Đầu tháng, ánh trăng non không thể nào chiếu sáng, dưới ánh trăng lờ mờ
không nhìn thấy rỏ được khung cảnh. Phản chiếu dưới dòng biển lạnh tạo
ra một cảm giác mờ ảo.
Lúc này kế hoạch bao vây và tiêu trừ các
doanh trại, thôn trấn trên các đảo xung quanh Cô Tô và Cát Bà đảo đã đi
gần 3/4 chặng đường. lúc này chỉ một một trấn nhỏ nằm trên đảo Vạn Cảnh. Còn các đảo lớn xung quanh như Đảo Ba Mùn, Đảo Tràn Bản, Đảo Quan Lạn
và đảo Ngọc Vừng đã bị chiếm đóng.
Còn xa xa hai đảo gần bên đảo
Ngọc Vừng là Ngọc Sơn đảo và Sa Ngọc đảo thuộc quyền chiếm đóng của Bạch Long Hải tặc, và quân doanh lưu biểu.
Đảo Ngọc Vừng do Hoa Hạ công hội chiếm đóng, nơi đây tập trung 145 chiến thuyền. và 3 vạn 3 quân các loại.
Đảo Quan Lạn cho Gia Thế công hội chiếm đóng, chi đội quân này có ưu thế
hơn về bộ binh và cung binh, hơn nửa được khá chú trọng về mặt thủy
chiến. với 245 chiến thuyền. trong đó có cự hạm Hoàng Dư Thuyền.
Đảo Bán Trà do Đại Hán Công hội chiến đóng, có tất cả 4 vạn quân, bên trong đó có 1 vạn kỵ binh, thương binh có 2 vạn. đội quân này chủ chiến trên
bộ, xem ra đây chính là chi đội quân chiến lược đánh Trấn Hải thành.
Cuối cùng là đảo Ba Bùn, nơi đây cho Trung Hoa công hội chiếm đóng, bởi vì
Tôn Trạch Bình sau khi bị ám sát, hắn bị chậm một nhịp tiến quân nên hắn phải đảm nhiệm nhiệm vụ hậu cầu. binh lực đóng trên đảo chỉ 1 vạn dùng
để phòng thủ và áp tại lương thực.
Sau khi chiếm thành công đảo
Vạn Cảnh, nơi đây sẽ tạo tiền đề để phong tỏa vùng biển này. Hơn nữa sau khi quan sát và điều ra địa thế vùng vịnh Bắc Bộ này, thì bọn chúng
nhận định, nơi đây là vùng biển nông, hơn nửa mặt phía đông đảo Cát Bà
là một vùng vịnh san hô, biển rất nông, tạo thành một địa thế hiểm trở,
không cách nào dùng thuyền lớn đánh thẳng vào được. vì có nguy cơ bị mắc cạn rất cao, mà tệ hại nhất chính là bị đắm thuyền.
Vì kế hoạch
gấp rút nên bọn chúng quyết định chiếm Vạn Cảnh đảo ngay trong đêm. Vạn
Cảnh đảo chì là một đảo nhỏ, được trấn giử bởi một thị trấn nhỏ cùng tên Vạn cảnh trấn, nơi đây từng là nơi đóng quân của một nhóm hải tặc cấp
2. Thế nhưng sau khi Hùng Phong chiếm đóng Cát Bà đảo thì Hoàng Minh
cùng Yến Nhi đã chiếm lĩnh đảo này thành lập một căn cứ mới.
Hai
tên tay mơ này phá thì giỏi, thế nhưng chính sự thì không được việc cho
lắm. thế nên Vạn Cảnh trấn phát triển chậm hơn nữa không có nhân tài
thích hợp nên cũng không được chú trọng cho lắm. thế nhưng nơi đây lại
có một truyền tống trận, nối liền giữa Cát Bà – Vạn Cảnh – Cô Tô.
Theo như trinh sát của Liên Quân Hoa Hạ thì Vạn Cảnh trấn thực lực rất kém,
số quân còn thấp hơn so với bốn đảo Ngọc Vừng, Quan Lạn, Trà Bản, Ba
Bùn. Nên số quân công thành chỉ có 1 vạn quân. Đa phần là cung binh và
Bộ Binh. Ngay cả cơ giới công thành như Xung Xa, Nõ Pháo Xa, Lôi Oanh
đều không được vận dụng.
