Lý Tế Minh âm trầm một lúc rồi mới lên tiếng trả lời lại cho Hoàng Lâm Nhu biết.
- Việc của Thiếu Kiệt bố đã để mấy người của mình trong hệ thống y tế của họ nên con không cần phải lo lắng đâu những giấy tờ đó có thể làm giả
được, bên ngoài họ còn có thể thì với người của mình sao lại không. Còn
về phần người hỗ trợ Thiêu Kiệt cũng không thiếu đâu con an tâm được
chưa. Bố đảm bảo thằng nhóc cháu bố sẽ không có gì.
Hoàng Lâm Nhu sau khi nghe Lý Tế Minh cam đoan mọi việc tâm trạng có một chút buông lỏng. bà im lặng một lúc mới lên tiếng nói.
- Việc của thằng nhóc sau này như thế nào con không biết nhưng con chừng
nào còn có thể quản nó được thì con quảng từng ấy. Bố đừng có để con khó sử là được. Như thế đi tạm thời lần này xem như bố đã sắp xếp xong mọi
việc. Nếu thằng nhóc nhà con có việc gì thì bố phải hoàn toàn chịu trách nhiệm. lúc đó đừng trách con tại sao vô tình.
Không đợi cho bố
mình có thể nói được thêm điều gì Hoàng Lâm Nhu đã cúp máy. Lý Tế Minh
thở dài đặt điện thoại xuống nhìn về phía xa xa trước mặt tự mình nói
thầm cho mỗi một mình ông nghe.
“ Hi vọng thằng nhóc có thể làm
được những điều mà ông nó không làm được. Những gì có thể ông đã trải
đường sẵn rồi. Biết đâu nó lại làm được nhiều thứ”
Trong khi đó
Thiếu Kiệt đang ngồi trên máy bay với hai người Blake và Jackson, Trương Tỏa lúc này mới bước đi trên lối hành lang của hai dãy ghế đến bên cạnh họ nói nhỏ.
- Thiếu Kiệt chúng tôi muốn nói chuyện với cậu để bàn một số việc cần thiết cho nội dung hợp tác sắp tới.
Ngồi trên máy bay cũng không có việc gì làm Thiếu Kiệt bây giờ cũng gật đầu
đi cùng với Trương Tỏa. Vì hiện tại ở trên máy bay nên Blake với Jackson cũng không rời khỏi chỗ ngồi của mình. Họ thấy ở trên máy bay như thế
này muốn làm điều gì bất lợi với Thiếu Kiệt dường như là không thể.
Khoảng cách không xa trên máy bay chỉ vài bước chân cũng không thể gây khó cho Thiếu Kiệt. Qua vài ngày thực chiến cùng với huấn luyện các thứ, Blake
thấy Thiếu Kiệt giờ đây cũng không thua kém hắn nhiều lắm. Có đôi khi
Blake cảm thấy như Thiếu Kiệt đem hết bất ngờ này đến bất ngờ khác cho
hắn. Kể cả những bí mật về hành quân đường dài trong những lúc nghỉ ngơi được hắn đem ra bàn luận cũng làm cho Blake hiểu có đôi khi không phải
Thiếu Kiệt chỉ hiểu biết được kiến thức trên giấy.
Jackson cũng
thế đối với Thiếu Kiệt hắn vẫn thường biết hắn ngủ rất ít nhưng vốn
tưởng đó do thói quen nhưng mấy ngày ở gần cả hai hiểu được rằng những
giấc ngủ của Thiếu Kiệt được áp dụng các thức hành quân trong quân đội.
Hắn cũng cảm thấy bất ngờ một người thiếu niên như Thiếu Kiệt chưa trải
qua huấn luyện quân sự dài ngày lại có thể hiểu được nguyên lý điều
chỉnh hô hấp cùng với nghỉ ngơi lấy lại sức trong thời gian ngắn nhất
với hiệu quả nhất.
Thiếu Kiệt ngồi xuống ở dãy ghế của Trương
Cung. Trương Dật với Trương Tỏa bây giờ chỉ đứng gần đó không can thiệp
cuộc nói chuyện này bởi hắn đã thương lượng với hai người sẽ đặc ra
những câu hỏi nào cho Thiếu Kiệt. Hơn nữa nếu muốn ngồi xuống nói chuyện cũng không được, vì phạm vị ghế ngồi không cho phép.
Ngồi xuống bên cạnh của Trương Cung, Thiếu Kiệt lúc này giọng vui vẻ hỏi.
