Tiêu diệt Hàn Phong xong, Lý Thiên Ngọc sau đó thu lại thi thể của hắn
vào bên trong không gian cất giữ, bên trong còn có một bộ thi thể đấu
thánh của Hồn Diễm, chờ lần sau gặp mặt Dược lão coi như hoàn thành hứa
hẹn.
Lý Thiên Ngọc lần này đối với mục đích đi tới Hắc giác vực
đã đạt được, Hàn Phong chết thì cũng đã chết, Hồn Điện người cũng bị hắn tiêu diệt, cho nên không còn lưu luyến ở lại, vì căn bản không cần
thiết, tiếp đó hắn nhắm thẳng khe Thiên Táng mà đi.
…
Phi hành trên không đi qua mấy chục vạn dặm đường, Lý Thiên Ngọc cuối cùng
cũng đến được biên giới tiếp giáp giữa nam vực và trung vực, khe Thiên
Táng chính là nằm ở nơi này.
Khu vực khe Thiên Táng địa hình một
mảnh trụi lủi ngay cả cọng cỏ cũng không có, tầm mắt cực kỳ quang đãng,
hắn sau khi đến nơi, ngay lập tức thần thức hóa thành tấm võng bắt đầu
trải rộng ra xung quanh dò xét vị trí Hồn điện phân điện.
“Kỳ
quái, rõ ràng tên Vụ hộ pháp nói ở nơi này có một cái phân điện, thế
nhưng tại sao thần thức của ta trải rộng đến mấy chục km vuông vẫn không tìm được?” Lơ lửng trên không trung, Lý Thiên Ngọc hai mày chau lại,
thầm nói.
Lại qua thêm nửa ngày, Lý Thiên Ngọc vẫn không có mảy
may phát hiện ra sự tồn tại của Hồn điện phân điện, bởi mất quá nhiều
thời gian cho nên tâm tình của hắn có phần bực bội.
“Chết tiệt, rốt cuộc là ở nơi nào? Vụ Ưng tên kia chẳng lẽ dám đùa bỡn ta, cho thông tin giả?”
Không còn cách nào khác, hắn cuối cùng vẫn phải thông qua hệ thống bản đồ
công năng, lần này quả nhiên bên trong bản đồ, vị trí của Hồn điện phân
điện buộc phải lộ ra trước mắt hắn.
Không nghĩ tới, Hồn điện phân điện vị trí vậy mà cách nơi hắn đứng cũng không xa lắm, tính ra chỉ có
mấy dặm, Lý Thiên Ngọc nhanh chóng nhắm thẳng hướng phân điện bay tới.
…
Đến nơi, dưới chân hắn là một khu vực lòng chảo, chỉ là trong mắt hắn hoàn
toàn không có một chút xíu thân ảnh của đám người hồn điện mà là một cái lòng chảo trơ trọi, trụi lủi, thế nhưng trên bản đồ lại đánh dấu biểu
thị phân điện có tồn tại.
Chăm chú dò xét một hồi tương đối lâu,
Lý Thiên Ngọc đột nhiên bắt được một tia không gian dao động, hắn cuối
cùng cũng biết được đây lại là chuyện gì xảy ra.
Không nghĩ tới
nằm bên trong lòng chảo trơ trọi này lại có một cái tiểu không gian được trận pháp ẩn dấu đi cực kỳ bí mật, chính vì lẽ đó, dù là thần thức mạnh mẽ của hắn cũng không mảy may phát hiện khác lạ.
Lý Thiên Ngọc
đoán chừng có lẽ tiểu không gian này được một tên cường giả đấu thánh
nào đó trong Hồn tộc tạo ra, thế nhưng hắn ngược lại đối với trận pháp
này có hứng thú mà không phải tiểu không gian chứa đựng lấy Hồn điện
phân điện.
Đáng tiếc, đối với trận đạo một đường, Lý Thiên Ngọc
cũng không thông thạo, hơn nữa hắn cũng không có tìm tới sách kỹ năng về trận pháp, cho nên chức nghiệp trận pháp sư vẫn luôn giữ nguyên tình
trạng mà không có được tăng lên.
Suy nghĩ một chút, mặc dù hắn
đối với cái trận pháp dùng để ẩn dấu đi tiểu không gian này thèm nhỏ
dãi, nhưng cũng không làm sao được, cho dù hắn có hệ thống đi nữa, nhưng hệ thống chỉ chấp nhận sách kỹ năng mà không chấp nhận ‘hiện vật’, cho
nên hắn chỉ đành luyến tiếc buông tha.
