Lúc này trong đại doanh trướng chỉ huy, bốn lão đại công hội lớn Đại
Hán, Trung Hoa, Hoa Hạ và Gia Thế công hội, nét mặt sa sầm. trên bàn đàm phán phân chia lợi ích đã không được như mong muốn, mà ngay lúc này bọn rác rưởi Man tộc lại bất ngờ tập kích. Đây không phải là liều chết nhổ
râu hùm ư.
Lưu Kim Tinh đại thủ lĩnh Đại Hán Công hội lúc này tức giận, râu tóc không gió mà rung rung, có thể thấy lão tức giận như thế
nào. Lão ta quát lớn.
“ đám Man dân kia! Mang tới bao nhiêu quân?”
“ bẩm đại soái! Bọn chúng chỉ có 30 chiến thuyền Mông Đồng, đa phần là
trung cấp, chỉ có 5 cái là cao cấp. đại khái có khoảng 3500 quân. Bọn
chúng các doanh trại thủy quân 1 dặm về hướng tây.” Tên truyền tin run
rẩy báo cáo.
“ con chym mà chúng nó! Chỉ có 3500 quân mà dám tập
kích liên quân chúng ta, đúng là nghé non không sợ hổ mà!” truyền lệnh
ta điều ra 60 chiền thuyền bao vây tiểu trừ cái đám tạp mao này! ”.
một lão già khác lên tiếng, lão gia hỏa này tuổi chừng 60, dáng dấp cực kỳ uy phong, xem ra là người từng trong quân đội.
“ Tôn Huynh không nên nóng vội! huynh nên nhớ cái đàm man di này có Hắc
Thiếc Quy làm hộ thuẩn, nếu không có chắc chắn tiểu trừ thì hãy bình
tĩnh để ra kế hoạch tác chiến.” lại một người trung niên nam tử khác lên tiếng. tên trung niên này chính là Ngô Trung Quế chấp chưởng con quái
vật khổng lồ tập đoàn Gia Thế.
“ha ha ha Trung Quế nói đúng!
chúng ta không nên khinh thường đám man di này!” người cuối cùng trong
căn phòng cũng lên tiếng, tên này độ tuổi cũng đã lục tuần, nhìn khí
chất dáng vẽ xem ra là một nho sinh, khí độ bất phàm.
“ hừ! Tưởng Trùng Khánh. Lão già nhà ngươi ta nhớ năm xưa uy phong lắm mà. Sao bây
giờ lại nhát như thỏ đế vậy!” Lưu Kim Tinh giọng điệu kinh miệt.
“ ha ha ha! biết địch biết ta, Trăm trận trăm thắng!” binh gia có dạy
không nên khinh địch à.” Lão già Tưởng Trùng Khánh cũng chẳng xem Lưu
Kim tinh ra gì. Xem ra trong tứ đại công hội cũng đã phân chia xếp thành hàng rồi.Đại Hán công hội cùng và Trung Hoa công hội một phe và Hoa Hạ
công hội cùng Gia Thế công hội xếp thành một hàng.
“ bẩm đại
soái! Tây doanh bị tập kích, 20 chiến thuyền bọ bốc cháy, thương vong
hiện tại chưa xác định thế nhưng sơ bộ quân ta tổn thất ít nhất 2000
quân!” tên truyền tin không nhanh không chậm nói ra. Hắn là một NPC nên
thái độ vô cùng vững vàng.
“ cái gì! Cả 4 đồng thời hét lớn! tiếng rống giận vang vọng ra cả khắp quân doanh.
“ mau điều quân đập nát cái ổ chó của bọn chúng to ta! Tôn Trạch Bình gầm lên.” Phía tây doanh trại là quân của lão đồn trú, lão không tức điên
làm sao cho được. lần này gia tộc đã xuất hết tất cả vốn liến, mỗi cái
Mông Đồng thuyền trị giá gần cả trăm triệu, chưa tính là binh lính bị
thương vong 2000 quân sĩ cấp 3. Đây là tiền, đây là mồ hôi nước mắt của
gia tộc lão. Lão không điên cuồng làm sao cho được.
Con hai tên
Ngô Quế Trung và Tường Trùng Khánh thì nét mặt như vịt chết nhúng nước
sôi không có chút gì biến sắc, dương như còn có một chút đắt ý. Lộ rõ ra sự khinh thường.
Lúc này tên quân sĩ truyền tin, nhận được mệnh
nhanh chóng thông báo cho các thống lãnh tại Tây doanh, điều ra 60 chiến thuyền, trong đó chủ chốt là 4 cái Đột Mạo thuyền, 6 Lâu Thuyền và 50
cái Mông Đồng thuyền cao cấp. quân số lên tới con số 1 vạn 3 ngàn quân.
Cung binh, khí giới công thuyền được đem ra, móc câu, Nỏ Pháo Xa, Lôi Oanh
Xa cũng đã được đưa vào trạng thái tấn công. Tất cả chiến thuyền đều
căng buồm dốc hết cả tốc lực quyết chiến tiêu diệt toàn bộ 30 chiến
thuyền của địch nhân.
Bị đám man di hôi lông phục kích đây chính
là nổi sĩ nhục của dân tộc đại Hán. Bọn họ không thể nào tha thứ cho
việc sĩ nhục này, vì thế sĩ khí vô cùng tăng cao, tất cả dường như đánh
máu gà, đôi mắt hừng hực sát khí.
Đối diện với 60 chiến thuyền
kia Hùng Phong cũng chẳng lộ ra một chút thanh sắc, nét mặt vẫn như
thường, sau bao nhiêu lần ma luyện trên chiến trường hải đảo này, hắn đã không còn là một đại thiếu ngạo mạn, thiếu não. Mà giờ đây hắn đã trở
thành một đại tướng lãnh thống linh 1 vạn quân. Sát phạt quyết tuyệt.
Nhìn đội quân hùng hùng, hồ hổ kia trong lòng hắn nổi lên một cảm giác mãnh
liệt chiến ý. Lúc nảy hai quân chỉ cách nhau 500 m từ trên chiến thuyền
tướng lãnh cũng có thể thấy mặt nhau.
Lúc này đại quân liên Quân
đang áp sát với tốc độ cực nhanh, Nõ Pháo xa, Lôi Oanh xa đã đưa vào vị
trí, chỉ cần đến phạm vi 250m thì tất cả sẽ đồng loạt xạ kích. Lúc đó 30 chiến thuyền tạp nham kia sẽ đi vào dĩ vãng yên nghĩ trong lòng đại
dương.
“ Tán Trận!” trên đài chỉ huy, Hùng Phong quát lớn, trống trận nổi lên ầm ầm.
Ngay lập tức 30 Mông đồng thuyền dùng tốc độ nhanh nhất tán ra hai bên cánh.
“ con bà nó! Đám man di này thật là nhát gan “ không ít tướng lãnh thóa mạ.
“Con bà bó đuổi theo, lão tử không tin với mấy cái thuyền cùi bắp kia lão tử đuổi không kịp.” một tên thống soái trên Đột Mạo thuyền hét.Đột Mạo thuyền là chuyền thuyền cấp 3, có thiên phú về tốc độ, hơn nữa
trước mũi thuyền có trang bị một mõ thuyền bọc thép, chỉ cần bị đột mạo
thuyền húc trúng, chắc hẳn bị đánh chìm 100%.
Hai quân một chạy,
một đuổi, trận hình được kéo giản ra đến tận 20 dặm. lúc này đám liên
quân mới thấy một sự bất hợp lý. Là đội hình của bọn chúng cắt xẻ quá
nhiều. một tên chỉ huy truyền lệnh.
“ cẩn thận, coi chừng địch dụ vào vùng phục kích, liện hệ với các chiền thuyền gần nhất kết trận!”
Nhận được truyền tin một số tướng lãnh bắt đầu cảm thấy sự hiễm nguy trong
mịt mờ. bọn chúng ngông cuồng ngạo mạn chứ không có ngu. Ngay lập tức 5
chiến thuyền tập trung lại một chổ, theo theo hình mũi tên mà lao đi,
lấy Đột Mão thuyền là trung tâm, 4 Mông Đồng thuyền làm cánh, không
ngừng bổ trợ cho nhau.
Lúc này các chiến thuyền Trấn Hải Thành
chỉ luôn cách chiến thuyền liên quân 400 m. không nhanh không chậm. bọn
họ không có ý muốn đánh nhau. Mục đích chình là nghi binh tạo cơ hội
thuận lợi cho đội quân sát thủ thực hiện nhiệm vụ.
Truyện được sáng tác bởi: Hoàng Kỳ Phương
๖ۣۜKỳ Phương๖ۣۜVô Tà ๖ۣۜ
………………………………………………………………………………………………….