- Sao thế có điều gì mà không đợi máy bay đáp rồi chúng ta nói chuyện được hay sao. Giờ bàn trên này có thích hợp hay không đây.
- Vôn cũng không muốn phải nói chuyện ở đây như thế này nhưng có một chút sự tình chúng tôi muốn làm rõ. Nếu không những việc khác cũng khó lòng
làm hồ sơ các thứ.
Trương Cung bây giờ cũng không trực tiếp nói
vào chuyện chính mà né tránh đi việc cần thiết muốn nói với Thiếu Kiệt.
Nghe được những lời nói của Trương Cung Thiếu Kiệt hắn cũng nhíu mày một chút. Hắn suy nghĩ trong lòng mốt chút
“Không biết mấy thằng
cha này lại có việc gì mà gọi ra nói chuyện riêng trên máy bay như thế
này, Xem ra việc này quan trọng không kém mới làm như thế, Chứ nếu bình
thường người ta phải đợi xuống máy bay ra phòng chờ ngồi uống nước hay
đi một nhà hàng rồi đó nói chuyện mới đúng.”
Trong lòng Thiếu
Kiệt nghĩ như thế nhưng cũng không nói ra. Khuôn mặt không lộ một chút
gì biến đổi chỉ với trạng thái vui vẻ không lo lắng gì đến những điều
Trương Cung sắp đối thoại với mình.
- Ồ lại có việc rắc rối gì
sao. Chắc cũng không lớn đâu đúng không. Nếu không thì mấy ông đã để cho Thanh Trúc chuyển lời không hợp tác rồi chứ đâu đợi đến ở trên không ba ngàn mét như thế này mới nói.
- Đúng chuyện cũng không quan
trọng đến mức đó chỉ muốn hỏi cậu một số đều thôi. Tôi thấy cậu rất may
mắn khi kiếm ra được cái mạch ngọc kia. Còn nữa tôi vẫn luôn thắc mắc ở
khu vực tam giác vàng đó muốn cho các thế lực khác thuần phục chịu sự
cai quản của cậu không phải dễ cậu làm cách nào thế?
Trương Cung
rất hay khi lựa chọn lời nói không nhắm trực tiếp vào mục tiêu mình muốn mà chỉ là gợi lại câu chuyện vì nếu cả quá trình đem tam giác vàng hợp
dưới một tay thế lực của Thiếu Kiêt có phần quá đơn giản sẽ không ai
tin. Nhưng nếu có chuyển biến nào trong đó Thiếu Kiệt nếu không liên
quan thì sẽ nói ra để hắn biết.
- Cũng không có gì. Vốn Kung
Chan cho người giết tôi nhưng bị tôi làm gỏi thôi. Hắn chiếm giữ vùng đó như thế nào tôi không quan tâm mới đầu chỉ định đánh chết Kung Chan rồi rút quân nhưng thấy nơi đó có chỗ tốt nên định cư lại.
Thiếu
Kiệt hời hợt nói ra việc hắn chiếm giữ doanh trại của Khun Chan như thế
nào và tại sao hắn lại làm như thế. Trương Cung cũng khá bất ngờ với lý
do này. Chỉ vì người khác truy sát mình mà Thiếu Kiệt lại động đến binh
lính dàn trận đánh sập cả một quân doanh khó nhai ở vùng tranh chấp lâu
dài từ những thế kỷ mười chín.
- Vậy cậu chỉ như thế là nắm được
toàn bộ quyền của tam giác vàng là không thể nào đâu. Ở đó một người ngã xuống người khác sẽ nhanh chóng nhảy lên thay. Cậu không gặp mấy thế
lực bên trong tiến đánh sao?
Khi Trương Cung tiếp tục kéo dài về
việc Thiếu Kiệt hắn làm sao chiếm giữ được tam giác vàng làm cho Thiếu
Kiệt trong lòng có một chút gì đó khó hiểu. Hắn đang không biết Trương
gia có ý định gì mà lại lôi chuyện này ra nói. Còn xem việc này là quan
trọng đến mức nói trên máy bay như thế này.
Nhưng đối với việc
mình nắm giữ tam giác vàng Thiếu Kiệt thấy cũng không có gì bí mật nếu
sau này hợp tác đám người Trương gia cũng biết thì cần gì phải hỏi hắn
ngay lúc này.