Tuy tiểu thế giới này
phong bế lại, thế nhưng hắn nếu muốn xâm nhập cũng không quá khó khăn,
Lý Thiên Ngọc dù sao cũng là hàng thật giá thật đấu thánh cường giả, ở
bên trong pháp tắc của “Đấu phá thế giới” thì từ cấp bậc bán thánh trở
lên đều tự động nắm giữ được cách sử dụng không gian, đầu tiên chính là
không gian na di cho phép đấu thánh cường giả có thể xé rách không gian
dịch chuyển từ nơi này sang nơi khác, tiếp đó là sử dụng không gian lực
lượng công kích địch nhân, cuối cùng mới là mở ra tiểu thế giới.
Lý Thiên Ngọc sau đó không có chần chừ thêm nữa, hắn trên tay không gian
lực lương bắt đầu tụ tập, hướng về phía tiểu thế giới vách chắn vuốt một cái.
Như một tờ giấy mỏng, tiểu thế giới vách chắn dễ dàng bị
hắn xé ra một cái khe nứt, thông qua khe nứt này, hắn có thể trông thấy
loáng thoáng tình cảnh bên trong.
Như một tia chớp, Lý Thiên Ngọc vọt vào bên trong khe nứt, ngay lập tức, hắn trông thấy trước mắt là
một tòa cung điện màu đen tương đối to lớn, chỉ là hình tượng không có
chút nào hùng vĩ nguy nga tráng lệ, ngược lại toát ra một vẻ âm u thâm
trầm giống như một cung điện chết.
Ngay khi Lý Thiên Ngọc xuất
hiện bên trong tiểu không gian, đột nhiên từ bên trong vang lên một đạo
âm thanh dồn dập, tiếp đó, từ bên trong cung điện vọt ra một đám người
mặc thống nhất hắc bào, số lượng có tới mấy trăm người, hầu hết khuôn
mặt đều được bao phủ bên trong hắc vụ, chỉ có một số ít mới lộ ra khuôn
mặt chân thật, có một điều rất đáng chú ý chính là toàn bộ người lộ ra
bộ mặt đều có đấu tôn tu vi, những người lộ mặt số lượng vậy mà có tới
sáu người, tương đương sáu tên đấu tôn.
Đồng thời hắn cũng chú ý tới một người trung niên dẫn đầu đám người này, trên người hắn phát ra
đấu tôn khí tức so với năm người còn lại có phần mạnh hơn rất nhiều, chỉ là trung niên này vẫn chưa có điều động trong thể nội đấu khí, vẫn nằm ở trạng thái tĩnh lặng, cho nên Lý Thiên Ngọc cũng chỉ mơ hồ biết được
hắn là đấu tôn mà không biết được chính xác là đấu tôn mấy tinh.
Khi Lý Thiên Ngọc đánh giá trung niên nhân thì người này cũng đang âm thầm
đánh giá hắn, trung niên nhân đồng dạng cảm nhận được từ trên thân hắn
khí tức của đấu tông khi có khi không rất mơ hồ, lại nhìn dung mạo bên
ngoài của Lý Thiên Ngọc có vẻ rất trẻ tuổi, cho nên trung niên nhân nhận định rằng tiểu tử trước mặt hắn chỉ có tu vi đấu tông, còn về khí tức
của tiểu tử này khi có khi không, có lẽ là tác dụng của một môn liễm tức công pháp nào đó.
“Tiểu tử, ngươi là người nào? Tại sao lẻn vào Hồn điện?” Trung niên nhân đối với Lý Thiên Ngọc dò xét hỏi.
“Bản tọa là người nào, như vậy ngươi cũng không cần biết rồi, còn về bản tọa lý do đi vào nơi này…như vậy đương nhiên là tìm Hồn điện mấy con chó
các ngươi phiền phức rồi…ngươi cứ nói đi?” Lý Thiên Ngọc thu hồi ánh mắt đối với câu hỏi của trung niên nhân đưa ra đáp án, đồng thời, trong
giọng nói của hắn không khó để nghe ra một chút bỡn cợt mùi vị.
“Cái gì?”
“Tiểu tử lớn mật!!!”
“Ở đâu ra thằng nhãi con dám tới Hồn điện dương oai? Muốn chết!!!”
“Giết hắn!!!”
…
Lý Thiên Ngọc vừa dứt lời, còn chưa để trung niên nhân kịp phản ứng thì
đám thuộc hạ toàn thân được hắc vụ bao bọc đã nhao nhao nổi giận quát
tháo.
Giơ lên cánh tay, trung niên nhân ra hiệu đám thuộc hạ im
lặng, sau đó hắn cười lạnh nhìn Lý Thiên Ngọc phiêu phù trên không trung nghiền ngẫm nói:
“Tiểu tử, ta không thể không nói rằng ngươi
thật gan dạ, chỉ có đấu tông thực lực mà dám một thân một mình khiêu
khích hồn điện chúng ta, ngươi chẳng lẽ không còn muốn sống nữa hay
sao?”
Đối với một đám ô hợp chi chúng trước mặt, Lý Thiên Ngọc sắc mặt không đổi, bình thản nói:
“Bản tọa lá gan cũng không phải ngươi, một tên phân điện chủ có tư cách đánh giá, các ngươi chỉ là đám kiến hôi mà thôi, nhân số lại nhiều, như vậy
có tác dụng gì?”
