chắc 1 tuần cũng sẽ đi
được hết cái sa mạc này, bởi vì diện tích của Việt Nam từ Đông sang Tây
là rất hẹp. Nhưng chẳng hiểu vì lý do gì mà họ cứ đi mãi, đi mãi cũng
không thấy điểm cuối của sa mạc, mà tung tích một cái ốc đảo cũng chẳng
tăm hơi đâu.
Tình hình này tất nhiên không xảy ra ở một nhóm riêng biệt nào mà là ở tất cả các thí sinh tham gia phần thi này.
232 người xuất sắc vượt qua vòng thi thứ nhất, thì bây giờ, sau hơn 2 tuần
loanh quanh trên sa mạc số người sống xót chỉ còn chưa tới một nửa.
Hơn 200 người được chia thành 23 nhóm, mỗi nhóm trung bình có 10 người,
nhưng hiện tại chỉ còn 8 nhóm mỗi nhóm còn sống 5- 6 người, và 15 nhóm
đã bị tử vong toàn đội. Đây không còn là một cuộc thi đơn thuần nữa mà
là một trò chơi tử vong, một cuộc chiến sinh tồn cực kỳ tàn khốc.
Trong bầu không khí nhuốm màu tử vong đó, nhóm của Dương Tuấn Vũ cũng không
phải ngoại lệ. Chỉ khác ở chỗ, hiện tại nhóm của hắn có 8 người còn
sống, và 2 người đã chết là do họ không chịu nghe theo sự lời cảnh báo
của Dương Tuấn Vũ mà cứ điên cuồng cố gắng tấn công ăn thịt bọ cạp và
ếch sa mạc.
Mới đầu nhóm này không ai nghe theo chỉ dẫn của ai,
nhưng sau một thời gian, chứng kiến khả năng chiến đấu của Dương Tuấn Vũ và có hai người trong nhóm đã chết rất thảm thì bọn họ không ai bảo ai
mà ngầm coi kẻ lạ mặt này là người đứng đầu.
Ở trong cuộc chiến
sinh tồn, con người lại trở về bản năng hoang dã của mình, kẻ mạnh sẽ là con đầu đàn, bởi vì nó là con có xác suất cao nhất có khả năng dẫn dắt
cả đàn vượt qua khó khăn, tìm
được đường sống.
Nhưng con
đầu đàn này cũng không phải là đấng toàn năng, nó có mạnh mẽ đến đâu mà
điều kiện môi trường quá khắc nghiệt thì khỏe mạnh đến mấy cũng vô dụng. Chẳng qua, dưới sự dẫn dắt đó những con khác trong đàn sẽ kéo dài được
mạng sống của mình hơn mà thôi.
Ở thời điểm hiện tại chỉ có hai
cách để họ sống sót, thứ nhất: tìm được vị trí của cung điện dưới lòng
đất, rồi lấy được bức mật thư. Thứ hai: tìm được nguồn thức ăn và nước
uống.
Giữa bạt ngàn cát vàng cùng gió, tăm hơi của cung điện ngầm này vô cùng khó tìm, ngay cả Dương Tuấn Vũ, kẻ có Triệu Cơ giúp đỡ,
quét qua quét lại địa hình xung quanh bán kính 20m mà cũng vô dụng thì
huống chi mà mấy kẻ người trần mắt thịt kia.
Chưa nói đến việc tìm ra cung điện, chỉ riêng việc làm sao để sống sót ở thời điểm hiện tại đã là vô cùng nan giải.
Nhưng nếu cứ tách ra mà tìm kiếm thì rất dễ bị lạc đường. Vì thế, Dương Tuấn
Vũ đã nghĩ ra một cách: Mọi người chia nhau ra tìm trong vòng bán kính
100m, sau đó lập tức tập hợp lại vị trí ban đầu. Và khi tìm được bất cứ
thứ gì cũng không nên manh động, mà phải quay về báo cáo. Tất nhiên, nếu gặp đồ ăn, cảm thấy có thể tự xử lý được thì được phép lập tức làm
thịt, bởi vì nếu quay về báo cáo thì con mồi sẽ nhanh chóng mất dạng.