Trong đầu Thiếu Kiệt suy nghĩ thoát qua phải có
một cái gì đó mới khiến cho Trương Cung bám riết câu chuyện như vậy.
Nhưng Thiếu Kiệt thấy vấn đề này cũng không lớn không nhỏ đã Trương Cung muốn tốn thời gian thì hắn cũng nói chuyện bình thường. Dù sao trên máy bay không ngủ cũng chỉ ngồi không.
- Thì đó, vừa chiếm giữ xong
cái quân doanh có một thế lực ở trong tam giác vàng định thừa cơ chưa ổn định của người chúng tôi nên họ tiến đánh. Cũng may lúc đó vũ khí vẫn
có tính chấn nhiếp nhất. Đúng thật phải nói là họ sợ cái đám súng phóng
lựu mới đúng.
- Cậu đem cả súng phóng lựu để đánh một cái quân
doanh của Khun Chan như thế có đao to búa lớn quá không? Tôi thấy lính
của cậu cũng đâu đến nỗi nào sao phải vận dụng đến thứ đồ chơi đó chứ.
Trương Cung khá ngạc nhiên khi Thiếu Kiệt đem vũ khí này vào trong tác chiến
chỉ để chiếm một cái quân doanh của Khun Chan hơn thế nữa còn xem vũ khí này như có thể kiếm được rất dễ dàng.
- Sao lại không đem có
thì mình sài. Đao to búa lớn cũng không bằng vì chủ quan mà lật thuyền
trong mương. Hơn nữa dù là đối thủ yếu nhất cũng phải dốc toàn lực để
cho đối phương không có đường quay lại cắn trả mới là vương đạo chỉ có
thể nói chuyện với người chết mới đảm bảo tính an toàn. Chứ để đối
phương thoi thóp rồi đối thoại chưa biết chừng chỉ một hơi tàn cũng kéo
mình đi theo được. Tôi như thế đấy đã không làm thì thôi làm thì phải
đến nơi đến chốn.
Thiếu Kiệt trải qua nhiều việc nên hắn xem ra
nói những lời này với Trương Cung ở địa vị của ông chắc cũng hiểu việc
tranh đấu là như thế nào. Hắn không thể lúc nào cũng nương tay, đối với
cá nhân không gây hại hoặc có tài hắn còn nhất thiết lôi kéo, Nhưng đối
với những thế lực đối nghịch Thiếu Kiệt hắn bây giờ có đầy đủ tiền vốn
để đánh hạ. Để đám người kia không trở mình.
- Nói vậy là chỉ
với vũ khí của cậu mà đám người ở Tam giác vàng thuần phục sao. Tôi nghe nói họ có mấy lần bị chính phủ càn quét vẫn có thể khôi phục lại thậm
chí còn mạnh hơn trước. Cậu làm như thế được quả thật cậu hay hơn đám
người của chính phủ rồi.
Thiếu Kiệt bây giờ lắc đầu. Hắn thấy
việc mình hơn chính phủ các nước sẽ không thể nào diễn ra. Đơn giản hắn
được sự can thiệp của tổ chức Huyết Long vào vấn đề này. Ngay lúc hắn
kiểm soát quân doanh của Khun Chan định loại bỏ hết những số ma túy nơi
này kinh doanh. Giờ thì mặt trái hắn phải để cho người mình kiểm soát.
Nên có phần không tình nguyện.
- Làm gì dễ vậy. Tôi thấy không
hẳn đâu. Lúc cuộc chiến đại diện của mấy người bên tôi với bên kia kết
thúc. Tự nhiên ở đâu một quân đoàn nào đó của Huyết Long nhảy ra nói sau này tôi nắm giữ mọi thứ ở tam giác vàng. Cũng chả biết cái đám Huyết
long đám người đó ăn ở không làm chuyện bao đồng như thế nào. Nhưng mà
sau vài hôm tất cả các thế lực đột nhiên tranh đấu chỉ còn lại một thế
lực rồi ông ta đầu nhập vào tôi. Cứ như vậy mà tôi tiếp quản tam giác
vàng đó thôi.
Trương Cung bây giờ cũng có chút giật mình. Thiếu
Kiệt nói ra những lời vừa rồi ông nhìn ra được đối với sự xuất hiện của
Huyết Long Thiếu Kiệt cũng không hay biết gì. Hơn nữa qua lời nói của
hắn thì việc Huyết Long để hắn nắm giữ toàn bộ tam giác vàng làm cho
Thiếu Kiệt hắn có phần không vui.