Gia Thế công hội được nhận nhiệm vụ
chiếm Vạn Cảnh đảo, chỉ huy chiến dịch lần này là dòng phụ Ngô Gia Ngô
Khải. Ngô Khải tuy thuộc dòng phụ Ngô Gia, thế nhưng tư chất thông minh
từ nhỏ và có chí hướng nên được tiền nhiệm Ngô Gia, Ngô Trung Quế coi
trọng và phân cho một số nhiệm vụ không nhỏ. Điển hình như hôm này, phát cho hắn 1 vạn quân, công phát hương trấn cấp 3 với 4-5000 quân thủ
thành.
Đây chính là một thách thức cũng như một cơ hội với Ngô
Khải. trong quân sự chiến lược, quân công phải gấp 3 lần quân thủ mới có tỷ lệ thắng cao. Nhưng lần này chỉ phân cho hắn có 1 vạn quân và thiếu
thốn khí giới. thì đây chính là một khảo nhiệm đối với Ngô Khải.
Nắm bắt được tình hình Ngô Khải không những không sợ sết mà còn cao hứng.
lấy ít địch nhiều, không phải là hắn chưa từng làm. Trong chiến dịch càn quét quân khăn vàng tại Quản Tông, hắn đã từng dùng 5000 quân đại phá 3 vạn quân của tàn quân khăn vàng, thi thập được cực nhiều chiến tích và
lợi ích cho gia tộc.
Đứng trên đài cao hắn quan sát Vạn Cảnh trấn, trong lòng hừ lạnh, “ một cái hương trấn của bọn man di thì là được khỉ gì! ”.
Quan sát thì Vạn Cảnh Trấn được xây tường thành bằng đá, cao 5 m và rộng 2m, phía trên có lắp đặt 8 khẩu cơ giới, nhưng rất kỳ lại, xem ra là một
loại khí giới thủ thành của bọn mọi phía nam.
Ngoài ra đứng trên
tường thành chỉ có hơn 2000 quân. Số quân còn lại thì nấp sau thành lũy, bời vì thành quá nhỏ không đủ chổ. ảnh lửa lập lòe phát sáng cả một
vùng.
Lúc đặt chân lên đảo hắn liền ra lệnh hạ trại. nghĩ ngơi lấy sức canh 4 công thành.
Truyện được sáng tác bởi: Hoàng Kỳ Phương
๖ۣۜKỳ Phương๖ۣۜVô Tà ๖ۣۜ
Tuy hắn để quân lính nghĩ ngơi, thế nhưng bản thân hắn lại không hề nhưng
nghĩ mà nghĩ kế sách công thành. Hơn nữa quân lính nghĩ ngơi nhưng không được tháo giáp mũ, chỉ cần có trống lệnh là lập tức chiến đấu. Sau lần
quân doanh bị tập kích vừa rồi làm cho hắn có một bóng ma với bọn Man di mọi rợ phía nam này.Trong lúc hắn đang mãi miệt trong quân trướng suy nghĩ kế sách thì hắn không
hề hay biết, quân trong Vạn Cảnh trấn đã động, đối đầu với hắn không
phải là một tên trưởng trấn tư chất B thấp kém, mà là thiên kiêu thần
tướng Triệu Kiều.
Trên tường thành Triệu Kiều ánh mắt phát sát
dường như là chim cú trong đêm có thể nhìn thấy mọi thứ. 2000 bộ binh
Hoàng Bộ, 50 Diệm cung, 100 Hoàng Cung cùng với 15 tên Ảnh Vệ dưới sự
chỉ huy của nàng thì đã áp sát doanh trại địch nhân, tuy bọn chúng canh
phòng vô cùng cẩm mật, hầu như là không có góc chết. thế nhưng địa thế
Vạn Cảnh đảo lại không dể quan sát ban đêm, rừng cây rậm rạp rất khó
phảt hiện dị thường trong đêm tối.
Ảnh vệ làm nhiệm vụ trinh sát
và ám sát. Hoàng Cung có tầm bắm 300m nhưng sát thương tinh chuẩn là
250m. còn Diệm Cung là 200 – 250m. vậy mà đại quân phục kích đã áp sát
tới tận 100m mà vẫn chưa bị phát hiện.
Trước cổng quân trại có 2
cái tháp canh trung cấp, bên trên có 5 tên thủ vệ làm nhiệm vụ. phía
dưới còn có 20 tên thương binh cùng bộ binh. Ngoài ra còn có 2 cái chiên lớn dùng để báo động.