Cứ như vậy, ngày qua ngày, họ cứ chăm chỉ tìm kiếm thứ gì đó để có thể duy trì sự sống.
Đến sáng nay, họ đột nhiên tìm được một bãi đá. Đúng vậy, một bãi đá khá lớn, tất cả đều mừng
rỡ. Nhưng khi tới nơi, ngoài đá cà cát ra thì ngay cả một cọng cỏ cũng
không có. Thay vào đó là lũ bọ cạp với số lượng không ít. Đã mệt thì chớ lại gặp phải lũ khó chịu này, thịt thì không ăn được, mà bị nó chích
một nhát thì đi đời. Họ bị lũ bọ cạp dồn về một nơi, đen đủi thế nào,
lại là một vách núi giữa sa mạc.
Đoàn 8 người đang rơi vào tình
thế tiến thoái lưỡng lan: trước mắt là hơn 100 con bọ cạp lớn nhỏ chậm
rãi bò đến, phía sau là vách núi cao vút không nhìn thấy đáy, nếu chẳng
may ngã xuống tất nhiên là đi đời nhà ma.
Bảy người hoang mang nhìn nhau đầy chán nản, trong ánh mắt đấy, toàn bộ hi vọng sống đã hoàn toàn biến mất.
Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn quen thuộc lại vang lên:
- Đội hình A, thiết lập.
Hoàn cảnh cửu tử nhất sinh rồi, nhưng điều đấy không có nghĩa là họ cứ nằm
im chờ chết, trong ánh mắt của mỗi người đều ánh lên sự điên dại, hiện
tại, cứ giết thêm một con nào là lời con đó. Và nếu cái chết của họ giúp đồng đội có thêm cơ hội sống thì họ sẵn sàng là người nằm xuống.
Sau lời ra lệnh của Dương Tuấn Vũ, không có âm thanh đáp lại. Tuy vậy hắn
cũng không tỏ ra bất mãn, bởi vì không phải họ không muốn đáp lại mà
việc đói khát đã khiến cổ họng tất cả khô khốc, bỏng rát, dây thanh âm
cũng khó mà rung động tạo ra âm thanh. Việc Dương Tuấn Vũ khàn khàn nói
ra được mấy từ đã là rất bá đạo rồi.
Thời gian qua họ đã chiến
đấu với nhau không ít, vì thế đội hình A nhanh chóng được thiết lập. Bốn người hàng trước, bốn người hàng sau, luân phiên nhau chiến đấu. Đây là đội hình giúp thích hợp trong cuộc chiến kéo dài, nó sẽ giúp mỗi thành
viên có thời gian lấy lại sức.
Nếu hiện tại trong tay họ là mấy
thanh kiếm dài thì có lẽ không phải khổ như thế này, chiến đấu với lũ
độc vật này mà chỉ dùng mấy con dao găm quân đội thì đúng là làm khó
nhau. Chỉ cần sơ sẩy một chút bị chích một nhát là đi đời ngay. Nhìn lũ
bọ cạp nhung nhúc đầy mặt đất trong lòng mọi người đều trầm xuống. Chẳng một ai nghĩ mình có thể còn sống sót được tới ngày mai.
Dương
Tuấn Vũ cũng rất mệt mỏi, dù sao hắn cũng không phải là ăn gió uống
sương, hắn cũng cần dinh dưỡng từ thức ăn, mà hai tuần rồi chỉ có vài
ngày đầu có lương khô và nước, còn tất cả các ngày sau đều nhịn đói nhịn khát mà sống.