“Hừ, tiểu tử, cũng thật dám nói, đã vậy, để bản
điện chủ xem xem ngươi lấy gì dựa vào mà muốn tìm hồn điện phiền toái?”
Trung niên nhân nghe vậy hừ lạnh xem thường nói.
Sau đó, hắn chỉ tới một tên toàn thân che đậy hắc vụ, tu vi đấu tông tam tinh ra lệnh:
“Hắc Nha, ngươi lên, thay bản điện chủ giết chết tiểu tử kia!”
Trung niên nhân phái ra Hắc Nha, mục đích là muốn dò xét thực lực của Lý
Thiên Ngọc một hồi, tuy hắn cảm thấy Lý Thiên Ngọc chính là đấu tông
tầng thứ, thế nhưng lại rất mơ hồ, muốn mượn tay Hắc Nha qua đó phán
đoán càng thêm chuẩn xác, dù sao hắn cũng là một tên đấu tôn cường giả,
có thể ở Đấu khí đại lục lăn lộn cho tới nay lại càng là điện chủ phân
điện, làm sao có thể là người tâm tư đơn giản?
Hắn chính là
không tin Lý Thiên Ngọc chỉ có đấu tông tu vi nếu không có chỗ dựa vào
làm sao dám tới khiêu khích hồn điện sao? Trừ khi Lý Thiên Ngọc óc vào
nước, hoặc là chán sống, nếu không tất không làm ra hành vi ngu xuẩn như vậy.
Hắc Nha đột nhiên bị chỉ mặt gọi tên, không tránh có chút
hơi giật mình, sau đó ẩn bên trong hắc vụ, hắn khóe miệng câu lên, liếm
môi một cái, trên mặt nồng đậm vẻ thị sát.
“Thuộc hạ tuân lệnh!”
Nói xong, Hắc Nha phi thân phóng về phía Lý Thiên Ngọc, đến khi chỉ cách Lý Thiên Ngọc vài mét, hắn dừng lại lơ lửng trên không trung, từ bên
trong cổ họng phát ra âm thanh như nghiền xương đối với Lý Thiên Ngọc
nói:
“Khặc khặc, tiểu tử, rơi vào tay Hắc Nha ta, không thể không nói, ngươi vận khí quả thực rất xui xẻo!”
Thấy Lý Thiên Ngọc trên mặt vẫn hờ hững thản nhiên nhìn mình, Hắc Nha từ bên trong nạp giới lôi ra một bộ da người, có vẻ là của một nữ nhân nào đó, bàn tay chăm chú vuốt ve, chẳng khác nào như đối với tình nhân âu yếm,
sau đó nói tiếp:
“Ngươi biết không, đối với những tên tiểu tử làn da mịn màng như ngươi, ta chỉ muốn đem lớp da đó lột ra, thu vào bên
trong bộ sưu tập, cũng giống như nữ nhân này, trước khi bị ta tươi sống
đem làn da non mềm đó lột ra, biểu cảm của nàng thật thú vị!”
Lúc nhìn thấy bộ da người, Lý Thiên Ngọc cũng không cảm thấy gì, thế nhưng
khi nghe tới việc tên trước mặt này vậy mà đem người ta tươi sống lột
da, sau đó đối với biểu hiện của người đó hưởng thụ, quả thực biến thái
đến cực điểm, hắn chân mày khẽ cau lại, đối với tên này phát ra nồng đậm chán ghét nói:
“Ngươi nói thật nhiều, thêm nữa có vẻ ngươi rất thích lột da? Cũng được, bản tọa giúp ngươi tự mình thỏa mãn dục vọng!”
“Hắc hắc, tiểu tử, ngươi nói….!” Hắc Nha cười cợt nói, chỉ là hắn còn chưa
dứt lời, đột nhiên âm thanh liền bị tắc trong cổ họng, Lý Thiên Ngọc
phát ra không gian lực lượng đã đối với Hắc Nha thân thể cho cầm cố lại.
Hắc Nha sự hưng phấn cực độ bởi vì sắp thu được một bộ da mới đã không còn, biểu tình bỗng cứng đờ, từ vui sướng biến thành cực kỳ hoảng sợ, hắn
đột nhiên phát hiện ra bản thân không cách nào cử động được mảy may.
Xuyên thấu hắc vụ, Lý Thiên Ngọc thu toàn bộ biểu cảm của Hắc Nha vào mắt,
hắn cười lạnh lẽo, sau đó đối với không gian lực lượng phát động, đem
bao trùm lớp da của Hắc Nha cùng quần áo, sau đó…
“A a a a a a…..!!!!” Hắc Nha đột nhiên gào lên một tiếng cực độ thê lương cùng thảm thiết.