Tại một nơi khác trong quân doanh liên quân Trung Hoa. Tại sát bến cảng có
một đám đen bóng người lù lù trồi lên khỏi mặt nước, đây chính là 50 Ảnh Vệ sát thủ cao cấp. đám ảnh vệ này trang bị tuyệt đối là thượng thừa,
trang bị hoàng kim trang bị tới tận răng, hơn nữa mỗi Ãnh vệ được cung
cấp 3 Kim Sáng Dược.
Kim Sáng Dược, thuốc trị thương cực kỳ hiệu
quả. Vật phẩm này hầu như không thể sản xuất ra trong quá trình hiện
tại. cái này chính là vật phẩm ban tặng của máy chủ cho người chơi mới.
để tìm đến 150 kim sáng dược này Hoàng Kỳ Phương phải trả một đại giới
không nhỏ. Điều này cho thấy nàng chú trọng đám Ảnh Vệ này như thế nào.
Dưới sự yểm trợ của bóng bên, các ảnh vệ như những bóng ma sát thủ, không
ngừng đánh hạ các mục tiêu phòng vệ, mục tiêu của bọn họ là các tướng
lãnh đầu não chỉ huy địch nhân.
Một cái doanh trại chứa 70.000
quân, thì ít nhấp phải có từ 500 đến 700 thống lãnh, chỉ cần tiều diệt
1/3 trong số đó thì xem như chiến dịch thành công.
Mà doanh
trướng của chỉ huy thì lại vô cùng bắt mắt, bời vì xung quanh có không
ít thủ vệ đứng canh, thế nhưng dưới sự thông minh và nhanh nhạy của ảnh
vệ cấp 4, thì những tên lính cấp 3 có nghĩa lý gì với bọn họ. trong vòng 1 giây một ảnh vệ có thể vô thanh vô tức giết 3 người.
( ảnh vệ
lấy cảm hứng chính từ trong game shadow warior. Nhân vật Hayato) chỉ
trong từ 12 giờ đêm cho tới 2 giờ sáng, 50 ảnh vệ đả một đường chém giết tới trung tâm quân doanh.
Trên tay mỗi ảnh vệ đả giết ít nhất 30 thống lãnh, vậy mà đám thủ vệ không hay không biết gì cả, một số ngủ gà nghủ gật, một số thì đã bị ngỏm dưới lưỡi đao sát thủ.
Daonh
trướng trước mắt cực kỳ to lớn, to gấp đôi các trướng bồng của tướng
lãnh. Hơn nữa phòng vệ vô cùng nghiêm ngặt, có ít nhất 100 tên Hổ Vệ
đang phòng thủ tại đây.
Hổ Vệ: bộ binh cấp 3. Trong chiến đấu
chiến trường thì phi thường không có ưu thế, thế nhưng Hổ Vệ trong hộ
daonh thì cực kỳ vững chắc, đàm hổ vệ không nhửng nhanh nhạy mà cận
chiến cực kỳ có ưu thế. Với Hổ trảo làm danh bài.
Sát Nhất chỉ
huy đám Ảnh Vệ lúc này sắt mặt có chút không tốt cho lắm. quan sát tình
hình thì đây có thể là trung tâm chỉ huy của liên quân. Thế nhưng nơi
này phòng thủ thật nghiêm ngặt, hơn nữa hổ vệ là trời sinh thiên địch
của sát thủ. Đây chính là lợi thế binh chủng.
Trước mắt xem ra
không thể nào cường công doanh trại chỉ huy địch Sát Nhất có chút tiếc
nuối, thế nhưng trước khi thi hành nhiệm vụ thì Hoàng Kỳ Phương đã nhắc
nhở, không cần mạo hiểm, đánh chắc thắng chắc, thấy bất lợi thì rút lui, bảo toàn lực lượng mới là mục tiêu hàng đầu.
Sát Nhất trong tâm
linh có chút do dự, thế nhưng hắn phải phục tùng mệnh lệnh của chủ công
hắn. đang lúc chuẩn bị hạ lệnh rút quân thì trong trướng bồng chỉ huy,
một tên già mặc áo màu tím xông ra khỏi trướng bồng một mực chạy về phía tây. Chớp mắt nhìn thấy cô hội đã tới, Sát ngay lập tức phát lệnh ám
sát tên già áo tím này.
Một đường chạy về doanh trại phía tây, trong lòng Tôn Trạch Bình luôn có một cảm giác bất an không nói nên lời.