Hiện tại, nếu đánh giá thì sức mạnh của hắn chỉ
còn lại 40-50%, còn những người khác chỉ còn 10-15%. Nếu đơn độc chỉ 5-
10 con bọ cạp thì cũng chẳng cần đồng đội hắn phải ra tay, nhưng cả
trăm
con thế này thì đúng là khó.
- Chẳng lẽ lại thật sự chết nhảm ở đây?
Triệu Cơ thở dài:
- Anh chết Vân Tú sẽ theo người khác đấy. Ừm, còn cả Minh Châu biết đâu
vẫn đang sống ở hòn đảo hoang nào đó chờ anh tới cứu thì sao? Chậc. Chỉ
sợ tới lúc anh xuống mồ rồi vẫn còn mọc thêm đôi
sừng thì hơi khó coi a.
Dương Tuấn Vũ trợn mắt đỏ ngầu vì khô rát:
- Này, em có thể nói cái gì khác để khích lệ anh được không? Cắm sừng?
Nếu cô ấy dám anh sẽ bắt cô ấy về thị tẩm liên tục mấy ngày mấy đêm, à
không, phải mấy tuần mấy tháng luôn. Hừ. Anh không tin có ai có thể đem
đến sung sướng cho cô ấy hơn a.
- Đầu óc anh chỉ nghĩ tới mấy thứ bậy bạ thôi à. Đến nước này anh còn định giấu giếm sức mạnh tới bao giờ nữa? Hay là để cạn đến đáy rồi bùng sáng lên một khắc rồi tắt lịm trăm
năm?
- Ài. Biết đi lính khổ thế này thì đã không chơi ngu rồi.
- Chậc. Thế này còn chưa là gì đâu. Đây chỉ là một phần nhỏ trong bài thì sinh tồn sau này của anh thôi. Giờ coi như bản nháp, anh đừng có mà làm em thất vọng nha.
Dương Tuấn Vũ nghe Triệu Cơ nói đây chỉ là bản nháp thì suýt nữa hộc máu đương trường:
- Này. Em định hành anh tới chết à?
- Em biết anh sẽ chịu đựng được mà. Cố lên, anh đừng chỉ nghĩ cái này chỉ để hành hạ, cái gì cũng
có hai mặt của nó, nếu anh vượt qua được đảm bảo anh sẽ thấy trong cơ thể
mình có sự tiến bộ không ít đấy. Đồng thời, sau mỗi lần luyện tập khắc
khổ thế này, khả năng sinh tồn, phản xạ và ý chí của anh sẽ được tôi
luyện và tăng cường hơn nhiều đấy.
Mặt khác, đây chính là yêu
cầu bắt buộc trong quá trình đột phá từ Bá Tước trở đi. Vì vậy anh nên
ngoan ngoãn chấp nhận sự thật khắc nghiệt này đi. Ừm, cứ coi nó là
chuyện dễ như ăn cơm là được mà.
- Dễ? Được rồi, anh không tranh
luận với em nữa. Nếu em mà có hai chân hai tay thì anh đã kéo em ra đây
cho em tận hưởng cảm giác “dễ chịu” này rồi.
- Hì hì. Thật tiếc là em không có a. Thôi. Anh tập trung vào đi không thì lại mọc sừng bây giờ.
Mấy người kia đã xếp thành đội hình, sẵn sàng tác chiến thì mãi không thấy
tên đội trưởng này ra hiệu bắt đầu. Rồi bồng nghe thấy tiếng nghiến răng ken két, họ quay sang thì nhìn thấy gương mặt như muốn gặp người giết
người, gặp thần giết thần của hắn, ai cũng chột dạ vội vàng ngoan ngoãn
tập trung nhìn về phía trước, còn trong lòng thì thầm nghĩ: “Chẳng lẽ
đội trưởng biết mình sắp chết nên lo tẩu tẩu ở nhà bị người khác câu dẫn mất?” Họ không ngờ rằng, mình đoán bậy đoán bạ như thế mà lại đúng
thật.
Đột nhiên, một tiếng thét vang lên làm tất cả giật mình: