- Chuyện Này chưa biết được đâu! Ông già nhà mình cũng không phải lúc
nào cũng suy nghĩ đơn giản. Nếu như ông không mới Triệu Chính Thuần thì
sao. Không phải tất cả suy nghĩ của mấy đứa đều thành công cốc sao?
Tống Thanh Đông ngồi một bên gác chân lên ghế nhìn Đỗ Văn với MInh Quang.
Hắn chỉ đưa ra suy nghĩ của mình trong trường hợp này. Nếu như Tống
Thanh Quân mời Triệu Chính Thuần với Triệu Uyển mọi chuyện sẽ không có
gì đáng nói như nếu như không thì với cá tính của Triệu Chính Thuần chưa chắc ông đã có mặt.
- Việc này thì Thanh Đông chú mày lo thừa.
Ông gia nếu như không mời thì chúng ta vẫn có thể thao tác một chút.
Không phải sao danh sách khách mời đến dự không phải là chúng ta sắp xếp sao. Thêm một hai người không vấn đề gì đi.
Tống Thanh Phong bây giờ tâm trạng vui vẻ hơn một chút nhìn Tống Thanh Đông. Đỗ Văn với Minh Quang nhìn nhau cười xem chừng việc làm của họ cũng không thể nào không thành công.
- Hôm đó ngoài mặt chúng ta không biết gì nhưng bên
trong lời ra tiếng vào để đám nhóc ở Bắc Kinh với thằng nhóc kia có sự
ngăn cách. Con cũng không tin nó có thể may mắn và lúc nào cũng có sự
sắp xếp thoát khỏi được những gì chúng ta tính toán.
Đỗ Văn với
nụ cười nham hiểm của mình nhìn qua mọi người trong phòng. Nếu để khích
bác đám nhóc chưa hiểu chuyện đời làm ra những việc cần thiết mà hắn
muốn. Bản thân việc này đối với những người như hắn hoàn toàn có thể
khống chế được.
- Như vậy cũng tốt. Con với Minh Quang lo việc
này đi. Còn đám trưởng bối của mấy người đó để bố và những người khác lo liệu. Chỉ cần chúng ta âm thầm ra tay từ những người này đưa một số tin đồn thất thiệt xem như thằng nhóc đó nó muốn chạy cũng chạy không được.
Tống Thanh Phong ngay lập tức cho ra quyết định cần thiết mà
hắn thấy dễ dàng thực thi nhất. Số lượng của những thành phần này đa
phần là những người muốn trèo cao lên một bước. Nếu có cơ hội bằng nhau
mà con em họ lại là người nắm quyền chủ đạo họ chắc chắn sẽ không để con em mình thua thiệt trong việc tranh giành này.
Tất cả mọi thế
lực lúc này đang im lặng chờ đợi một thứ gì đó. Họ lẳng lặng đợi cơn bão ngầm đang diễn ra mà người nhân vật chính trong đó đang ngủ một giấc
say nồng.
Cũng Trong đêm đó những tâm thiệp được phát ra từ tống gia. Định hình lên một buổi tiệc lớn chưa từng có đối với gia đình này. Tất cả những thế lực lớn nhỏ đều có được thiệp mời để dự một buổi ra
mắt cháu nối dõi duy nhất của Tống Thanh Quân.
Tại Bắc Kinh Cầm
trong tay tấm thiệp màu hồng chứng minh rằng thân phận của người được
mời. Một nụ cười nở trên môi của đối phương. Trong căn phòng này không
khác gì một đại sảnh tảo triều của những vị vua ngày xưa. Bên dưới là
hai người đang đứng.
Chính giữa căn phòng cao hơn bên dưới gần
một mét một cái ghế được đặt chính giữa. Một người thiếu nữ ngồi trên
đó, Với cái quần jean bó sát người cái áo sơ mi trắng của cô đang khoác
lên mình dù không toát lên vẻ gợi cảm nhưng cũng được những đường nét có cá tính cho chính bản thân mình. Không giống như những người phụ nữ khi khoát lên mình một cái áo sơ mi rộng thùng thìn.
Cái áo sơ mi
của người thiếu nữ ngồi ở chính điện hoàn toàn vừa vặn với cơ thể của
cô. Nó không quá cầu kỳ chỉ đơn giản với những đường kẻ họa tiết của một chiếc áo nữ sinh đơn thuần.
- tiểu thư buổi tiệc lần này cô tham gia chứ?
Người đàn ông đứng bên dưới nhìn lên người Thiếu nữ này cũng lên tiếng hỏi cô một câu đơn giản như muốn biết quyết định của cô về việc có dự buổi
tiệc của Tống gia mà chính cô được mời hay không.
- Đi chứ! Nếu
là người khác tôi cũng không cần xuất hiện. Nhưng đã là thứ tôi muốn thì bắt buộc tôi phải tranh giành. Mấy người kia có lợi thế của họ tôi cũng không thể kém được. Sắp xếp thời gian cho tôi buổi tiệc này.
Người Thiếu Nữ ném ra cái tấm thiệp mà mình đã đọc xong về hướng người đàn
ông nói chuyện với mình. Thấy biểu cảm của người thiếu nữ người đàn ông
đưa tay ra chụp lấy tấm thiệp đang xoay tròn trên không trung bay tới
trước mặt hắn. Đem tấm thiệp cất vào trong túi của mình hắn lại tiếp tục lên tiếng.
- bên cậu ta nhiều người như vậy! Liệu rằng có đáng
hay không? Chúng ta nếu như xuất hiện bên cạnh câu ta dù tôi biết cần
một thời điểm thích hợp nhưng trong điều kiện này có vẽ như không được
tốt cho lắm.
Người đàn ông phía đối diện của hắn cũng nhìn lên
người thiếu nữ kia như đồng tình với những gì hắn thấy được từ người
cùng cấp bật với mình vừa mới đưa ra ý kiến.
- Không phải như
mọi người thấy. Lần này Triệu Uyển tôi nhất định không nhường nữa. Ba
người kia hiện tại đã có động thái của mình nhất là Ngọc Nhi. Cô ta lấy
cái gì mà được quyền ở cạnh cậu ấy không phải chỉ là được sắp xếp trước
thôi sao. Không công bằng tại sao tôi phải xuất hiện cuối cùng mà không
phải bây giờ chứ.
Lời nói của Triệu Uyển làm cho hai người bên
dưới trầm ngâm một lúc lâu, Căn phòng im lặng không một lời nói chỉ có
tiếng bước chân của Triệu Uyển đứng trên cao nhìn xuống mỉm cười nhìn
hai người nói.
- Tôi biết hai người nghĩ gì! Không làm theo kế
hoạch của chủ mẫu dễ dàng bị thất bại. Nhưng mà tôi không đồng ý. Trước
giờ vũ khí được lấy từ chúng ta trợ giúp cho cậu ấy không ít lần. Từ tam giác vàng đến việc lần này ở Thẩm Quyến. Nếu không ra mặt các ông nghĩ
sau này cậu ta biết sao. Hay đợi đến lúc mọi chuyện đã rồi cứ âm thầm
làm là được. Một lần không làm theo lệnh cũng không chết. Nhất là lần
này mình xuất hiện với danh nghĩa khác chứ không phải dưới thân phận một chi quân đội.
Hai người bên dưới bây giờ nhìn nhau gật đầu. Đối tượng họ nhận thiệp lần nay lại là Triệu Chính Thuần cùng với Triệu
Uyển bắt buộc cô phải xuất hiện. Nhưng với một tư cách khác sẽ dẫn đến
nhiều rắc rối không đáng có vì bị người khác tính kế.
- Chỉ sợ
là việc xuất hiện của tiểu thư gây rắc rối không ít. Chúng ta đều biết
hiện tại những đám con cháu gia tộc kia đều muốn lấy lòng tiểu thư nên
những cơ sở dưới danh nghĩa của cô đều hoạt động bình thường thậm chí
được ủng hộ rất lớn. Nhưng nếu như xuất hiện theo cách này chưa biết
chừng việc kinh doanh sẽ không ổn cho lắm.
Người bên phía tay
phải của Triệu Uyên bây giờ sau một lúc im lặng không nói gì cũng lên
tiếng. Hắn bên ngoài là người nắm giữ quyền kinh doanh kiếm tiền để
trang bị những thứ cần thiết cung cấp cho Thiếu Kiệt. Tiền đó hầu hết
lấy từ hầu bao và việc ăn chơi của đám công tử nhà giàu của các thế lực ở bắc kinh.
Ngoài mặt mọi thứ đều hợp pháp nhưng bên trong lại là
những cơ sở ngầm ai cũng biết người đứng đầu là ai và người đó thuộc thế lực nào.
- Tôi biết ông lo lắng việc gì. Những điều đó giờ
không quan trọng nữa. Ông nghĩ xem ở cái Bắc Kinh này quyền khống chế
nhà hàng quán bar vũ trường cộng với các địa điểm khác hầu hết chúng ta
đã chiếm hết chín mươi phần trăm. Họ không đến dùng ở chỗ chúng ta thì
có chỗ khác sao. Bố cục này tôi tốn năm năm để gây dựng cũng không dễ bị đánh bật như thế đâu.
Triệu Uyển bây giờ bước từng bước từ trên chính điện đi xuống nói chuyện một cách hùng hồn đáp lại lời của người
đàn ông vừa nói chuyện với mình.
- Dù biết là như thế nhưng không phải không có lý do. Trước giờ thuận lợi vì hầu hết mọi thứ đều làm
dưới danh nghĩa của tiểu thư mà họ đều biết người đứng sau là ai. Vì lấy lòng hoặc phương thức cực đoan khác họ mới ủng hộ. Giờ cô ra mặt trong
tiệc chẳng khác nào thừa nhận rằng mình coi trọng cậu ta trong khi đó
những người khác chưa bao giờ cô đến dự một buổi họp mặt hay tiệc xã
giao nào. Liệu việc này có ổn không mới là điều quan trọng.
-
Thừa nhận hay không là do bọn họ tư cho mình hơn người thôi. Còn về việc tôi xuất hiện với tư cách gì thi mọi thứ cũng sẽ dấy lên một hồi phong
ba. Nếu thế thì cứ thuận nước đẩy thuyền nhìn việc lần này tuy là sắp
xếp của một phương thế lực nào đó nhưng nó cũng không làm nên cơn bão
lớn đến mức mà cậu ta không đối phó được. Nếu cơn bão này không giải
quyết xong ông nghĩ cậu ấy có thể đi đến ngày hôm nay sao. Cơn bão nào
cũng phải có người đi giải quyết nó. Cậu ta chắc chắn giải quyết được
việc này.
Người nắm giữ tấm thiệp của Triệu Uyển đã ném cho mình cũng gật đầu đồng ý với cách nhìn nhận của cô. Bởi nếu không trải qua
được những khó khăn do người khác sắp xếp thì sau này sẽ có những khó
khăn mà tự bản thân nó xuất hiện. Khi đó mọi chuyện mới thật sự là phiền phức lớn.
- Tiểu Thư nói đúng đấy tôi nghĩ việc xuất hiện lần
này xem như nguy cơ những cũng làm một phép thử để xem cậu ta trưởng
thành đến mức nào. Đối phó với bọn nhãi con của mấy thế lực ở Bắc Kinh
cậu ta mà không đối phó được thì sau này đối với mấy thế lực lớn kia cậu ta làm sao đảm nhiệm được. Cứ xem đây như là cơ hội thử thách như thế
nào.
Triệu Uyển bây giờ cũng gật đầu đối với đối phương cô nhìn
qua hai người mỉm cười nhưng chưa từng tranh luận điều gì với cả hai nói một giọng điệu nhẹ nhàng như không có chuyện gì.
- Được rồi mọi thứ mọi người cứ đi sắp xếp đi. Xem lần này các thế lực có cái điều gì
biến động hay không. Đã là bão lớn hay nhỏ gì thì cũng phải đánh tan nó
mới được.
Bước ra khỏi căn phòng để lại hai người phía sau lưng
nhìn theo bóng bang của mình Triệu Uyển đi rồi chỉ để hai người nhìn
nhau lắc đầu thở dài một hơi. Thái độ của cô đã cho họ biết có khuyên
điều gì đi nữa cũng chỉ là vô vọng.
- Hi vọng mọi việc không đến
nỗi nào lửa giận của phu nhân phía trên chúng ta chịu không nỗi. Nhưng
tiểu thư thì lại có thể gánh. Thôi thì cứ làm theo lệnh vậy.