“ sưu! Sưu! sưu! 100 Hoàng Cung bắt đầu
công kích, 30 tên thủ vệ không hề hay biết, ngay lập tức bị thuấn sát,
thế nhưng một tên trong số đó kịp thời đánh chiên báo động,
“ ầm ầm! tiếng vang khắp nơi trong quân doanh, chưa đầy 10 phút 1 vân quân đã sẵn sàng thề chiến đấu.
Trong daonh trướng Ngô Khải khóe miệng cười cợt, xem ra đám người này thích
đánh lén về đêm. Xem ra ta phán đoán không sai. Hắn ngay lập tức ra
lệnh: “ thi Hành phương án 1!”
Ngay lập tức trong quân doanh
tiếng tù va vang lên. 4000 bộ binh xếp thành hàng. Mổi tổ 100 quân bao
vây bên trong 70 tên cung binh.
“hừ ta sẽ cho các ngươi cái bọn
mọi rợ man di biết thế nào là sự lợi hại của trận hình. Thì ra Ngô Khải
tự tin như vậy là vì trấn của hắn đã xây dựng Phủ Sách Lược, giống như
Hoàng Kỳ Phương, nhờ sự có mặt của Phủ Sách Lược nên hắn trước giờ vô
cùng cường thế đánh đâu thắng đó.
Trong khi đó 4000 quân còn lại thông ra đường hậu, chia làm hia hướng tiến hành bao vây lấy đội quân phục kích.
Trong không trung có một hư ảnh lá cờ phát sáng. Quang mang sáng cả một vùng. Nhìn thấy hảo quang này Ngô Khải thất sắt “ kỹ năng! Đây là kỹ năng! Kỹ năng mãnh mẽ như thế nào mới có thể tạo ra khì thế như thế!” ánh mắt
hắn trờ nên tham lam. Chỉ cần đánh nát cái trấn cùi này, thì kỹ năng kai sẽ thuộc về hắn hắn sẽ có cơi hội giử chức vị cao hơn, thậm chí là chức gia chủ hắn củng có phần tranh đoạt.
“giết!” Ngô Khải ra lênh
tấn công, 4000 binh sĩ. 200 đội hình Phương trận theo chiến lệnh mà bắt
đầu chậm chạp tiến lên, lúc này hai quân cách nhau tới 500 từ xa cũng đã có thể nhìn thấy nhau một cách rỏ ràng. Đối phương chỉ có 2000 quân,
chủ yếu là bộ binh, cung binh chỉ có hơn 100, so với 8000 quân đang bao
vây thì dùng đầu gối nghĩ cũng biết ai sẽ thắng.
Chỉ huy chiến
đấu chính là Ô Man, chức vị cấm quân, hắn là những vị tướng đầu tiên
chuyển chức binh cấp 4. Đây chính là niềm tự hòa của binh sĩ dưới
trướng. đối với bọn họ 1 vạn quân này chính là một đám ô hợp không hơn
không kém.
Binh cấp 4 sao phải sợ binh cấp 3. Dùng đẵng cấp đủ
đèn chết đám người này, chưa tính là trạng và kỹ năng. “ hừ! Phương Trận xem ra tên này cũng có chút tài mọn!” Ô Man hừ lạnh.
“ Loạn Kiếm Trận! xuất kích!” Ô Man hét lên, ngay lập tứ 2000 quân chia làm 40 đội, mỗi đội 50 theo trận hình Loạn Kiếm Trận mà chậm chạm đi tới, không có
một chut sợ hãi vì địch nhân quá đông.
“400m 300m” khi 2 quân
cách nhau 300m thì 100 Hoàng Cung đã bắt đầu công kích sưu sư sưu 100
mũi tên bay ra, sát thương lớn, ngay cả giáp mũ của Đằng Giáp cũng bị
xuyên thủng nói chi là mấy tên cung thủ phía sau. Tuy vậy 100 binh sĩ bị tổn thất thì Ngô Khải cũng không coi trọng cho lắm, nhưng cũng đủ làm
cho hắn kinh ngạc “ bọn chúng cung binh bắn xa được 300m”.
Tuy kinh ngạc thế nhưng hắn vẫn ra lệnh tăng tốc. 150m cung binh bắt đầu tấn công.
2000 cung binh, mỗi lần bắn ra như mưa, thế nhưng ngay lúc này Ô Man hạ lệnh tăng tốc. binh chủng cấp 4 lúc này bắt đầu thể hiện sự vượt trôi của
mình.